Quyển 3: Tung hoành hoạn hảiChương 115: Nhan chén Bùi rượuNhóm Dịch: Hồng MaiBiên dịch: DHNNguồn: metruyen.comThế nhưng bây giờ Trương Hoán còn lâu mới là tình lang của Trưởng Tôn Y Y nàng nhưng hắn đã là tình lang trong mơ của nàng. Hơn nữa điều quan trọng là Bùi Oánh cũng dự định được hứa hôn. Trương Hoán là một anh hùng xuất chúng như vậy, sao nàng có thể không rung động chứ?Nghĩ vậy Trưởng Tôn Y Y khẽ ho khan một tiếng. nàng kiên quyết ngăn chặn hai người liếc mắt đưa tình với nhau. Trưởng Tôn Y Y ôn nhu nói với Trương Hoán: “ Nếu chiều hôm nay không dược vậy ngày mai Y Y sẽ tới'.Nói xong nàng quay đầu, âm trầm nói với Bùi Oánh: “ Chúng ta không nên quấy rầy công việc của Trương tướng quân. Đi thôi!” .Bùi Oánh cười, buông rèm xe xuống. Trưởng Tôn Y Y nhìn Trương Hoán, đột nhiên nàng đỏ mặt nói nhỏ: “ Ngày mai ta sẽ không huấn luyện nữa mà phân tích về đối thủ cho tướng quân, được không?”Trương Hoán cười nói: “ Ngày mai hãy nói” .Trương Hoán chắp tay chào Bùi Oánh rồi hắn quay ngựa đi vào quân doanh. Trưởng Tôn Y Y thấy Trương Hoán không có thành ý mời mình, tức thì trong lòng vô cùng tức giận. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Bùi Oánh trong xe rồi vung roi, giục ngựa chạy đi.Màn xe lại khẽ vén lên. Bùi Oánh nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của Trưởng Tôn Y Y đang giục ngựa chạy đi, nàng cười nhạt nói: “ Quay đầu xe, tới phủ của ông ngoại ta” .Thời gian trôi đi rất nhanh, thoáng chốc đã tới hoàng hôn. Theo lời mời Trương Hoán đi tới phủ của Nhan Chân Khanh ở phường Vĩnh Nhạc. Phủ của Nhan Chân Khanh rất rộng, đối diện với phủ của danh tướng Trương Thuyết. Tổ tiên của gia tộc Nhan thị ở Lang Gia, Sơn Đông, là thế gia thư pháp, cũng là gia tộc nổi danh Đại Đường. Nhan Chân Khanh đã bái Trương Húc làm thầy. Ông ta đỗ tiến sĩ thời kỳ Khai Nguyên, đã từng nhậm chức Giám sát Ngự sử. Sau đó ông ta bất hoà với Dương Quốc Trung nên bị cách chức xuống làm Thứ sử quận Bình Nguyên. Sau khi loạn An Sử xảy ra, ông ta liên lạc với tộc huynh Nhan Khanh ở Hà Bắc khởi binh, chỉ huy hai mươi vạn nghĩa quân kiềm chế thành công chiến lược xuôi nam của An Lộc Sơn.Thoáng chốc hai mươi năm đã trôi qua. Chiến tranh loạn lạc hoá thành mây khối.Lúc này Nhan Chân Khanh đã dần bị triều đình lãng quên. Hồi tháng năm khi ông ta nổi cơn lôi đình trên điện Hàm Nguyên đã khiến rất nhiều người khen ngợi nhưng “ dù sao thì Liêm Pha đã già” , sau lần đó ông ta lại chìm vào quên lãng.Con gái của Nhan Chân Khanh chính là phu nhân của Bùi Tuấn. Mười bảy năm trước sau khi sinh Bùi Oánh thì đã chết vì mất nhiều máu. Yêu ai yêu cả đường đi, Bùi Oáng trở thành cháu ngoại được Nhan Chân Khanh yêu quý nhất. Khi thấy cháu gái của mình đã trưởng thành, Nhan Chân Khanh bắt đầu quan tâm lo lắng tới chung thân đại sự của Bùi Oánh. Ở Trường An có rất nhiều thiếu niên anh tuấn uy vũ nhưng Nhan Chân Khanh chỉ chấm một người. Đó chính là người đã kỳ tập kinh thành Hồi Hột, Trương Hoán.Nhan Chân Khanh đã liên tục nói điều này với Bùi Tuấn nhưng Bùi Tuấn vẫn không đồng ý với ông ta. Thế nhưng hôm qua Bùi Tuấn lại chủ động gặp Nhan Chân Khanh, mời ông ta chu toàn cho việc đó. Nhan Chân Khanh cực kỳ vui mừng, ông ta lập tức viết thư mời Trương Hoán.“ Tới rồi! Tới rồi!”Mấy tên gia đinh canh gác ở bậc thềm nhìn thấy hơn mười chiến mã đang chạy tới tức thì có người chạy vào trong phủ bẩm báo với Nhan Chân Khanh. Ngay lúc đó Trương Hoán và mười mấy tên thân binh hộ tống đã tới trước cổng phủ. Nhân Chân Khanh sớm biết đã ra ngoài phủ nghênh đón. Mấy con trai của ông ta đều làm quan bên ngoài, đi theo sau Nhan Chân Khanh chính là cháu ngoại Bùi Minh Viễn. Nhan Chân Khanh không biết Trương Hoán nhưng cháu ngoại ông ta Bùi Minh Viễn đã gặp Trương Hoán một lần nên hắn chủ động bước tới đón khách.Trương Hoán liếc mắt nhìn Nhan Chân Khanh. Dù ông ta gần bảy mươi tuổi nhưng thân hình cao lớn, phong thái uy nghiêm. Trương Hoán lập tức xuống ngựa, bước tới thi lễ: “ Kẻ hậu bối Trương Hoán tham kiến Lỗ Quận công” .Nhan Chân Khanh cười ha hả, ông ta bước tới đỡ Trương Hoán đứng dậy, chăm chú nhìn đánh giá hắn rồi khen ngợi: “ Quả nhiên anh hùng xuất thiếu niên. Trương tướng quân đã nể tình nhận lời mời tới dự, lão phu cám ơn trước” .Lúc đó Bùi Minh Viễn cũng bước tới nói: “ Khứ Bệnh huynh. Từ biệt ở Thái Nguyên, nay chúng ta lại gặp nhau” .Trương Hoán cũng vội vàng đáp lễ: “ Thái Nguyên nhận ân huệ của Minh Viễn huynh, Trương Hoán vẫn vô cùng cảm kích” .Nhan Chân Khanh thấy hai người khá thân thiết với nhau thì thầm yên tâm. Ông ta vỗ vỗ bả vai Bùi Minh Viễn cười nói với Trương Hoán: “ Cháu ngoại của ta đây đã đi ngao du khắp nơi. Đông tới Nhật Bản, tây tới Babylon . Lần sau Trương tướng quân đánh Hồi Hột, tốt nhất nên dùng hắn làm người dẫn đường” .Trương Hoán nói vẻ rất hứng thú: “ Vậy lát nữa Minh Viễn huynh phải giảng giải cho tại hạ một chút” .“ Vào trong nói chuyện!” .Tiệc rượu của Nhan Chân Khanh sắp đặt ở noãn các, sắp đặt năm bàn tiệc. Ngoại trừ ba người bọn họ thì còn một người trẻ tuổi khác đã ngồi vào chỗ trước. Người đó thấy Trương Hoán bước vào thì vội vàng đứng lên thi lễ. Nhan Chân Khanh cười giới thiệu với Trương Hoán: “ Đây là một môn sinh của ta. Thơ ca và văn chương rất tốt nhưng dáng tiếc không ai tán thưởng. Nếu Trương tướng quân không ngại hãy thưởng thức một chút” .Trương Hoán thấy Nhan Chân Khanh có ý giới thiệu người này cho mình thì hắn liền chú ý quan sát người đó. Hắn thấy người đó khuôn mặt thanh tú, cử chỉ rất nho nhã lễ độ nên cũng có cảm tình. Trương Hoán nhìn người đó đáp lễ rồi hỏi: “ Xin hỏi huynh đài họ gì?”“ Tại hạ là Mạnh Giao, người quận Ngô Hưng'.“ Mạnh Giao?” Trương Hoán nhắc lại hai chữ đó, hắn mỉm cười nói: “ Gần đây ta rất bận rộn, Mạnh Giao huynh có bằng lòng tới trợ giúp không?”Mạnh Giao rất vui mừng. Hắn đã liên tục thi hỏng hai khoa, cuộc sống nghèo khó, mẹ già ở nhà không tiền phụng dưỡng. Dù Nhan Chân Khanh có chu cấp nhưng đó không phải là kế lâu dài. Nếu hắn có thể nhận được một chức vị ở Thiên Kỵ doanh, tương lai cũng có ngày nổi danh, có thể khiến mẹ già ở nhà được hưởng phúc.Mạnh Giao vội vàng thi lễ tạ ơn: “ Đa tạ Trương tướng quân” .Trương Hoán lấy ra một tấm danh thiếp đưa cho Mạnh Giao nói. Cứ theo địa chỉ trên đó, huynh đài hãy đi tìm một vị Lý tiên sinh, nói là người của ta cử tới” .Nhan Chân Khanh thấy Trương Hoán đồng ý không chút do dự, biết hắn rất tin tưởng mình thì rất xúc động. Ông ta vội vàng mời Trương Hoán ngồi. Trương Hoán cười ngồi xuống, hắn thấy vị trí bên cạnh mình vẫn còn trống thì cười nói: “ Không biết vị nào vẫn chưa tới. Hãy phạt người này ba chén” .Trương Hoán vừa nói xong, trước mắt hắn xuất hiện một chiếc váy dài màu xanh biếc. Trương Hoán ngẩn người, hắn ngẩng đầu thấy Bùi Oánh đang đứng trước mặt mình. Đôi môi nàng đỏ như son, làn da trắng như tuyết, vô cùng kiều diễm. Bùi Oánh yêu kiều ngồi xuống, nàng nhìn Trương Hoán cười nói: “ Tiểu nữ tới chậm, xin nhận phạt ba chén” .Nói xong, Bùi Oánh lần lượt rót ra ba chén rượu. Nàng cầm chén thứ nhất lên nói: “ Chén rượu này tiểu nữ xin lỗi vì đã so kiếm với tướng quân trên thuyền” .Bùi Oánh uống một hơi cạn chén. nàg cầm chén thứ hai lên cười nói: “ Chén này tiểu nữ xin lỗi vì ban chiều đột ngột quấy rầy” .Bùi Oánh lại uống cạn chén rượu. Lúc này gương mặt Bùi Oanh đã hơi ửng đỏ. Bùi Minh Viễn vội vàng khuyên can nàng: “ Tiểu muội cứ uống từ từ” .Nhưng Bùi Oánh không quan tâm tới lời khuyên can của Bùi Minh Viễn. Nàng cầm chén thứ ba lên cười nói với Trương Hoán: “ Chén cuối cùng này tiểu nữ tạ ơn tướng quân đã tin tưởng ông ngoại tiểu nữ” .Trương Hoán thấy Bùi Oánh uống một hơi cạn chén rượu thứ ba, hắn xúc động thở dài nói: “ Bùi tiểu thư quả nhiên là nữ trung hào kiệt, khiến người khác kính phục” .Bùi Oánh cười nhỏ, đôi mắt phượng liếc nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài cửa sổ ý thu dạt dào. Một cây quế già trăm năm tuổi đã nở hoa vàng óng ánh, hương hoa thơm sộc cào mũi.Trương Hoán thấy Bùi Oánh không để ý tới mình nữa, hắn cười, cầm chén rượu lên nói với Nhan Chân Khanh: “ Khi tại hạ dẫn quân đánh Hồi Hột chỉ là tự tiện xuất binh, chiếu theo quân pháp đáng phải xử trảm nhưng nhờ Lỗ Quận công hùng hồn bênh vực mới khiến Trương Khứ Bệnh tại hạ nổi danh” .Nói xong Trương Hoán sảng khoái uống một hơi cạn chén rượu. Nhan Chân Khanh vuốt râu mỉm cười.Trương Hoán lại tự rót đầy cho mình một chén khác. Hắn nói với Bùi Minh Viễn: “ Vừa rồi Lỗ Quận công có nói Bùi huynh phía tây đã đi qua Ba Tư. Không biết tình hình Ba Tư gần đây thế nào?”Bùi Minh Viễn cười nhạt nói: “ Ba Tư hàng năm chinh chiến liên miên, quốc lực đã suy kiệt. Hai thành Jerusalem và Damacus đã suy tàn tới mức cùng cực. Dân chúng vô cùng cực khổ nhưng quý tộc lại ăn chơi đàng điếm như trước, tiêu xài phung phí. Nếu ngày nay tái chiến với Ba Tư, Đại Đường ta không cần phải e sợ”.“ Nhưng binh mã của Đại Đường không phải tất cả đều của triều đình mà chỉ là binh mã ưng khuyển riêng của các thế gia. Ngay cả Hà Tây, An Tây, Bắc Đình cũng không thu hồi lại được, còn dám nói chuyện tái chiến sao?”Người vừa nói chính là Mạnh Giao. từ đầu tới giờ hắn vẫn không lên tiếng nhưng khi đã lên tiếng thì đánh trúng thói xấu của triều đình. Trương Hoán thầm gật đầu. Thảo nào Mạnh Giao không thể đầu quân vào cửa nào. Những lời nói không thức thời đó rất ít người muốn nghe.Trương Hoán quay nhìn Bùi Minh Viễn. Hắn cứ nghĩ Bùi Minh Viễn sẽ tức giận nhưng không ngờ Bùi Minh Viễn trầm ngâm một lúc rồi gật đầu: “ Mạnh huynh nói rất đúng. Thật ra Thổ Phiên cũng đã nhiều lần vào kinh làm loạn. Năm đó quân đánh trận cũng chỉ có hơn mười vạn, lại là quân man di. Dân cư của chúng vốn ít nhưng lại bắt trăm vạn dân đường làm nô lệ, cuộc sống ngày càng kiêu xa nhưng quân có thể đánh trận chỉ có năm, ba vạn. Lại nói Hồi Hột năm nào cũng có thiên tai, bên trong phe phái như rừng, không ngừng xảy ra nội chiến. Người Ba Tư liên tục khởi binh như gió nổi mây phun, người Hồi Hột không thể khống chế An Tây và Bắc Đình. Đại Đường ta chỉ cần mấy vạn binh mã là có thể dẹp yên Tây Vực nhưng nguyên nhân chủ yếu là triều đình không có binh mã để dùng. Các thế gia lại kiềm chế lẫn nhau, không ai chịu ra sức vì nước mới dẫn tới cục diện Tây Vực vẫn nằm trong tay người Thổ Phồn và người Hồi Hột” .Nói tới đây Bùi Minh Viễn nâng chén, thở dài nói: “ Làm thân nam nhi, sao không mang Ngô câu, thu quan ải năm mươi châu” .Trương Hoán cầm chén rượu, cười nói: “ Người ta nói đi vạn dặm như đọc vạn cuốn sách. Kiến thức của Bùi huynh khiến Trương Hoán mở rộng tầm mắt. Chén này xin kính huynh” .Bùi Minh Viễn vội vàng cầm chén nói không dám. Sau khi uống cạn chén, Trương Hoán cười rót một chén rượu giơ lên hướng về Mạnh Giao nói: “ Trương Hoán là người tầm thường. Nay tiên sinh là người tài cao học rộng, không được ngời tin dùng mới khuất thân đầu quân cho tại hạ. Tại hạ áy náy không yên. Chén này sinh kính tiên sinh” .Mạnh Giao thấy Trương Hoán coi trọng mình thì thầm cảm động, chân tay luốn cuống, nâng chén đáp lễ nhưng vì hắn hấp tấp uống nên sặc rượu ho mấy cái. Trương Hoán cười áy náy, hắn lại liếc mắt nhìn Bùi Oánh, chỉ thấy nàng chăm chú nghe mấy người nói chuyện, ánh mắt thản nhiên, hắn lại nghĩ tới chuyện trên thuyền. Trương Hoán mỉm cười nâng chén nói với Bùi Oánh: “ Không có tiểu thư khẳng khái tặng chiến mã, không có thị vệ của tiểu thư huyết chiến, Trương Hoán sớm đã là bộ xương khô trên bờ Vị Thuỷ. Trương Hoán nhớ ân nghĩa của tiểu thư. Hôm nay xin kính tiểu thư một chén” .Bùi Oánh mỉm cười. Gò má hiện lên một núm đồng tiền xinh đẹp, vô cùng kiều diễm ướt át. Bùi Oánh cũng cầm chén nói với Trương Hoán: “ Tướng quân vì nước mà dốc sức nên tiểu nữ mới có thể trợ giúp. Còn nếu tướng quân muốn du sơn ngoạn thuỷ, tiểu nữ lực bất tòng tâm” .Lúc này Bùi Minh Viễn ở bên cạnh cười đề nghị: “ Nói tới du sơn ngoạn thuỷ, tại hạ vẫn muốn tới Thính Vũ hiên bên kia uống rượu. Hôm nay ngày tốt cảnh đẹp, không bằng chúng ta chuyển sang Thính Vũ hiên tiếp tục uống rượu, thưởng thức nghe âm thanh tự nhiên, hưởng thú vui đời người. ông ngoại thấy có được không?”Nhan Chân Khanh thoáng ngẩn người. Ông ta thấy Bùi Minh Viễn đưa mắt ra hiệu tức thì hiểu ra. Nhan Chân Khanh cười ha hả nói: “ Cũng hay. Lão phu cũng thấy ở một chỗ buồn bực, đổi chỗ cũng hay”.Bùi Minh Viễn và Mạnh Giao đi trước. Trương Hoán định đứng dậy thì Nhan Chân Khanh đã kéo hắn ngồi lại. Bùi Oánh bỗng đỏ bừng mặt. Nàng xấu hổ đi ra ngoài theo lối cửa nhỏ.Nhan Chân Khanh thấy mọi người bên cạnh đã đi hết, lúc này ông ta mới thành thật nói với Trương Hoán: “ Cháu gái ngoại này của lão phu rất cao ngạo, phàm không phải là anh hùng thiên hạ thì sẽ không xuất giá vì vậy cho tới hôm nay vẫn là khuê nữ chưa đính hôn. Phụ thân của nó đã giao quyền quyết định chung thân đại sự của nó cho lão phu. Lão phu vốn vẫn nghĩ rằng Trương tướng quân ngàn dặm bất ngờ tập kích hang ổ Hồi Hột, xứng đáng là anh hùng Đại Đường. Hơn nữa lão phu cũng biết Trương tướng quân cũng chưa có hôn ước. Không biết ý của Trương tướng quân với cháu gái lão phu thế nào?”Nói xong ánh mắt sáng quắc của Nhan Chân Khanh nhìn chằm chằm vào Trương Hoán. Ông ta chỉ cần Trương Hoán gật đầu là sẽ ngay lập tức tuyên bố Trương Hoán chính là cháu rể ngoại của mình nhưng Trương Hoán lại trầm mặc. Đương nhiên Trương Hoán biết đây chính là sự lôi kéo lớn nhất của Bùi Tuấn đối với hắn, gả con gái yêu quý nhất của mình cho hắn. Nhưng vấn đề là nếu hắn đồng ý làm con rể Bùi Tuấn, chính hắn sao lại còn đau đớn từ chối vị trí người thừa kế gia chủ của Trương gia? Cho dù là làm con rể Bùi Tuấn hay là gia chủ Trương gia, kết quả cuối cùng đều như nhau. Hắn đều bị người khác khống chế, trở thành quân cờ trong tay người. Chẳng lẽ Bùi Tuấn có thể cắt ra một địa bàn để Trương Hoán hắn có thể tự do phát triển sao?Sẽ không bao giờ! Điều Bùi Tuấn muốn là chính Trương Hoán hắn phải làm thế nào dốc hết sức vì Bùi gia, làm hắn trở thành một con chó của Bùi gia, cũng tương tự như Chu Hi Thái, cả đời thuần phục Thôi gia cuối cùng hi sinh mạng sống vì nhiệm vụ cho chủ nhân. Tấm gương sờ sờ trước mắt Trương Hoán hắn. Đúng vậy, nếu ngay bây giờ Thôi Viên có gả Thôi Ninh cho hắn, hắn cũng sẽ cương quyết từ chối.Cho dù là Bùi Oánh hay Thôi Ninh, Trương Hoán đều muốn lấy nhưng hắn quyết định sẽ không lấy các nàng trong tình huống này.Đương nhiên Trương Hoán hiểu rõ hậu quả của việc từ chối Bùi Tuấn. Với tâm cơ thâm sâu của mình, thủ đoạn của Bùi tuấn nhất định không thua kém gì Thôi Viên nhưng Trương Hoán hắn đã quyết định đi trên con đường mưa máu gió tanh, sao hắn có thể để phong cảnh trên đường quyến rũ? Giây phút này Trương Hoán có cảm giác say say, hào khí trong người bốc lên. Cái gì là Lý Hệ trở mặt, là Thôi Viên uy hiếp, cái gì là Bùi Tuấn lung lạc, là Thôi Tiểu Phù lợi dụng. Hắn hoàn toàn không để trong lòng. Trước mắt hắn chỉ có núi sông tráng lệ, tám trăm vạn dân chúng. Trương Hoán cười nhạt rồi chậm rãi lắc đầu với Nhan Chân Khanh.“ Trương Hoán tại hạ có tài năng đạo đức gì mà dám xưng là anh hùng” . Tại hạ hiểu tâm ý của Bùi tướng quốc cùng Lỗ Quận công. Nếu có một người Trương Hoán có thể dẫn quân Đại Đường thu phục chốn cũ Tây Vực. Khi đó Bùi tiểu thư vẫn chưa xuất giá, Trương Hoán nhất định sẽ tới nhà cầu thân. Hiện tại tại hạ vẫn chưa có ý định lập gia đình'.Trương Hoán nói xong, đột nhiên hắn phát hiện có một bóng áo xanh chạy qua khe cửa.Màn đêm tối đen, Trương Hoán rời khỏi phủ của Nhan Chân Khanh. Mặc dù miễn cưỡng uống xong tiệc rượu nhưng Bùi Oánh không xuất hiện nữa. Trương Hoán không khỏi cười đau buồn trong lòng. Tại sao hai người con gái mà hắn thích lại là con gái của Bùi Tuấn và Thôi Viên?Gió đêm táp vào mặt, Trương Hoán nhìn con đường đen kịt, không có cuối đường, trong lòng hắn đột nhiên vô cùng xúc động. Á thúc mất tích đã một ngày một đêm. Có người đã ra tay với hắn, hắn còn ở đó nói chuyện hôn ước.“ Ai đó?”Tên thân binh khẽ quát. Trương Hoán bừng tỉnh. Phía trước đã là cổng chính Đông Nội Uyển. Hắn thấy từ bên cổng chính có một bóng đen lao ra, bóng đen đó không dám tiến tới gần, đứng cách hơn ba trượng. Một giọng nói của nữ nhân còn rất trẻ vang lên. Nàng hoảng sợ nói: “ Cầu xin tướng quân giúp tiểu nữ'.“ Dẫn nàng ta tới” .Hai tên thân binh vội dẫn nữ nhân đó tói. Dựa theo ánh trăng, đột nhiên Trương Hoán nhận ra nữ nhân đứng trước mặt mình. Nàng ta chính là Kinh Nương.Trong phòng Trương Hoán, Hoa Cẩm Tú đã thắp đèn. Ánh sáng êm dịu của ngọn đèn soi sáng mọi ngóc ngách. Trương Hoán ngồi ở ghế mây, yên lặng nhìn Kinh Nương đang đứng một cách cung kính.Mặc dù lúc trước Trương Hoán chỉ liếc mắt cũng nhận ra Kinh Nương nhưng bây giờ nhìn kỹ Trương Hoán phát hiện ra quả thật Kinh Nương đã thay đổi rất nhiều. Trên gương mặt không còn vẻ phong trần như trước mà trở nên quyến rũ động lòng người. Đặc biệt đôi mắt màu xanh nước biển của nàng dưới ánh đèn phát ra ánh sáng lộng lẫy. Lộ trình đi về từ Trường An và An Tây khiến ánh mắt nàng càng thêm kiên nghị. Có thể trong ánh mắt nàng vẫn có sự bất an nhưng bây giờ còn kèm theo sự phẫn nộ.“ Nói đi! Ngươi có chuyện gì muốn ta giúp đỡ” .Đối với Kinh Nương, Trương Hoán vẫn có tình cảm đặc biệt. Từ người nàng toát ra phong thái của nữ nhân thành thục. Một khát vọng mà Trương Hoán đã không thể chiếm được. Mặc dù hai người mới chỉ gặp nhau hai lần nhưng lại khiến Trương Hoán ghi nhớ rất kỹ.“ Thuý Vân cư của ta đã bị người ta chiếm mất rồi” Kinh Nương nói vẻ bất đắc dĩ nhưng rất tức giận.Thuý Vân cư của nàng là do Trương Hoán cấp cho nàng một trăm quan tiền mua lại một tửu quán nhỏ phát triển thành. Bởi vì công việc làm ăn của nó phát đạt nên đã bị một thương nhân lớn chấm. Người này đã bỏ ra sáu ngàn quan tiền cải tạo, nàng cũng được nhận ba phầnNhưng chính vì việc làm ăn của Thuý Vân cư phát triển bùng nổ nên đã khiến một số người quyền thế đỏ mắt ( đỏ mắt - nhìn thấy người khác có danh lợi hoặc đồ vật quý thì ngưỡng mộ nhưng sinh ra đố kỵ, thậm chí muốn chiếm lấy hoặc cướp lấy làm của riêng). Không lâu sau đó ông chủ lớn của Phong Vân lâu muốn dùng tám ngàn quan tiền mua lại Thuý Vân cư nhưng đương nhiên Kinh Nương đã từ chối.Nhưng đột nhiên hôm nay huyện Vạn Niên phái tới rất nhiều nha dịch, nói Thúy Vân cư chưa được quan phủ cho phép đã tự tiện bán rượu từ An Tây, niêm phong Thuý Vân cư và bắt đi thương nhân đã đầu tư vào Thuý Vân cư. Kinh nương đi khắp nơi tìm một số khách rượu có quyền thế. Dù hàng ngày bọn họ rất khen ngợi rượu nho của Thuý Vân cư nhưng tới lúc này thì ai cũng im lặng. Bất đắc dĩ nàng nghĩ tới Trương Hoán.codon.traiDanh MônTác giả: Cao Nguyệt