Đánh Ngã Nữ Chính, Cự Tuyệt Làm Vật Hy Sinh

Cái gọi là đại hội võ lâm, chính là một nhóm người tụ tập lại, ta đánh ngươi, ngươi đánh ta, người còn lại cuối cùng là kẻ vua bạo lực.

Loại hoạt động này đúng là tàn nhẫn, là máu tanh, không có nhân đạo!

Nhưng tại sao vẫn có nhiều người ngu ngốc dốc hết tâm huyết vào hoạt động bạo lực này như vậy?

Đáp án: Bởi vì bọn họ là những kẻ ngu ngốc!

Ưm, cho nên, đại khái chính là từ cách suy nghĩ này, Tô Bạch đang ngồi nhìn Miêu Miêu khí phách đang gặm thịt dê nướng trước mặt mình, cảm thấy chuyện vặt vãnh như thế này đúng là quá thích hợp với hắn rồi.

Tô Bạch cười cười với hắn, tựa như đang nhìn một thằng ngố!!

Lúc này Tô Bạch và Miêu Miêu đã cách xa Lăng quốc, quay lại Hạ Lan quốc, không chú ý cũng đã mười ngày. Mà lúc này cũng chỉ cách đại hội võ lâm bảy ngày nữa. Cho nên khi hai người tới nơi tổ chức đại hội võ lâm – Vu Thành, bên trong thành đã sớm chật ních người, trên đường có thể thấy từng người một hoặc hung thần ác sát hoặc mặt người dạ thú trong giang hồ. Vu Thành cũng gần giống với Tuyên Thành, đều nổi tiếng nhờ võ thuật. Vốn cho rằng khiêm tốn để đạt được mục đích, Tô Bạch suy nghĩ một chút, đưa ra quyết định.

Trong khách điếm, trong phòng.

Miêu Miêu ngồi trên băng ghế, Tô Bạch đứng ở trước người hắn, nhìn hắn, vẻ mặt thương hại.

Nàng nhẹ nhàng vỗ về hắn, dịu dàng nói: “Sẽ không đau, nhắm mắt lại, thả lỏng, hít sâu…. Đúng, chính là như vậy, hít sâu…. A…. Hít sâu….”

Trên mặt Tô Bạch đằng đằng sát khí, ánh mắt tà mị! Chỉ thấy nàng vung kéo lên, phút chốc trời đất gió nổi mây trôi, nháy mắt vật đổi sao dời….

Sau khi nàng mỉm cười buông cái kéo nằm trong tay xuống, nhìn Miêu Miêu lúc này, hài lòng gật đầu một cái. Nàng sờ soạng cái đầu trọc của hắn, cảm khái: “Vầng trán này, rất sáng sủa!”

Miêu Miêu bừng mở mắt, run rẩy vuốt tóc trên đầu mình, phát hiện mái tóc bạch kim mình vẫn tự hào đã không thấy đâu, thay vào đó là một cái đầu trọc lốc.

Tô Bạch rất hài lòng với thành quả lao động của mình, đưa gương tới trước mặt hắn, vẻ mặt nịnh nọt: “Miêu Miêu ca rất đẹp trai, thật mê người!”

Mắt phượng tao nhã, mị hoặc như cũ, không có tóc càng tăng thêm ba phần mị hoặc.

Từ Beatles biến thành hòa thượng giả, đúng là quá vượt trội!

Miêu Miêu cau mày quan sát hình ảnh mình trong gương, nhíu mày nhìn Tô Bạch: “Thật sự đẹp?”

Tô Bạch gật đầu như băm tỏi: “Vô cùng đẹp, cực kỳ đẹp!”

Miêu Miêu vung tay: “Vậy thì để vậy đi.”

Tô Bạch cười vui vẻ, hết sức thỏa mãn.

Đúng lúc đó, ngoài phòng truyền đến một đoạn tranh chấp

“Tiền gì? Ta không có tiền! Muốn có tiền thì tự mình kiếm đi!” giọng nói cực kỳ dễ nghe, chỉ là mặc dù dễ nghe, nhưng thật sự rất vô lại.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi muốn nuốt riêng!” giọng nói này nghe có vẻ yếu hơn rất nhiều, thật thà.

“Cái gì nuốt riêng! Là do ngươi quá đần! Đưa hết tiền cho ăn mày. Có phải ngươi thiểu não không!”

“Cũng không thể thấy chết mà không cứu….”

“Cái gì thấy chết mà không cứu, đấy là ngươi đáng đời, ngươi nhất định chết hèn không ai cứu!”

“Ngươi….”

“Chớ ngươi, lão tử còn muốn đi kiếm tiền, không rảnh cùng ngươi nói chuyện phiếm!”

Tô Bạch ở trong phòng, nghe được rất rõ ràng, trong lòng không khỏi buồn thương. Vì sao! Vì sao thế giới này có nhiều kẻ mặt người dạ thú như vậy?!

Nàng thật sự không đành lòng nhìn hán tử thật thà bị kẻ mặt người dạ thú khi dễ. Vì vậy lúc này đứng lên, chuẩn bị xem tình hình.

Xuất hiện trong mắt nàng, tổng cộng có hai người.

Đúng là không như nàng dự kiến, nàng chưa từng nghĩ kẻ mặt người dạ thú lại đẹp mắt như thế, một bộ y phục trắng, dung mạo xinh đẹp, đường đường chính chính. Chỉ tiếc, thân xác xinh đẹp cũng không thể che giấu nổi lòng dạ cầm thú.

Giọng của tên còn lại cũng tương tự hắn, hết sức thật thà, nhìn ra còn có mấy phần đáng yêu, gương mặt tròn trịa, hai gò má hồng hồng.

Tô Bạch nhìn kẻ mặt người dạ thú, lớn tiếng quát: “Cầm thú! Còn không mau giao tiền ra cho vị công tử này!”

Kẻ mặt người dạ thú nọ rõ ràng sửng sốt.

Công tử đáng yêu nhìn người giúp mình nói chuyện, trên mặt mang ba phần đắc chí.

“Vị cô nương này, ta, ta không có tiền….” kẻ mặt người dạ thú nhìn nàng, hết sức uất ức.

------ Giọng điệu này rõ ràng rất chân thật.

“Hả?” lần này đến lượt Tô Bạch sửng sốt.

Nàng đưa mắt nhìn kẻ mặt người dạ thú, lại nhìn công tử đáng yêu, đột nhiên cảm thấy cốt truyện phát triển có chút kịch tính.

Nàng ho khan giọng, đi tới trước mặt kẻ lòng người dạ thú, a không phải, hiện tại phải xưng là tiểu bạch thỏ mới đúng. Nàng đứng bên cạnh tiểu bạch thỏ, hướng về phía công tử giả bộ đáng yêu gầm lên: “Cầm thú! Còn không mai giao tiền ra cho vị công tử này!”

Kẻ giả vờ đáng yêu thấy người ta phản bội mình, cũng không giận, hừ lạnh một tiếng, vẫy vẫy tay áo định rời đi.

Tô Bạch vừa muốn gọi hắn lại, Miêu Miêu trong phòng đã hầm hầm mặt đi ra.

Chỉ thấy Miêu Miêu đứng chặn trước mặt hắn, lạnh lùng nói: “Giao ra.”

Kẻ giả vờ đáng yêu hất đầu: “Đánh chết ta cũng không giao!”

Miêu Miêu nghe vậy, gật đầu một cái, chỉ thấy một quyền, kẻ giả vờ đáng yêu bay ra ngoài, phá cả nóc nhà về phương trời xa. Cuối cùng nghe ‘bụp’ một tiếng, biến mất không thấy tăm hơi đâu nữa.

Tô Bạch ngẩng đầu, cảm khái: “Vì tiền, đáng giá sao?”

Tiểu bạch thỏ trước sau như một, thật thà nói: “Ta không biết.”

Tô Bạch lắc đầu một cái, không hiểu vấn đề rối rắm này là gì, nhìn hắn hỏi: “Ngươi đã là người không xu xính túi, không bằng đi theo chúng ta.”

Tiểu bạch thỏ bỗng sáng mắt, gật đầu nhìn.

Tô Bạch hài lòng cười: “Gần đây vừa dịp ta thiếu một trợ thủ, ngươi hãy giúp chúng ta xách hành lý, giúp ta chăm sóc Miêu Miêu là được rồi.”

“Miêu Miêu, là hắn sao?” Tiểu bạch thỏ chỉ ngón tay, hướng về kẻ trọc đầu.

Mặt Miêu Miêu bỗng đen lại: “Ai cho phép ngươi gọi ta là Miêu Miêu!”

Tiểu bạch thỏ nhanh chóng rút tay về.

Tô Bạch cắn răng, giận dữ: “Tên hắn là Vượng Tài.”

Tiểu bạch thỏ sáng tỏ, thật thà cười nói: “Vượng Tài ca.”

“…………..”

Vì vậy nhóm Tô Bạch có ba người.

Trên đường cái, Tô Bạch gặm bánh bao, Miêu Miêu gặm đùi dê, tiểu bạch thỏ ăn cơm, không khí thật hài hòa.

Tô Bạch hất cằm nhìn tiểu bạch thỏ: “Ngươi tên gì?”

“Nhị Hoắc.”

Tô Bạch gật đầu: “Quả nhiên người cũng như tên.”

“Ngươi cũng đến tham gia đại hội võ lâm sao?”

“Dĩ nhiên không phải, ta chỉ tới xem náo nhiệt thôi.” Nhị Hoắc cười ngại ngùng.

Tô Bạch gật đầu lần nữa, tiếp tục nói: “Náo nhiệt thế này có gì hay để xem.”

“Dĩ nhiên cũng phải đến xem một chút! Bởi vì ta nghe nói…..” Nói tới đó, hắn nhỏ giọng.

Tô Bạch tò mò, vội vàng ghé tai nhẹ giọng hỏi: “Nghe nói cái gì?”

Nhị Hoắc nhìn quanh một chút, nói thật nhỏ: “Hôm đó, ta và A Hoa đang theo dõi một chiếc xe ngựa lớn, muốn xem xem có thu hoạch được gì không, nhưng kết quả lại phát hiện, trong xe ngựa lại là Phượng Vương gia và đệ nhất mỹ nhân Băng Tuyết! Nhưng mà bọn hắn hình như không vui, Băng Tuyết hình như muốn đi tìm thần y, nhưng phượng vương gia rất tức giận, hạ dược nàng. Nhưng nàng vẫn trốn được, là nhân cơ hội lúc tắm đã bỏ trốn, thân thể trắng tuyết, thật là dễ nhìn…..”

“Ta đập chết kẻ cặn bã này! Ngươi dám nhìn người khác tắm!” Tô Bạch hạ giọng, hung hăng đánh một chưởng vào lưng hắn. Chỉ là dường như trọng điểm không phải cái này chứ?

Nhị Hoắc đỏ mặt, tiếp tục nói: “Nhưng ta chưa từng thấy qua người nào đẹp như vậy.”

“Tiếp! Tục!” Tô Bạch nghiến răng. Nàng đối với Băng Tuyết dù có xinh đẹp đến mấy cũng không có một chút hứng thú.

“Sau đó, phượng vương gia tức giận, lấy một con ngựa nhanh chóng chạy về kinh thành…. Ngươi nói xem, hắn có phải không còn muốn Băng Tuyết cô nương nữa không?” Nhị Hoắc hỏi nàng.

Tô Bạch liếc hắn một cái: “Ngươi hỏi ta, chẳng nhẽ ta hỏi Vượng Tài sao!”

“Ta và A Hoa quyết định đuổi theo hành tung của Băng Tuyết cô nương, kết quả, nàng đến cạnh Tuyên Thành… Lúc này sắp đến đại hội võ lâm, cho nên chúng ta kết luận, nàng dĩ nhiên sẽ xuất hiện ở đại hội võ lâm rồi!” Dứt lời, hai mắt bỗng sáng rực.

Tô Bạch nhìn hắn, im lặng một hồi, bởi vì nàng phát hiện, mặc kệ nàng đến đâu, nàng cũng đều có thể nghe được tin tức của Băng Tuyết.

Chỉ là không biết Băng Tuyết rời khỏi phượng vương gia, ngược lại hướng tới vòng tay thần y là có ý gì?

Tô Bạch cảm thấy trong lòng như có cái gì đó đang đánh vào, loại cảm giác thực sự không dễ chịu chút nào. Cảm giác không biết chuyện sắp xảy ra là gì, thực sự rất buồn bực!

Nàng lắc lắc đầu, tính toán nên nhanh lấy được phượng hoàng thạch để Miêu Miêu khôi phục trí thông minh mới là điều quan trọng nhất.

Miêu Miêu đang gặm đùi dê, ngẩng đầu lên nhìn Miêu Miêu, tựa như một kẻ ngớ ngẩn.

Tô Bạch cười với hắn, phân phó: “Miêu Miêu ăn nhanh lên, ăn xong rồi thì về phòng ngủ, ngủ xong sẽ ăn tiếp, ăn xong rồi ngủ.”

Nhị Hoắc: “………”

Miêu Miêu: “………..”

Ngày qua ngày, thời gian thấm thoát trôi đi, ngày diễn ra đại hội võ lâm cũng đã đến.

Tô Bạch kéo Miêu Miêu, Nhị Hoắc đi theo sau Miêu Miêu, xách theo một bao tải thịt dê.

Mạng che mặt của Tô Bạch khẽ rung, Miêu Miêu ôm nàng bay thẳng đến chính giữa võ đài, tiếp nhận hàng nghìn ánh mắt của dân chúng.

“Có ai không phục? Cứ đi lên!”

Dứt lời, mọi người đồng loạt đi lên đài, reo hò, gào thét. Miêu Miêu tà mị cười một tiếng, mị hoặc ra tay, liền khiến một đống người thành thịt nát! Một người khí phách đi lên đưa tận tay phần thưởng cho người chiến thắng – Phượng hoàng thạch!

Phút chốc, tiếng gọi ‘chúc mừng minh chủ thống nhất giang hồ, cái thế vô song, công đức vô lượng’ vang dội khắp chân trời!

“Ha ha ha ha…..” Tô Bạch nghiến răng, rơi vào trong giấc mộng không thể kiềm chế.

Miêu Miêu đưa tay cốc đầu nàng: “Ngốc, cười lớn tiếng như vậy, lại muốn đi quyến rũ nam nhân nhà nào!”

Tô Bạch bừng tỉnh, giựt giựt khóe miệng, thì ra là mơ…..

Thực tế và cảnh trong mơ hoàn toàn tương phản khiến nàng không tiếp thụ nổi. Nàng rầu rĩ nhấc tấm vải che ở xe ngựa đến thẳng địa điểm đại hội võ lâm. Ngoài cửa sổ cảnh sắc xanh biếc, nàng bắt đầu mong đợi biểu hiện của Miêu Miêu ở đại hội võ lâm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui