Danh Môn

Lạp Hy Đức nhìn ông ta một chút rồi, lãnh đạm nói: “ Nhiệm vụ ta giao cho ngươi là thay thế cho Pháp Đức Lặc, để đảm nhiệm chức vụ Duy Tề Nhĩ thứ tư của A Bạt Tư vương triều. Thời gian dự định ngươi nhậm chức là vào sáng ngày mai”

Trên con đường lớn từ Ba Cách Đạt đi thẳng về phương nam, có một chiếc xe ngựa với mấy trăm kỵ binh hộ vệ đang dùng hết tốc độ để chạy, khiến cho bụi đất bay mù cả lên. Ngồi trong xe ngựa là Triết Nhĩ Pháp Nhĩ. Sắc mặt của hắn trông nặng nề nghiêm trọng, thỉnh thoảng lại nhìn ngó ra ngoài cửa sổ. Ngày hôm qua hắn nhận được tin tức, Lạp Hy Đức đã lệnh cho vương hậu Tả Bái Đức đi Mạch Gia rồi, cho nên hắn hoài nghi có lẽ Lạp Hy Đức đã phong thanh nghe được chuyện gì đó. Triết Nhĩ Pháp Nhĩ lo lắng A Ba Tái sẽ làm chuyện gì đó thiếu suy nghĩ, nhất là thế cục lúc này đang bước vào thời điểm rất nhạy cảm. Hắn suy nghĩ, đắn đo rồi đặt ra nhiều giả định khác nhau, cuối cùng hắn quyết định tự mình phải đi Mạch Gia một chuyến để đưa A Ba Tái đi ẩn náu ở một nơi khác mới được.

Tính đến ngày hôm qua, Triết Nhĩ Pháp Nhĩ đã đi được một quãng đường cách Ba Cách Đạt hơn một trăm dặm. Từ Ba Cách Đạt đến Mạch Gia có hai con đường. Một là đi đường bộ, nghĩa là phải vượt qua sa mạc. Đường này thường được dùng cho những cuộc hành hương về với đất thánh. Còn một cách đi khác, đó là từ Ba Cách Đạt tới A Ba Đan trước, rồi sau đó đi tiếp bằng đường biển tới cảng Cát Đạt rồi từ đó đi tới Mạch Gia. Đi bằng thuyền thì dĩ nhiên là thoải mái và thích thú hơn là đi qua sa mạc rồi. Nhưng cũng chỉ có một số thương nhân, quý tộc đi Ấn Độ hoặc đi Mạch Gia mới lựa chọn cách đi thuyền mà thôi.

Tuy con đường cũng rất rộng rãi nhưng cũng không có nhiều người đi cho lắm. Cách đó không xa là con sông Cách Lý Tư đang lăn tăn gợn sóng, mặt nước lấp loáng dưới ánh mặt trời. Trên sống lúc này là mười mấy chiếc thuyền buôn đang lướt sóng, xuôi dòng mà chạy. Triết Nhĩ Pháp Nhĩ ngồi trong chiếc xe ngựa đang chạy lắc la lắc lư. Mắt hắn từ từ nhắm lại, chuẩn bị thiêm thiếp một lát.

Bỗng nhiên, chiếc xe ngựa bi dừng gấp nên gây ra sự chấn động đột ngột. Triết Nhĩ Pháp Nhĩ ngồi trong xe, suýt chút nữa là bị bổ nhào ra bên ngoài. Hắn vén tấm màn xe lên phẫn nộ quát: “ Có chuyện gì xảy ra vậy hả”

“ Chủ nhân, phía trước có quân đội cản đường” Người phu xe nơm nớp run sợ, lắp bắp nói. Triết Nhĩ Pháp Nhĩ cũng lấy làm kinh hãi, hắn nhìn về phía trước thăm dò tình hình. Chỉ thấy ở phía trước có mấy nghìn quân đội đang đứng cản đường hắn.

“ Là cận vệ quân” Một gã thuộc hạ của hắn bỗng nhận ra lai lịch của đám quân đội kia qua khôi giáp của bọn họ. Lúc này Triết Nhĩ Pháp Nhĩ như chìm hẳn xuống vực sâu. Lúc này quân đội không chỉ có trước mặt hắn mà còn có cả ở phía sau, bên trái, bên phải hắn nữa. Nói tóm lại là hắn đã bị cận vệ quân bao vây rồi.

Một viên tướng của cận vệ quân giục ngựa tiến lên nói với Triết Nhĩ Pháo Nhĩ: “ Phụng lệnh của Calipha bệ hạ, lập tức bắt giải Triết Nhĩ Pháp Nhĩ về Ba Cách Đạt. Ta hy vọng các ngươi sẽ nghiêm chỉnh chấp hành, nếu không tất cả sẽ bị xử tử ngay lập tức”

“ Các ngươi dám giết ta sao” Triết Nhĩ Pháp Nhĩ liền cười ngất:” Ta cho các ngươi mười lá gan cũng không dám giết ta. Các ngươi về nói với cho Calipha của các ngươi rằng con của A Ba Tái chính là con của ta. Bây giờ ta đang đường đường chính chính đi đón bọn họ trở về đây”

Dứt lời Triết Nhĩ Pháp Nhĩ hét lớn một tiếng: “ Không cần để ý tới bọn chúng, cứ tiến lên cho ta”

Chiếc xe ngựa lập tức lại xuất phát, và mấy trăm tên kỵ binh đồng thanh hô to một tiếng , bọn họ đang bảo vệ cho Triết Nhĩ Pháp Nhĩ lao về phía trước. Nhưng chuyện nào có đơn giản như hắn nghĩ, viên quan quân thấy Triết Nhĩ Pháp Khắc không tuân mệnh lệnh, nên hắn lập tức quay đầu lạnh lùng ra lệnh chho thuộc hạ: “ Tất cả nghe lệnh của bệ hạ, giết toàn bộ, một tên cũng không được để lại”

Lệnh vừa mới ban ra, lập tức hơn sáu ngàn kỵ binh từ bốn phương tám hướng đã liều chết xông lên, lớp kỵ binh ấy giống như một con thủy triều màu đen, chỉ trong nháy mắt con thủy triều ấy đã nuốt ngọn và nhấn chìm Triết Nhĩ Pháp Nhĩ cùng số quân hộ vệ của hắn.

Trong thành Ba Cách Đạt lúc này đã bắt đầu có sự hỗn loạn. Đột nhiên đại đội binh lính tới khống chế các đường phố, chùa chiền. Khắp trong ngoài thành đâu đâu cũng thấy xuất hiện những đội cận vệ quân được vũ trang đầy đủ. Tất cả dân chúng trong thành ai nấy cũng đều hoảng sợ, mau chóng chạy ngay về nhà mình, khóa chặt cửa lại. Trong các khách sạn lớn cũng chật ních thương nhân, trong các chùa chiền cũng đầy những người dân thường đến tránh né tai bay vạ gió của cuộc biến động sắp xảy ra. Đường phố vốn đang đông đúc tấp nập là thế vậy mà chỉ thoáng chốc đã trở nên vắng ngắt, chỉ còn lại những cái sọt bị vứt chỏng chơ, những cái chậu gỗ thì lăn quay tron gió lạnh.

Bên ngoài thành thì chỉ độc có một cảnh tượng vắng lặng như vậy, nhưng không khí ở bên trong thành thì hoàn toàn khác, nó ngột ngạt giống như hàn đao sương kiếm vậy. Lúc này Chính Vụ Cung đã bị mấy vạn binh lính bao vây hết lớp này đến lớp khác. Cứ mười bước một tốp, năm bước một trạm canh gác. Cách phòng ngự này cực kỳ nghiêm ngặt đến một con muỗi cũng khó mà lọt được. Ở trên bậc thềm của Chính Vụ Cung, một đám quan viên đang luống cuống, run rẩy đứng sau Duy Tề Nhĩ Pháp Đức Lặc. Quân đội đột ngột đến bao vây, sặc mùi sát khí thế này khiến cho bọn họ sợ hãi mãi mà không tài nào bình tĩnh lại được. Ánh mắt của Pháp Đức Lặc âm trầm nhìn những binh sĩ đang đứng chi chít trên quảng trường. Hắn đã mơ hồ đoán ra đây là hành động của Lạp Hy Đức, nhưng hắn cũng không lấy làm e ngại, vì hắn tin rằng Lạp Hy Đức sẽ không tìm ra được chứng cớ gì để buộc tội gia tộc hắn được.

Cận vệ quân vẫn không ngừng ùn ùn kéo về phía trước. Những trường mâu cùng với chiến phủ sắc lạnh như băng đều được huy động ngay trước mắt Pháp Đức Lặc và các viên quan khác. Theo phản ứng bản năng, bọn họ cứ thế lùi mãi, lùi mãi về phía sau. Nhưng lúc này từ trong cung cũng có một đại đội binh lính lao ra. Và chỉ thoáng một cái đường rút lui của các viên quan đã không còn nữa. Một viên quan chạy trốn không kịp liền bị trường mâu từ phía sau đâm xuyên tim, chết ngay tại chỗ. Tiếng kêu thảm thiết cùng với máu tươi bắn ra tung tóe, rốt cuộc cũng đã làm cho Pháp Đức Lặc tức giận. Hắn quơ tay mà hét lớn: “ Các ngươi điên rồi sao, đây là Chính Vụ Cung, các ngươi muốn làm gì hả.”

Những lời hò hét của Pháp Đức Nhĩ cũng chẳng đem lại bất cứ hiệu quả nào. Binh lính vẫn bước đi từng bước trên bậc thang tiến sát đám người bọn họ, khiến cho Pháp Đức Lặc và các quan viên bị xiết chặt trong một vòng vây này càng nhỏ hẹp. Bỗng nhiên từ phía xa xa vọng lại tiếng kèn, tiếng kèn đó tựa như là tiếng kèn hạ lệnh của quân đội. Chỉ thấy quân lính khi nghe tiếng kèn ấy, lập tức tốc độ chậm lại, không khí ở trước Chính Vụ Cung thoáng chốc đã yên tĩnh trở lại. Lúc này chỉ thấy một đội kỵ binh từ trong hoàng cung đang chạy rất nhanh qua bên này. Lạp Hy Đức mặc một bộ khôi giáp màu vàng đi đầu đoàn kỵ binh. Lập tức trên quảng trường vang lên tiếng hoan hô như sấm dậy: “ Calipha vạn tuế, Calipha bệ hạ vạn tuế!”

Lúc này vẻ mặt của Lạp Hy Đức hết sức nghiêm nghị, ông ta tiến về phía Chính Vụ Cung trong sự hộ tống của mấy trăm kỵ binh.Binh lính thấy Calipha tới, không ai bảo ai như con sóng bị rẽ, đứng tách sang hai bên, Lạp Hy Đức đi thẳng tới chỗ bậc thêm, ông ta đứng bên dưới lạnh lùng nhìn Pháp Đức Lặc đang đừng trên thềm cao, ông ta không hề nói một lời nào cả. Phát Đức Lặc đã không còn kiên nhẫn được nữa, hắn la lớn: “ Calipha bệ hạ, xin hỏi bệ hạ chúng tôi đã phạm vào tội gì mà ngài lại đối xử với chúng tôi như thế.”
Lạp Hy Đức vung tay lên ra hiệu, binh lính đang vây kín bọn người Pháp Đức Lặc lập tức lui lại để ra một cái lối đi. Tái Hải Lặc dẫn theo mấy viên quan khác lén lút rút chạy xuống bậc thềm bên dưới theo cái lối đi vừa được mở đó. Dưới sự tuyên truyền tỉ tê của Tái Hải Lặc ngày càng có nhiều viên quan rút chạy xuống bên dưới. Cuối cùng chỉ còn lại có một mình Pháp Đức Lặc mà thôi. Đến lúc này Lạp Hy Đức nở nụ cười lạnh lùng, tiếng cười của ông ta càng lúc càng lớn và cuối cùng là cười phá lên. Nhưng bỗng nhiên tiếng cười đó im bặt thay vào đó là ánh mắt và lời nói đầy khinh thường đối với Pháp Đức Lặc: “ Ngươi hãy nhìn lại xem có ai tình nguyện chết cùng ngươi không. Không có ai đâu”

“ Ông muốn ta phải chết sao? Pháp Đức Lặc biết mình đã vào đường cùng nhưng vẫn cố tỏ ra cứng rắn, hắn thẳng lưng nói: “ Vậy ông hãy lấy chứng cứ tội danh xem nào, ta muốn xem người trong thiên hạ có thể tâm phục khẩu phục hay không”

“ Triết Nhĩ Pháp Nhĩ là kẻ dưới mà đã làm điều phạm thượng dám xâm hại công chúa A Ba Tái, khiến cho công chúa vì không cam lòng chịu nhục nên đã tự treo cổ mà chết. Ngươi nói xem, với tội danh này ta có thể tru diệt cả gia tộc nhà ngươi được hay không hả”

� �i thì gặp đúng lúc người mẹ kế bước vào. Thôi Diệu vội vàng tiến lên thi lễ: “ Hài nhi xin ra mắt nhị nương” ��t bọn họ phải dọc theo sông Hoàng Hà để xuôi nam.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui