Danh Môn

Lạp Hi Đức không đáp, lại dùng cây gậy gỗ chỉ vào mật đạo phía bắc Thổ Hỏa La nói:
- Nếu như quân đội ngươi phái đến Toái Diệp đột nhiên bị phục kích thì ngươi định làm thế nào?

- Thần sẽ lập tức phái quân đội Thổ Hỏa La đến trợ giúp.
A Cổ Thập trả lời không chút do dự.

Lạp Hi Đức quăng cây gậy gỗ đi, lạnh lùng nói:
- Nếu như quân Đường và quân Sơ Lặc lúc này đột nhiên tấn công Thổ Hỏa La thì ngươi định thế nào nữa?

A Cổ Thập ngây người nhìn chằm chằm vào địa đồ một lúc lâu mới lẩm bẩm nói:
- Không thể như vậy được! Chủ lực quân Đường không phải ở Toái Diệp sao? Mà quân Sơ Lặc mới có một vạn người.

- Vậy ta ngàn dặm xa xôi chạy tới Tát Mã Nhĩ Hãn làm gì?
Lạp Hi Đức vừa quay đầu lại, quắc mắt chăm chú nhìn ông ta nói:
- Ta cho ngươi biết, nếu ta là Hoàng đế Đại Đường, ta cũng sẽ dùng Toái Diệp làm mồi nhử quân đội Thổ Hỏa La, sau đó xuất quân Sơ Lặc chiếm Thổ Hỏa La. Bởi vì như vậy chúng ta sẽ hoàn toàn đánh mất ưu thế vùng phía đông A Mỗ Hà, ngươi hiểu chưa? Mục đích chính thức của quân Đường không phải là giáo huấn tộc Cát La Lộc mà là lợi dụng kỳ vọng của chúng ta đối với người Cát La Lộc, dẫn chúng ta rời khỏi Thổ Hỏa La. Nếu như ta không đoán nhầm, quân Đường ở Sơ Lặc đã tụ tập đại quân. Người Thổ Phiên bất quá chỉ là thủ đoạn quân Đường lợi dụng tạm thời che mắt chúng ta mà thôi.

A Cổ Thập như bừng tỉnh, ông ta không thể không thừa nhận tầm nhìn của Lạp Hi Đức sâu xa hơn rất nhiều so với mình. Chần chừ một lúc A Cổ Thập mới nói:
- Người Cát La Lộc …

Lời còn chưa nói xong Lạp Hi Đức đã phất tay cắt ngang nói:
- Cho tới bây giờ ta chưa từng để tâm đến người Cát La Lộc , bọn chúng cùng lắm chỉ là một con chó hoang kẹp giữa hai người khổng lồ, một cước là bị đá bay.

Nói tới đây y chậm rãi đi ra đến trước cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xôi nói:
- Ta đang chú ý tới người Hồi Hột. Nếu như người Hồi Hột ở phương bắc có thể tạo áp lực đối với Đại Đường thì khả năng Đại Đường sẽ rời khỏi vòng tranh đoạt phía tây. Người phương Đông từ xưa đến nay đều có địch nhân là dân tộc du mục phương bắc, ta hi vọng Đại Thực có thể cùng Hồi Hột kết thành đồng minh chiến lược.

A Cổ Thập im lặng không nói gì. Hiện giờ ông ta mới biết cho tới tận bây giờ Lạp Hi Đức chưa từng có ý định nói thật ý đồ cho mình, việc này khiến cho ông ta nghĩ chức vụ tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn này của mình cũng chỉ là danh nghĩa.

Lạp Hi Đức tựa hồ cảm nhận được bất mãn của A Cổ Thập, y quay đầu lại khẽ cười nói:
- Ngươi đang giận ta giấu giếm chân tướng đối với ngươi sao?

-Thần đệ không dám!
A Cổ Thập cứng đờ người đáp.

Lạp Hi Đức cười cười, cũng không để bất mãn của A Cổ Thập trong lòng, y chậm rãi nói:
- Ngươi đừng tưởng ta phái ngươi tới Tát Mã Nhĩ Hãn là không có dụng ý. Trên thực tế ngươi làm rất tốt, lần này ngươi bình ổn được Khang quốc đang sắp nổ ra khởi nghĩa khiến ta rất hài lòng. Việc chúng ta phổ biến Đạo Hồi ở A Mỗ Hà cũng không thay đổi, chỉ có phương pháp là thay đổi, loại biện pháp cưỡng chế trong quá khứ sẽ đẩy người Đột Quyết sang phía Đại Đường. Bởi vậy ta mới phái ngươi tới làm tổng đốc Tát Mã Nhĩ Hãn, muốn dùng văn học và nghệ thuật làm thay đổi cuộc sống của người Đột Quyết. Ví dụ như dùng kiến trúc, văn hóa, trường học, thư quán … của Đại Thực chúng ta để cho người Đột Quyết tiếp nhận. Chỉ có tiếp nhận văn hóa của chúng ta thì bọn họ mới có thể tiếp nhận tôn giáo của chúng ta, cuối cùng chính thức trở thành người Đại Thực, đây không phải việc một hai năm có thể làm được ngay, đây là việc mười năm, hai mươi năm nữa, là cả một quá trình trường kì. Có lẽ chỉ có thể thực hiện được ở đời sau của người Đột Quyết. Ta hy vọng ngươi có thể hiểu được dụng tâm của ta.

Đến lúc này A Cổ Thập mới chính thức hiểu được tầm nhìn lâu dài của Calipha. Ông ta không kìm được xúc động trong lòng, liền quỳ rạp xuống cất cao giọng nói:
- Thần đệ tuyệt không phụ kỳ vọng của Calipha bệ hạ!

- Ngươi đứng lên đi!
Ánh mắt Lạp Hi Đức dần trở nên sắc bén, y trầm giọng nói:
- Nhưng chiến dịch chín tháng đánh Toái Diệp vẫn không thể không làm. Ta tuyệt đối không chấp nhận để cho bọn phát triển an toàn tại Toái Diệp.

A Cổ Thập cũng nhẹ gật đầu, tự tận đáy lòng nói:
- Có bệ hạ mưu tính sâu xa, Vương Tư Vũ tuyệt đối không thể là đối thủ của bệ hạ.
- Vương Tư Vũ?
Lạp Hi Đức lắc đầu cười nhạt một tiếng nói:
- Vương Tư Vũ bất quá chỉ là chó săn mà thôi. Hắn không xứng làm đối thủ của ta. Đối thủ của ta giờ đang ở đại đô Trường An của Đại Đường, nghe nói hắn cũng bằng tuổi ta.

Lạp Hi Đức quay đầu chắp tay nhìn xa xăm về phía đông, không biết giờ này đối thủ của y đang làm gì?

Tại Trường An, Trương Hoán cùng hơn mười quan viên trong lòng vui sướng đi xem phát minh mới hạng nhất của Hồng Ấn phường. Trước mắt y là một bàn khắc đặc thù. Bình thường một bản khắc chỉ có thể in được một trang sách, giống như Thượng Thư, Luận Ngữ, như vậy một quyển sách cần tới mấy trăm bản khắc. Nếu là in những văn thư của nhà nước còn đỡ, mỗi nhà in đều có một bộ. Nhưng nếu là sách mới hoặc là văn thư mới thì nhất định phải khắc một bản mới. Chạm khắc nếu có hơi sơ sẩy một chút sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ. Hơn nữa thứ này dùng một lần về sau thường không cần dùng đến nữa để vứt đi, trở thành lãng phí, mà giá thành phẩm lại cực kì cao, rất bất lợi cho việc phổ cập sách.
Nhưng bàn khắc trước mặt lại không như vậy. Nó được tạo thành từ một trăm hai mươi khuôn chữ, sau khi in xong có thể lấy khuôn chữ ra, ghép thành một văn bản đầy đủ. Như vậy các xưởng in chỉ cần có một bộ khuôn chữ đầy đủ là có thể in bất cứ một cuốn sách nào, tiết kiệm rất lớn chi phí in ấn, có lợi cho việc phát hành sách rộng rãi.

Phát minh trọng đại này của Hồng Ấn phường xuất phát từ việc triều đình giao cho Hồng Ấn phường một món hời lớn, mỗi ngày in ấn một vạn công báo Đại Trị, ban đầu là tạp báo Khai Nguyên, về sau triều đình lại bắt đầu in báo chí của nhà nước, không chỉ để tặng cho các phủ bộ mà còn cho ba trăm sáu mươi châu cùng 1500 huyện thị, thậm chí cũng đưa một phần cho các vị nguyên lão Đại Đường. Trên báo cho tin tức trọng đại ở Đại Đường mỗi ngày cùng các chính lệnh mới của triều đình.

Mỗi ngày in ấn một vạn công báo, ít nhất mỗi ngày cũng được lời trăm quan. Món lời mà Hồng Ấn phường nhận được khiến cho tất cả các xưởng in đều đỏ mắt thèm muốn. Nhưng cũng lại có vấn đề phát sinh, về công báo mỗi ngày phải ít nhất phải tạo hai mươi trang in, hơn nữa bộ Lễ buổi chiều mới đưa bản thảo tới, hừng đông ngày tiếp theo đã phải in xong, trừ bỏ thời gian in ấn thì chỉ còn hai canh giờ tạo bản in mẫu, chỉ có những người thợ ưu tú nhất mới thể làm được, hơn nữa trong khoảng thời gian này không thể nhận thêm việc gì cả.

Để có thể thu được khoản lời lớn này, Hoàng Khổ Hành chủ nhân của Hồng Ấn phường đã phải treo thưởng ba nghìn ngân lượng, ai có thể giải quyết vấn đề thời gian không đủ này liền được thưởng ba ngàn ngân lượng. Ba ngàn này đúng là một sự món tiền thưởng lớn, lập tức có một thợ thủ công bốn mươi năm kinh nghiệm đưa ra phương pháp in rời chữ. Cách này không chỉ giải quyết được vấn đề khó khăn của báo chí mà hơn nữa còn có thể giải quyết được tình trạng giá thành phẩm cao cùng với tình trạng thiếu thợ thủ công như bây giờ.

Cải tiến trọng đại trong việc in ấn lập tức kinh động tới nhà vua và toàn dân chúng. Rất nhiều người đều hiểu việc này có tác dụng trọng yếu làm khởi sắc văn hóa Đại Đường. Ngay cả Hoàng đế Đại Đường Trương Hoán cũng phải tự mình tới thị sát Hồng Ấn phường:
- Bệ hạ nhìn xem, cái này dùng chữ khắc rời tạo thành, lớn nhỏ đều như một.
Hoàng Khổ Hành đầy mãn nguyện mang một hộp khuôn chữ cẩn thận đặt trước mặt Trương Hoán:
- Trong này có một ngàn chữ in rời, đều là dùng thiết mộc tạo thành. Thảo dân còn dùng đất nung tạo thành khung chữ, như vậy có thể tăng sức nặng cho khuôn, có lợi cho sự sắp xếp chữ. Có thợ thủ công đưa ra ý kiến dùng đồng tạo thành khuôn chữ, thảo dân cũng đang tính toán để thử một lần.

Trương Hoán có vẻ hăng hái lấy ra một chữ trong hộp khuôn chữ, đó là một chữ Minh. Hắn cười cười nói:
- Nhiều khuôn chữ như vậy muốn lấy ra đúng một chữ cũng là kỹ thuật cả.

- Khởi bẩm bệ hạ, chuyện này cũng không phải là khó, mỗi chữ đều có vị trí cố định của nó, chỉ cần quen tay thuần thục một chút thì trong thời gian một nén hương thợ thủ công có thể tạo thành một bản in. Cái này so với trước đây muốn in khắc một tờ cần ít nhất hai ba canh giờ thì nhanh hơn rất nhiều.

Trương Hoán gật nhẹ, vừa cười vừa nói:
- Thợ thủ công làm những chữ in rời này ở đâu, trẫm muốn gặp thử.

Hoàng Khổ Hành liền đưa tới một lão thợ thủ công ngoài sáu mươi tuổi, giới thiệu nói:
- Bệ hạ, đây là lão thợ đã tạo ra chữ in rời.
Lão thợ thủ công vội vàng quỳ xuống dập đầu ba cái, kính sợ nói:
- Thảo dân Thường Bình khấu kiến bệ hạ. Chúc bệ hạ vạn tuế, vạn vạn tuế.

- Lão nhân gia mau mau đứng lên!
Trương Hoán sai người đỡ lão thợ đứng dậy, tò mò hỏi:
- Lão nhân gia làm sao lại nghĩ ra được biện pháp dùng bản chữ in rời này?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui