Danh Môn

“ Dạ thưa, hồi bẩm tướng quân, buổi sáng ngày hôm qua chúng tiểu nhân đã đi qua một cái đồn biên phòng cuối cùng ở Khố Nạp sơn cốc. Nó ở cách nơi này chừng tám mươi dặm, có chừng mười tên binh lính của Tát Man gia tộc đồn trú. Ngoài ra, từ đó mà đi tiếp thêm khoảng năm mươi dặm nữa cũng có thêm một cái đồn biên phòng nữa. Như vậy là trừ hai địa điểm này ra, thì từ đây tới Khát Tắc thành không còn nơi nào có quân của Tát Man đồn trú nữa.

Thi Dương trầm tư một chút, sau đó hắn liền đem cái giấy thông hành kia cất đi, rồi nói với người thương nhân Túc Đặc kia: “ Từ đây đi về phương bắc cũng không có quân đội gì đâu, vì thế cái giấy thông hành này cũng không cần thiết nữa, ngươi có thể để lại cho ta được chứ”

“ Tiểu nhân nguyện vì Đại Đường mà dốc hết sức mình. Những thưa tướng quân tiểu nhân xin có một thỉnh cầu, ngài có thể cấp cho tiểu nhân một tờ giấy thông hành để chúng tiểu nhân tiến vào Bắc Đình của Đại Đường được thuận lợi, hay không ạ” Tên đầu lĩnh của đám thương nhân này thật là khôn khéo, ông ta muốn dùng một tờ giấy thông hành đã hết tác dụng để đổi lấy một tờ xác nhận ưu đãi miễn thuế trên đất Đại Đường.

Thi Dương nghe xong lời đề nghị kia, nhưng hắn không vội trả lời mà đưa mắt liếc nhìn hết một lượt những vẻ mặt hoảng loạn của đám thương nhân này. Một kế hoạch tuyệt diệu đã xuất hiện trong đầu hắn rồi.

Tiếp tục đi về phía nam, đoàn người của Thi Dương phải hành trình qua dải đất có nhiều núi non, gò đồi. Địa hình này không giống như ở phướng bắc có thể thoải mái dong ruổi hành trình, mà ở đây thì ngược lại đường xá gập ghềnh nên đi lại cũng nhiều khó khăn. Từ đó cũng dễ hiểu khi tốc độ của bọn họ cũng chậm hơn so với trước đôi chút. Đi thêm khoảng mười dặm về phía trước sẽ chính là Khố Nạp sơn cốc. Theo như lời của những người thương nhân Túc Đặc thì ở chỗ đó có một đồn biên phòng do binh lính của Tát Man đồn trú. Nói chính xác ra thì cái đồn này thực chất là một tòa thành. Trong quá khứ, vào năm Khai Nguyên thứ ba, Đại Đường An Tây đô hộ là Trương Hiếu Tung sau khi đánh bại bạch y Đại Thực ở Khát Tắc thành đã cho xây dựng tại Khố Nạp sơn cốc này một tòa bảo thành. Kiến trúc của nó là ngoài tròn trong vuông, là điển hình cho phong cách của phương đông. Thật ra thì cái đồn biên phòng này Thi Dương cũng có biết qua, bởi vì hai tháng trước đây hắn đã phải người tới Bạt Hãn Na để xem xét qua về địa hình ở khu vực này, và hắn biết rằng muốn tới được Khát Tắc thành thì nhất định phải qua được Khố Nạp sơn cốc này đã. Nhưng ở trên đỉnh núi có một cái phong hỏa đài. Phong hỏa đài này cũng là do Trương Hiếu Tung năm xưa cho xây dựng để làm công cụ báo động nếu như có quân Đại Thực xâm lấn. Một khi có Đại Thực quân đột kích thì các phong hỏa đài này lập tức sẽ được đốt lên, phát đi tín hiệu báo động. Khi đó Khát Tắc thành sẽ nhận được tín hiệu cấp báo, để kịp thời điều động quân đội. Mặc dù những phong hỏa đài này từ sau khi Đại Thực chiếm được Bạt Hãn Na đã bị bỏ không, nhưng Thi Dương tự ý thức được rằng từ khi Đại Đường chiếm đóng A Sử Bất Lai thành thì những phong hỏa đài này đã được sử dụng trở lại.

Thi Dương lúc này đã hóa trang trở thành một thương nhân Túc Đặc thứ thiệt. Hắn cũng cưỡi trên một thớt lạc đà, mặc một bộ y phục của thương nhân Túc Đặc, mặt cũng được bôi cho đen đi, cái mũ rộng vành gần như che hết cả khuôn mặt hắn. Đi theo sau Thi Dương là hai trăm Đường quân, cũng cưỡi lạc đà, cũng mặc trang phục của thương nhân Túc Đặc. Chỉ có điều hai trăm Đường quân này phần lớn là những người Đột Kỵ Thi. Với nét đặc trưng trên khuôn mặt của những người ở khu vực khác, nên thân phận Đường quân của bọn họ được làm mờ đi, ít ai có thể phát hiện ra được. Ở phía sau đoàn lạc đà chừng năm trăm bước là đại đội Đường quân. Bọn họ mặc toàn đồ trắng, ẩn mình trong tuyết trắng mà bám theo.

Đi bên cạnh Thi Dương là người đầu lĩnh của thương đội Túc Đặc, sắc mặt của ông ta đầy vẻ đau khổ. Đến bây giờ ông ta cảm thấy việc mình đầu tư hợp tác với Thi Dương để có được tờ giấy miễn thuế khi vào Đại Đường quả là sai lầm. Nếu như ông ta cứ đường đường chính chính mà nộp thuế thì cũng chỉ mất nhiều lắm là 250 xâu tiền. Thế mà mạo hiểm hợp tác với Thi Dương lần này chỉ sợ vừa mất tiền mà cái mạng của hắn cũng không giữ được lắm. Nhưng giờ khắc này, ông ta đã rơi vào hoàn cảnh thân bất do kỷ rồi. Cho dù là vị đầu lĩnh muốn hay không muốn cái giấy miễn thuế kia thì ông ta cũng nhất định phải đi chuyến này.

“ Nếu như ông có thể giúp ta chiếm được tòa bảo thành này thì ta sẽ cấp cho ông năm tờ hóa đơn miễn thuế khi vào Đại Đường” Thi Dương dường như cũng hiểu được những điều mà người thương nhân Túc Đặc này đang suy nghĩ. Cho nên hắn liền đưa ra một lời đề nghị hậu hĩnh mà không một thương nhân nào có thể chối từ, để khích lệ tinh thần của ông ta. Quả nhiên, chiêu bài của Thi Dương có hiểu quả, người thương nhân này tinh thần đại chấn. Ông ta lập tức hạch toán trong đầu, năm cái hóa đơn miễn thuế thật ra có ý nghĩa rất lớn. Đó là cả một đống tiền Đại Đường chứ chẳng chơi.

“ Tướng quân xin cứ yên tâm, những tên binh lính của Tát Man gia tộc tên nào tên ấy cũng đều tham lam vô cùng. Chỉ cần tiểu nhân thực hiện một kế nhỏ thôi cũng có thể giúp cho tướng quân một mẻ tóm hết được bọn chúng”

Vị đầu lĩnh của đám thương nhân Túc Đặc đang nói, rồi dừng lại một chút, ông ta còn có chút chưa yên tâm, nên bổ sung thêm một điều khoản nữa : “ Chỉ có điều, số tiền mà tiểu nhân bỏ ra, sau khi xong việc xin tướng quân trả lại cho tiểu nhân”
“ Được rồi, ngươi cứ yên tâm đi”

Thi Dương cười nhạt, hắn biết rằng người thương nhân này là một người quan trọng đối với hắn trong lúc này. Có thể nói chính những tin tức mà người thương nhân này cung cấp cho Thi Dương đã bổ sung cho các thông tin tình báo mà hắn thu được trước đó thêm tỉ mỉ và xác thực.

Rất nhanh, đoàn người của Thi Dương đã ngay trước Khố Nạp sơn cốc. Đứng ở xa xa nhìn lại, có thể thấy một tòa bảo thành đen sì đứng lừng lững. Ánh sáng của tuyết trắng và của ánh trăng khiến cho tòa bảo thành ấy hiện lên thật rõ ràng. Nó được xây trên một tảng đá khá bằng phẳng, cách đường thương đạo chừng hơn năm mươi bước. Lúc này Thi Dương vẫn không ngừng việc ngẩng đầu nhìn lên trên đỉnh núi. Bởi vì đỉnh núi cũng không cao lắm cho nên hắn dễ dàng có thể nhìn thấy được cái phong hỏa đài ở trên đó. Và dĩ nhiên một người tinh nhạy như hắn không thể không phái người đi triệt hạ cái phong hỏa đài kia. Mười tên binh lính thân thủ cao cường đã được hắn chỉ thị vòng qua mặt bên để lên đỉnh núi, chiếm lấy phong hỏa đài, cắt đứt việc truyền tín hiệu của Khố Nạp sơn cốc với nơi khác.

“ Tướng quân, người nhìn kìa” Một gã binh lính tinh mắt đã phát hiện trên đỉnh núi kia đã có điều khác thường. Thi Dương cũng đã nhìn thấy, một luồng ánh sáng từ trên đỉnh núi chiếu thẳng tới chỗ hắn. Cái luồng ánh sáng đó tắt – sáng ba lần thật nhanh. Thật ra thì đó là cái gương đồng truyền tín hiệu của Đường quân, nó báo rằng phong hỏa đài trên đỉnh núi đã được Đường quân đắc thủ rồi.

“ Dùng hết tốc độ tiến về phía trước” Thi Dương ra lệnh cho toàn đội. Đội lạc đà nhất loạt tăng tốc, phi nước kiệu tiến về phía trước.

Đinh đang! Đinh đang… Những tiếng chuông lạc đà vang lên du dương truyền đi xa xa. Có lẽ những thương đội với tiếng chuông lạc đà đặc trưng đã đánh động bọn binh lính trong bảo thành rồi. Bọn chúng đối với cái âm thanh này dường như có một loại nhạy cảm khác thường. Và ngay lập tức từ trong bảo thành chạy ta mười mấy tên binh lính, đồng thời liên tục có những tên lính khác từ trong thành lố nhố chạy ra ngó nghiêng. Đối với cơ hội kiếm chác mười mươi thế này làm sao chúng có thể bỏ qua được chứ.

“ Đi xem một chút, xem cái thương đội nào lại tới vào giờ này” Từ trong gió lạnh truyền tới một giọng nói chắc nịch
Lập tức có một tên lính chạy xuống xem xét. Khi còn cách đám người Thi Dương chừng hơn hai mươi bước, hắn dừng lại quan sát và phán đoán về thương đội. Rồi sau đó quay trở lại bẩm báo: “ Bẩm báo đầu lĩnh, đó là thương đội của người Túc Đặc”

“ Bảo bọn chúng tới nộp thuế đi” Trong tiếng cười của tên đồn trưởng kia lộ ra đầy sự tham lam của hắn với kim tiền.
Tên lính lúc nãy lại chạy như bay tới chỗ thương đội, lần này hắn tới gần hơn và ngay lập tức hắn nhận ra người thương nhân đầu lĩnh của thương đội Túc Đặc, nên kinh ngạc hỏi: “ Tại sao lại là các ngươi hả”

Người thương nhân Túc Đặc kia cười khổ một tiếng nói: “ Ở phía bắc đâng có bão tuyết lớn quá chúng tôi không thể nào đi được cho nên đành quay lại đây”

“ Trở lại cũng phải nộp thuế” Tên lính nói xong liếc mắt nhìn về phía sau một cái, giọng hắn nặng nề giải thích: “ Các ngươi có chứng chỉ miễn thuế thật, nhưng chỉ được dùng một lần thôi, lần này nhất định phải nộp thuế. Đây là quy định rồi, các ngươi đã hiểu chưa hả”
“ Tôi hiểu rồi mà” Người thương nhân Túc Đặc kia biết rằng không thể nói gì được, nên đành trả lời.
“ Tốt lắm, vậy thì các ngươi vào trong đi”
Vị đầu lĩnh của đám thương nhân Túc Đặc cũng diễn khá tốt, ông ta vung tay nên nói to: “ Tất cả mọi người nghe cho rõ đây, tiền thuế lần này ta tạm thời bỏ cho tất cả, đến khi trở về chúng ta sẽ tính toán lại với nhau đấy”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui