Danh Môn

Bùi Oánh trầm tư một lát liền nói: “ Ngươi bảo Chu công công dẫn ngươi đi ra đằng trước tìm lão gia, không! Tìm Hoàng thượng. Ngươi nói cho Hoàng thượng, xin người sau khi tan triều thì đến chỗ này của ta. Ta có lời muốn nói với người.”  “ Vâng! Phu nhân.” Tiểu nha hoàn thi lễ liền bước nhanh đi. Tâm thần Bùi Oánh có hơi không tập trung, nàng ăn vài miếng cơm liền đặt bát xuống. Nàng lại đứng dậy đi sang gian bên cạnh thăm con gái đang ngủ say. Đứa bé đang ngủ say nên ngáy khò khò rất nhỏ. Bùi Oánh trìu mến sửa lại chăn cho con, lại hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của nó. Nàng căn dặn nhũ mẫu vài câu, lúc này mới trở lại trong phòng mình. Vừa mới vào phòng, tiểu nha hoàn Yên Hồng đã trở về, Bùi Oánh đột nhiên có một loại cảm giác cực kỳ bất an. Nàng bình tĩnh hỏi han: “ Có gặp Hoàng thượng không?”  Yên Hồng có hơi khó mở miệng, hồi lâu mới bất đắc dĩ thưa: “ Nô tỳ tìm được Chu công công, nhưng ông ta nói cho tiểu nhân biết Hoàng thượng đã đến chỗ phu nhân Xuân Thủy để ngủ.”  Bùi Oánh rốt cục ngây dại, mảnh lụa trong tay bồng bềnh rơi xuống đất “ Phu nhân!” Mấy đứa tiểu nha hoàn liền bước lên phía trước hô nhỏ. Bùi Oánh đỏ mắt, nàng vội vàng khoát khoát tay rồi khom lưng nhặt mảnh lụa lên mà nói có hơi nức nở: “ Ta không sao, các ngươi đi thôi! Mang Kỳ nhi đi ngủ.”  Mấy đứa nha hoàn thiết thân có vẻ hiểu rõ điều gì nên đều tự đưa mắt ra hiệu rồi lặng lẽ lui xuống. Trong phòng cực kỳ yên tĩnh, Bùi Oánh ngơ ngác ngồi ở đầu giường. Cũng không biết trải qua bao lâu, nàng cứ ngồi ngẩn ngơ như vậy, nàng đang nhớ lại chuyện cũ lúc ban đầu mới quen biết Trương Hoán. “ Ngươi đang cầu xin thần Vị Hà phù hộ cho trúng khảo khoa cử sao?”  Khi đó nàng mới quen Trương Hoán, bị đao pháp và phong cách của hắn làm cảm phục. Nàng nói mềm mại, dùng lụa mỏng che mặt, màn sương mù mông lung che dấu sự vui sướng trong mắt nàng. “ Buổi sáng làm kẻ đọc sách, hoàng hôn bước lên đường thiên tử. Đây vẫn luôn là khát vọng của người đọc sách. Trước mặt dòng sông mẹ đã thai nghén các triều Tần Hán Tùy Đường, ta há có thể không hi vọng nó bảo hộ sao?”  Khi đó trước sau thì trong lòng hắn vẫn đề phòng nàng. Với thái độ hoàn toàn lãnh đạm, đối với lý tưởng của nàng nguyện là thân nam nhi thì hắn cũng không quan tâm. Hắn xoay người muốn đi thì nàng vội vàng gọi hắn lại. “ Đêm qua luận võ, ta còn không biết tên của ngươi. Ngươi có thể nói cho ta biết chăng?”  “ Tại hạ là sĩ tử Thái Nguyên Trương Khứ Bệnh, cũng xin hỏi quý tính của tiểu thư?”  Bất tri bất giác, nước mắt đã chảy đầy khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Oánh. Nàng từ từ đi tới phía trước cửa sổ, nhìn những đốm sáng trong trời đêm đầy sao, một vầng trăng cô độc rải những chùm sáng bạc khắp Cửu Châu. Trong lòng nàng đau đớn dường như bị dao đâm, nàng ngửa đầu điên cuồng hô to với bầu trời đêm yên lặng: “ Khứ Bệnh, tại sao? Tại sao chàng phải đối với thiếp như vậy. Rốt cuộc là thiếp làm sai chỗ nào!”  Dương Xuân Thủy nằm mơ cũng không nghĩ tới Trương Hoán lại đến thăm nàng đầu tiên. Mặc dù đây là chuyện nàng ước mơ tha thiết, nhưng trong lòng nàng cũng biết rõ, nếu như hôm nay thật sự để Trương Hoán ở lại chỗ nàng thì sau này Bùi Oánh cũng sẽ không tha thứ nàng. Trong lòng Dương Xuân Thủy cực kỳ mâu thuẫn, cự tuyệt thì lại e sợ khiến chồng tức giận với nàng, nhất là khi dục vọng nam nhân không được thỏa mãn. Loại căm tức này thì nàng khó có thể chịu đựng, nói không chừng nàng sẽ trở thành người đầu tiên vào lãnh cung. Một mặt nàng suy nghĩ miên man, một mặt thu xếp cơm chiều cho Trương Hoán, nghĩ rằng biện pháp tốt nhất chính là sau khi thỏa mãn hắn thì khuyên hắn đến chỗ Đại tỷ. Có lẽ đây sẽ là biện pháp vẹn toàn đôi bên. Nhưng ngoài dự liệu của Dương Xuân Thủy chính là Trương Hoán cũng không căng thẳng khẩn cấp nghĩ đến loại chuyện này, mà chỉ im lặng uống hết chén nọ tới chén kia, cũng không hề nói chuyện cùng nàng. Dương Xuân Thủy đột nhiên có hơi thương xót cho chồng, nàng biết chỉ khi hắn đau đớn cực độ thì hắn mới có thể trở nên như vậy. Năm đó lúc Thôi Ninh rời nhà mà đi thì hắn cũng từng đau khổ như vậy. “ Lão gia, để thiếp thân đến hầu hạ người đi!” Dương Xuân Thủy hơi đỏ mặt, nhưng nàng vẫn lấy hết dũng khí nói ra. Nếu như để chồng có thể phát tiết nỗi khổ ra thì có lẽ trong lòng hắn sẽ dễ chịu hơn. Nàng không nghĩ tới ngoại trừ thân thể mình ra thì còn có gì có thể an ủi chồng. “ Ta tới hỏi nàng.” Giọng của Trương Hoán có hơi khàn khàn, trong đôi mắt tỏa ra một loại đau đớn cực kỳ sâu sắc “ Nàng nói thật cho ta biết, sau khi phát sinh án ám sát thì Bùi Oánh có đi tìm nàng không? Nếu có thì nàng ta nói cái gì?”  Ánh mắt đau khổ của Trương Hoán đột nhiên trở thành sát khí lạnh thấu xương, hắn nhìn chăm chú Dương Xuân Thủy mà gằn từng chữ: “ Nàng nói thật cho ta, không được giấu diếm chút xíu gì.”  Thất thần! Bỗng chốc Dương Xuân Thủy đột nhiên hiểu rõ dụng ý thật sự của Trương Hoán khi tìm đến nàng. Hắn tới là vì án ám sát kia, hơn nữa hắn lại còn nghi ngờ Đại tỷ, điều này sao có thể! Như thế nào có thể là Đại tỷ, trong khoảnh khắc Dương Xuân Thủy lại ngây ra. Nhưng chỉ trong chốc lát nàng liền tỉnh táo lại mà liên tục xua tay rồi nói: “ Không có! Tuyệt đối không có, Đại tỷ trước sau vì điều này mà tan nát lòng. Hơn nữa, sau khi Nhị tỷ bị thương thì đều là do Đại tỷ tới chăm sóc. Làm sao có thể là do Đại tỷ gây nên. Lão gia, ai thì chàng cũng có thể hoài nghi, chỉ không thể hoài nghi Đại tỷ.”  Trương Hoán gắt gao nhìn chăm chú Dương Xuân Thủy, mặc dù nàng giải thích cũng không thể nói rõ vấn đề gì, nhưng ít ra cũng không để hắn nghe thấy chuyện đáng sợ nhất. Vậy chuyện này còn cần cân nhắc lại. Một hồi lâu, rốt cục hắn thở phào một hơi, nhìn ra được thân hình của hắn có hơi buông lỏng, giống như sự nhẹ nhõm sau một lần trải qua thi học kỳ. Hắn cười rồi xiết mạnh thân hình của Dương Xuân Thủy một cái, thấp giọng cười nói: “ Đa tạ giải thích của nàng, hy vọng nàng cũng có thể sớm sinh cho ta một kỳ lân.”  Dứt lời, hắn nâng chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lại cầm lấy trang phục muốn đi, Dương Xuân Thủy luống cuống tinh thần. “ Lão gia, người muốn đi đâu? Đã muộn thế này.”  “ Ta đi xem qua Bình Bình và Thôi Ninh, ngày mai ta lại đến chỗ nàng.” Trương Hoán mặc áo ngoài vào rồi bước nhanh đi. Dương Xuân Thủy nhìn bóng lưng của hắn biến mất trong bóng đêm mà ánh mắt dần dần sáng lên, nàng trở về phòng bắt đầu vắt óc suy nghĩ biện pháp sinh con. Phòng của Bình Bình ở cách chỗ Dương Xuân Thủy khá xa, gần như là một cái ở đầu cung, một cái ở cuối cung. Đi ước chừng một khắc thì Trương Hoán tới phòng bệnh của Bình Bình. Trong phòng rất yên tĩnh, trước cửa có mấy đứa tiểu nha hoàn đang thì thầm nói nhỏ. Đột nhiên thấy có người đến làm mấy đứa nha hoàn vội vàng đứng lên, khi người mới tới đến gần thì mới phát hiện đúng là lão gia. Bọn họ vừa muốn chào hỏi thì Trương Hoán “ xuỵt!” một tiếng, hắn phát hiện nha hoàn thiết thân Yên Hồng của Bùi Oánh cũng ở trong đó. “ Phu nhân cũng đang ở đây à?”  Yên Hồng liền bước lên phía trước hành lễ rồi bẩm báo: “ Phu nhân đến thăm Bình cô nương. Hiện đang ở bên trong.”  Trương Hoán khẽ gật đầu rồi bước nhanh tới phòng. Mới vừa đi đến cửa phòng lại thấy màn cửa vén lên. Đúng lúc Bùi Oánh từ trong buồng đi ra. Bỗng chốc thấy được Trương Hoán làm trong đôi mắt nàng hiện lên một sự kích động, nhưng lập tức lại ảm đạm đi. Vì chồng không đến tìm chính mình . “ Chàng đến thăm Bình Bình sao?” Bùi Oánh có hơi mờ mịt. Nàng không biết nên nói điều gì cho phải. Trương Hoán yên lặng gật đầu. “ Hôm qua ta mới biết trong nhà đã xảy ra chuyện. Đại tỷ cũng giấu ta chuyện này.”  “ Cũng may Thôi Ninh cùng con cái đều vô sự “  Bùi Oánh cố gắng cười nói: “ Thầy thuốc nói tính mạng Bình Bình đã không lo, cuối cùng là giành về một mạng.”  “ Đúng vậy! Mạng của nàng ta thực là tốt, ngay cả Diêm vương đều sợ nàng ấy.” Trương Hoán cũng cười khan một tiếng mà nói. Sau đó, hai người đều không tìm được lời nên không khí hơi có vẻ xấu hổ. Bùi Oánh đột nhiên cúi đầu mà nói khổ sở khác thường: “ Thật xin lỗi! Khứ Bệnh, là thiếp không chăm sóc tốt cho người nhà.” Trương Hoán yên lặng nhìn chăm chú vợ mình, nhìn thân hình gầy gò cùng bả vai yếu ớt của nàng. Hắn nghĩ chính mình quanh năm chinh chiến ở bên ngoài, gần như chưa bao giờ hỏi đến chuyện trong nhà. Tất cả mọi chuyện đều đè nặng trên đôi vai gầy guộc ở trước mắt này. Nàng không chỉ phải chăm sóc già trẻ một nhà, còn phải thay mình quan tâm người nhà tướng sĩ. Nhà nào có việc kết hôn, trong nhà nào có người già qua đời, nàng đều phải quan tâm đến từng việc. Lại còn phải động viên đám phụ nữ may áo khâu giày cho các tướng sĩ nơi tiền tuyến. Tất cả những việc này chưa bao giờ nàng than thở với mình lấy một tiếng, mà chính mình lại vẫn còn hoài nghi nàng. Tám năm, tình vợ chồng tám năm liền dễ dàng bị một nhát kiếm đâm tới phá hoại như vậy sao? Trong lòng Trương Hoán đột nhiên cảm thấy một loại áy náy mãnh liệt, như thể nghe thấy một âm thanh đang hung hăng trách cứ hắn, ngươi thật là một thằng khốn! Liền ngay cả người có tình cảm chân thành nhất bên cạnh mình còn hoài nghi, ngươi vẫn còn là nam nhân sao? Trương Hoán có hơi cay mũi, hắn xúc động ôm ghì vợ vào trong ngực, gắt gao ôm chặt nàng mà nói run rẩy bên tai nàng: “ Oánh nhi, ta là thằng khốn, ta lại ...”   


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui