Danh Môn

Sau khi chiến dịch Toái Diệp nổ ra, tổng đốc Bạt Hãn Na cũng phải điều động tám ngàn quân địa phương tới Toái Diệp, mà quân Đại Thực được điều tới lại mặc kệ không quản các sự vụ địa phương. Bởi vậy nên Bạt Hãn Na dường như còn trống về quyền lực. Được Lạp Hi Đức ngầm chấp thuận, gia tộc Tát Mạn liền ngoi lên với vai trò quản lý. Gia tộc Tát Mạn ở Bạt Hãn Na có ba ngàn quân đội, vốn là phân tán khắp các nông trường, hiện giờ đều được triệu tập lại thành Khát Tắc. Nhiệm vụ của bọn chúng là giám sát quốc vương Bạt Hãn Na, đề phòng ông ta nhân cơ hội làm loạn.

Có lẽ nếu là trước kia, gia tộc Tát Mạn sẽ vụng trộm chặn thương đội trên đường để chiếm đoạt một chút tiền tài, thậm chí có thể vu cho họ giết người cướp của. Đây là tuân theo pháp luật Đại Thực nên hiện tượng như vậy cũng không quá nghiêm trọng. Nhưng hiện giờ là thời kì chiến tranh, rất khác so với ngày thường. Hôm nay ở bên ngoài thành Khát Tắc gặp phải bọn chúng, tuy không bị công khai cướp bóc nhưng mất một khoản tiền lớn là không thể tránh được.

Tư binh gia tộc Tát Mạn lúc này ở đây có hai tiểu đội gồm hai mươi người, do một A Lý Phu (tương đương với ngũ trưởng của quân Đường) chỉ huy. Nhiệm vụ của bọn chúng là tuần tra gian tế nhưng bọn chúng lại lợi dụng quyền lực này để cướp đoạt của người đi đường. Những ngày gần đây khách vãng lại chỉ là người dân chăn nuôi nghèo khó nên bọn chúng không được lợi lộc gì. Hôm nay lại gặp một thương đội người Túc Đặc khiến cho bọn chúng mừng như điên, giống như một bầy sói thấy máu, đồng loạt dùng vũ lực ngăn cản thương đội này.

Bọn chúng ra tay vô cùng ác độc, mỗi thương nhân bị vơ vét đến hai mươi Nạp Nhĩ, không thì lập tức vu cho là gian tế bắt đi. Hàng hóa bọn chúng cũng muốn lấy đi nhưng các thương nhân đã được Mục Tháp phân phó, đều giống như cừu non ngoan ngoãn phối hợp, bọn chúng muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, không dám phản kháng. Hai mươi tên lính rất nhanh đã thu được đầy một túi kim tệ. Cuối cùng bọn chúng cũng đi tới trước mặt Mục Tháp. A Lý Phu là một gã Đột Quyết khoảng 30 tuổi, đôi mắt y nhỏ như rắn rết. Không cần lên tiếng y liền tóm lấy lạc đà của Thôi Diệu, lạnh lùng cười một tiếng chỉ roi ngựa nói:
- Trong lúc này sao lại có thể có người phương Đông. Nhất định là gian tế. Bắt lại cho ta.

Lập tức bốn năm tên lính đi tới dùng đao chỉ vào Thôi Diệu. Đây là thủ đoạn của bọn chúng.

Mục Tháp lập tức đi lên chắp tay nói:
- Nó đúng là người phương Đông nhưng là tiểu nhị ta thuê được ở Trường An. Mong quan gia tha cho nó đi.

Vừa dứt lời, sĩ quan kia lập tức vung roi vào mặt Mục Tháp. Ông ta không đề phòng nên trên mặt xuất hiện một vết máu dài. Thôi Diệu thấy vậy thì hết sức giận dữ, nắm đấm của anh ta đã nắm lại cơ hồ như muốn bóp nát các ngón tay. Nhưng anh ta đang mang trong người sứ mệnh trọng đại vì thế mới cố kiềm chế lửa giận không nói tiếng nào.

Mục Tháp ôm mặt oán hận cúi đầu. Sĩ quan kia cầm roi ngựa chỉ vào ông ta hét lớn:
- Ngươi dám gạt ta, ta bắt cả ngươi đi theo nó.

Mục Tháp ngẩng đầu căm tức nhìn y nói:
- Ta là thương nhân nổi danh nhất Khang quốc, cũng là thủ lĩnh thương đội này. Tổng đốc Đại Thực A Cổ Thập tận tay ban cho ta một giấy thông hành đặc biệt, còn nhờ ta mua đồ. Ta như thế nào lại thông đồng với địch. Nếu ngươi bắt ta tổng đốc A Cổ Thập nhất định sẽ tới tìm chủ nhân các ngươi.

Mục Tháp nửa thật nửa giả nói khiến ý niệm chiếm đoạt hàng hóa của viên sĩ quan dần bay mất. Nếu như thương nhân này nói thấy, chính mình sẽ không chịu nổi cái tội này.

-Tốt lắm. Người phương Đông này chúng ta muốn dẫn đi.
Y có chút ngượng mặt, chỉ roi ngựa vào Thôi Diệu nói:
- Quan trên đã có lệnh phàm là người phương Đông thì đều bắt hết. Chúng ta cũng là phụng mệnh làm việc thôi.

Y liền vung tay lên, bốn tên lính bắt đầu tiến về phía Thôi Diệu. Mục Tháp liền bước lên phía trước ngăn lại nói:
- Bắt nó đi cũng được. Ở Trường An ta mua nó mất năm trăm Nạp Nhĩ lại không có tiền thế chấp. Các ngươi cứ đền bù tổn thất đó cho ta!

Nghe nói người phương Đông này có giá tới năm trăm Nạp Nhĩ thì trong mắt quan quân lập tức hiện lên một tia tham lam. Y lập tức khoát tay chặn lại ra lệnh cho thủ hạ tạm dừng bắt người. Y liền lôi Mục Tháp đến một bên cười khan nói:
- Mới vừa rồi chỉ là hiểu nhầm. Ta muốn xin lỗi ngươi. Ta có tâm thả các ngươi đi, cũng không muốn báo lại lên trên nhưng như vậy thì cũng không ổn lắm. Cái này ngươi xem …

Mục Tháp hiểu ý của y, liền giơ một ngón tay ra, y liền lắc đầu lại giơ ba ngón. Mục Tháp chau mày đổi thành hai ngón. Y cắn răng nói:
- 250 Nạp Nhĩ, không thể ít hơn. Lấy tiền rồi ta liền rời đi.

Mục Tháp lấy túi tiền trong người ra, quơ quơ trước mặt tên quan này nói:
- Trong đây vừa vặn là 250 nạp nhĩ, ngươi tin ta thì lấy đi!

Tên này túm lấy túi tiền, liếc Thôi Diệu một cái rồi vung tay lên nói:
- Chúng ta đi!

Hai mươi kị binh như gió lốc chạy nhanh về phương xa. Mục Tháp nhìn chằm chằm vào bóng lưng bọn chúng hung hăng phỉ nhổ một tiếng nói với mọi người:
- Chúng ta vào thành thôi!

Thương đội lại lên đường. Lúc này Thôi Diệu liền tiến lên thi lễ thật sâu nói:
- Đa tạ đại thúc. Ngài đã vì ta chịu nhiều ấm ức rồi.

Mục Tháp sờ sờ vết thương trên mặt, cười khổ nói:
- Làm thương nhân, loại tình huống như vậy cũng thường gặp phải. Kì thật chỉ có những tư binh của các gia tộc mới làm khó chúng ta, quân Đại Thực chính thức thì không dám làm nhục thương nhân Túc Đặc chúng ta.

Mặc dù nói như vậy nhưng trong lòng Thôi Diệu vẫn rất băn khoăn. Anh ta chỉ vào hàng hóa trên mình hai con lạc đà phía sau nói:
- Những hàng hóa này coi như ta đưa cho đại thúc để tạ lễ. Thỉnh đại thúc nhận lấy.

Mục Tháp lắc đầu nói:
- Ta chỉ lấy 250 nạp nhĩ, còn lại ta không nhận. Đây là nguyên tắc của thương nhân chúng ta, không phải hàng hóa của mình thì quyết không thể lấy.

Trong lòng Thôi Diệu vô cùng cảm kích, anh ta lấy một túi tiền trong người yên lặng đưa tới. Mục Tháp vui vẻ nhận lấy, lại cười ha hả nói:
- Ngươi yên tâm, ta cũng sẽ không bỏ qua chuyện này. Về ta sẽ nói với quốc vương để ông ta nhờ tổng đốc A Cổ Thập truy cứu trách nhiệm của tên kia.

Thôi Diệu chợt nhớ tới lời ông ta vừa uy hiếp tên quan binh kia, chần chờ thấp giọng hỏi:
- Điều đại thúc vừa nói có thật không? Ngài thật sự được tổng đốc nhờ mua cái gì thế?

Mục Tháp cười cười nói:
- Đúng là có chuyện này.
Ông ta cẩn thận lấy trong túi ra một hộp khắc gỗ, bên trong là một đôi chén sứ men xanh tinh xảo.
- Đây là chén trà của Đại Đường mà tổng đốc A Cổ Thập nhờ ta mua hộ. Ông ta chỉ muốn loại sứ men xanh này. Nghe nói ông ta ở Đại Đường hai năm đã nghiện uống trà rồi, bởi vậy ta cũng đặc biệt chọn mua cho ông ta mười cân trà ngon nữa.

Rồi Mục Tháp cẩn thận thu lại đồ, nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Thôi Diệu liền vỗ vai anh ta thấp giọng cười nói:
- Chúng ta là bằng hữu nên ta cũng không gạt ngươi. Ta thật ra là nghị trưởng thương hội người Túc Đặc của Khang quốc, cha ta từng làm tể tướng Khang quốc. Năm đó cũng từng được Đại Đường sắc phong, bất quá ông ấy đã qua đời nhiều năm rồi. Ta mặc dù có quan hệ khá tốt với tổng đốc A Cổ Thập nhưng ta là thương nhân, ngươi hiểu không? Ta không quan tâm đến chuyện chính sự nên ngươi cứ yên tâm ta sẽ không bán đứng ngươi.

Thôi Diệu yên lặng gật gật đầu. Ở chung lâu như vậy, anh ta biết rõ đại thúc Mục Tháp này không chỉ là một thương nhân mà còn là một người tốt.

Thương đội chậm rãi tiến vào thành Khát Tắc. Hai bên cổng thành cũng có binh lính đứng kiểm tra, cũng là tư quân gia tộc Tát Mạn nhưng bọn chúng cũng không dám xảo trá, chỉ thu theo quy định mỗi người hai nạp nhĩ phí vào thành rồi cho đi ngay. Thôi Diệu cũng đã học được cách hóa trang, anh ta mặc áo bào đen rộng thùng thình, đầu đội mũ nhọn của người Túc Đặc, tựa hồ như hoàn toàn che kín khuôn mặt. Binh lính thủ thành cũng không cố ý kiểm tra nên anh ta thuận lợi trà trộn vào thành.
Thành Khát Tắc rất giản dị khiến cho Thôi Diệu lần đầu tiên đi sứ không thể tin được đây là đô thành của một quốc gia. Khắp nơi là kiểu nhà đất thấp bé cổ xưa, dày đặc chằng chịt, cứ một gian lại đến một gian, đi qua những bức tường thấp bé có thể trông thấy vẻ khổ cực của nữ nhân trong nhà đang bận rộn dọn dẹp, cũng rất ít thấy nam nhân.

Trong thành, đường chính cũng chỉ là khe hở thật dài giữa những chuỗi phòng ốc mà thôi, không hề được lát đá. Trên đường, người đi lại chủ yếu dùng ngựa thay vì đi bộ. Phần lớn họ trông đều có vẻ xanh xao vàng vọt, đi lại vội vàng, ngựa phóng qua cuốn theo một lớp bụi đất màu vàng. Cảnh tượng trong thành khác hẳn với bên ngoài đại thảo nguyên mênh mông. Tuy vậy, dù thành đơn sơ nhưng trên đường vẫn gặp sự kiểm tra cùng những ánh mắt cảnh giác không tự do như ở bên ngoài. Vài tên lính thấy thương đội vào thành thì lập tức nghênh đón. Bọn chúng đều có mục đích xảo trá với lý do ngụy biện là kiểm tra đặc biệt trong thời kì chiến tranh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui