Với tính cách của Lương Ngư nói ra hai chữ “thông cảm” cũng thực quá đáng sợ rồi, thế nên sau khi Hứa Kinh Trập leo lên xe liền có chút hối hận.
Hành lý hai người mang theo đều do Lương Ngư sắp xếp, toàn bộ quần áo cũng do hắn phối với lý do nhỡ có paparazzi nào khai máy sớm, bị chụp lúc đi trên đường cũng không thể để xảy ra vấn đề gì được.
Tiểu Lạc không có ý kiến với việc Hứa Kinh Trập đi cùng.
Cô còn an ủi anh: “Gia đình bọn em rất hòa thuận, chỉ có điều âm thịnh dương suy.
Thầy Hứa tới là vừa hay cân bằng.”
Hứa Kinh Trập ngoài khách sáo tán thành thì dường như cũng không biết nói gì hơn.
Anh cũng không dám hỏi vì sao Tiểu Lạc lại biết rõ nhiều chuyện như thế, sợ nói gì đụng chạm đến con gái người ta.
Dương Kiệt Thụy lúc trước từng nói qua về mấy căn bất động sản của Lương Ngư nhưng chưa từng nhắc tới chuyện hắn có biệt thự khác ở ngoại thành.
Lương Ngư bảo: “Căn nhà này đứng tên mẹ tôi.
Tôi đi làm bận nên cũng ít khi về.”
Hứa Kinh Trập thấy hắn bảo nhà đông người nên không khỏi có chút thắc mắc: “Anh có anh chị em gì sao?”
Lương Ngư không giấu anh: “Tôi có một chị với hai đứa em gái ruột.”
Hứa Kinh Trập giật mình.
Anh còn chưa kịp hỏi tuổi tác thế nào thì đã thấy Tiểu Lạc ngồi ghế phụ lái quay đầu lại, mỉm cười với anh: “Cả họ cả tên của em là Lương Lạc, xếp thứ ba.
Chị Trầm kế toán mấy hôm trước có qua là Lương Trầm, chị cả ạ.”
“……” Hứa Kinh Trập phản ứng cũng rất nhanh.
Anh nhìn về phía Lương Ngư, thuận miệng hỏi, “Thế anh là Lão Nhị à?”
(Lão Nhị là cách gọi thân mật người anh em phía dưới nhé)
Trán Lương Ngư nổi gân xanh: “Lão Nhị cái gì…..
Anh có biết ăn nói không đấy?”
Khu ngoại thành không quá xa, thêm vào đó đang ngày Tết nên đường cũng vắng, xe đi không tới mấy tiếng.
Khu biệt thự họ đang tới vắng vẻ hơn khu bên Hứa Kinh Trập.
Các căn nhà biệt lập còn có vườn hoa ở hai mặt trước sau, tỷ lệ chuyển vào ở tuy không cao nhưng bộ phận an ninh vẫn rất có trách nhiệm.
Tiểu Lạc xuống xe trước để thanh toán phí tăng ca cho tài xế.
Lương Ngư ra sau cốp bê từng chiếc vali, Hứa Kinh Trập ở bên cạnh thấy vậy tính lại giúp.
“Anh vào với Tiểu Lạc đi.” Lương Ngư giục anh, “Lát nữa tôi vào.”
Hứa Kinh Trập hỏi: “Một mình anh có ổn không?”
Tiểu Lạc thoải mái bảo: “Quy định trong nhà là việc nặng do anh em làm.
Thầy Hứa mau vào đi, mọi người đều đang mong được gặp anh đấy.”
Hứa Kinh Trập cũng không hiểu tại sao bầu không khí đột nhiên lại thành như mở họp fan thế này.
Trước cửa nhà có Lương Trầm đã đứng đợi gần nửa ngày, thấy anh thì mỉm cười.
“Thầy Hứa.” Giờ nhìn mới thấy thật ra Lương Trầm và Lương Ngư giống nhau nhất.
Mặt mũi đều sắc nét, nhưng cô dịu dàng hơn, bớt đi sự bén nhọn có góc có cạnh ở Lương Ngư, “Chúc mừng năm mới! Chào mừng em tới nhà chơi.”
Chắc chắn Tiểu Lạc và Lương Trầm có biết về mối quan hệ tình nhân giả giữa Hứa Kinh Trập và Lương Ngư nhưng cả hai người dường như đều không hề quan tâm chuyện đó, ngược lại còn có một niềm thương mến khó hiểu dành cho anh.
“Mẹ chị với bé út vẫn nghĩ hai người là một đôi.” Lương Trầm đi trước anh, nhỏ giọng dặn, “Thế nên phải làm phiền thầy Hứa phối hợp rồi.”
Hứa Kinh Trập tỏ vẻ đã rõ.
Dù sao kiểu Tết nhất còn phải tăng ca làm việc thế này á, anh quen rồi.
Tiểu Lạc ở bên cạnh bổ sung: “Thầy Hứa yên tâm.
Anh cứ đòi anh em tiền công gấp ba lần, anh ấy nhất định sẽ đưa.”
Hứa Kinh Trập không nhịn được nên bật cười.
Lương Ngư kéo hành lý đi tới, thấy bọn họ vẫn còn đứng trước cửa thì bực mình: “Sao còn chưa đi vô? Út Nhạn đâu?”
Hắn nói giọng địa phương nên Hứa Kinh Trập nghe không hiểu.
Lúc trước anh cảm thấy tiếng địa phương của Lương Ngư hình như nặng âm miền Nam, kết hợp với thời gian ký hợp đồng cùng Dương Kiệt Thụy thì chuyện Lương Ngư bảo hắn còn chưa học xong cấp ba đã ra đời lăn lộn có khả năng cao là thật.
Biệt thự khu ngoại thành rất lớn.
Lúc Hứa Kinh Trập đi vào còn bị sốc vì bức tranh thủy mặc gần chạm tới trần nhà phía trên nóc cửa.
Lương Ngư giới thiệu với anh đây là tranh của danh họa Trần Niệm.
“Hàng thật hả?” Hứa Kinh Trập cẩn thận chạm vào, “Tốn bao nhiêu tiền vậy?”
Lương Ngư nhìn anh khó hiểu: “Đương nhiên là hàng mô phỏng rồi.
Tôi lấy đâu ra nhiều tiền như vậy để mua chứ.”
“……….” Hứa Kinh Trập câm nín trước sự bủn xỉn thẳng thắn này.
Anh thay giày xong lại nhớ ra một chuyện, “Vậy sao anh còn mua cái bình hoa 90 vạn đó?”
“Có thể giống nhau sao?” Lương Ngư lí lẽ hùng hồn, “Đồ bày trước mặt người khác, tôi không cần mặt mũi nữa à.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Lương Sơ với Lương Nhạn đều đang ngồi ở sofa trong phòng khách, nhìn hai người là biết đều đang căng thẳng.
Lương Nhạn còn đi học, năm nay lớp 11, trông nhỏ hơn bạn bè đồng lứa rất nhiều.
Nhìn thấy Lương Sơ, Hứa Kinh Trập hiểu ngay sắc đẹp của ‘Trầm Ngư Lạc Nhạn’ là từ đầu mà có.
Lương Ngư giới thiệu anh với mẹ: “Hứa Kinh Trập.” Hắn dừng lại một chút rồi bảo, “Người yêu con.”
Lương Sơ gật đầu mỉm cười, Hứa Kinh Trập cũng đáp lại bà.
Lương Ngư giải thích: “Tai mẹ anh không được tốt lắm nhưng bình thường có đeo máy trợ thính, việc giao tiếp không có vấn đề gì.”
Hứa Kinh Trập từng nhìn thấy ốc tai điện tử.
Anh cũng không nghĩ nhiều, chào hỏi xong liền xin lỗi vì bản thân không mang theo quà tết.
Lương Sơ kêu anh đừng khách sáo, cuối cùng còn hỏi anh có thể cho xin chữ ký không.
(Ốc tai điện tử là một hệ thống điện tử phức tạp được cấy ghép vào bộ phận tai trong để kích thích dây thần kinh thính giác nhằm phục hồi chức năng nghe cho những bệnh nhân bị điếc sâu)
Chữ ký đương nhiên không có vấn đề gì.
Hứa Kinh Trập vừa tính hỏi xem ký lên đâu thì đã thấy Lương Nhạn đứng dậy.
Cô nhóc đi lên phòng mình ở tầng hai, một lúc sau mới xuống, ôm theo một chồng poster.
Hứa Kinh Trập: “…….”
Lương Ngư không chút mảy may: “Em anh là fan của em, điểm danh trên Super topic tới ngày thứ 1825 rồi đấy.”
Lương Nhạn không nói gì.
Cô đá Lương Ngư một cái rồi bị anh trai ghì đầu dạy dỗ: “Ai cho em đá anh hả? Xin lỗi đi.”
Hứa Kinh Trập thật sự không ngờ được ngày đầu mình tới nhà Lương Ngư lại dùng để ký tên.
Poster Lương Nhạn sưu tầm đều là quà giới hạn từ hoạt động quảng bá phim, từ tạp chí và cả từ các nhãn hàng anh quảng cáo.
Có thể nhìn ra cô nhỏ rất trân trọng chúng, còn ép plastic để cất giữ, không có lấy một nếp nhăn.
Lúc anh ký, Lương Nhạn ngồi bên cạnh, vừa nhìn anh viết tên vừa ngắm mặt anh.
“Anh đẹp trai hơn anh trai em.” Cô nhóc bỗng nhiên ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói, “Đây là bí mật của hai chúng ta.
Anh đừng nói với anh ấy.”
Hứa Kinh Trập nhịn cười, cũng học theo cô nhỏ giọng bảo: “Anh không nói với anh ấy đâu.”
Lương Nhạn nghiêm túc gật đầu rồi lại nói: “Hôm nay em hạnh phúc lắm, tuy em không thể lấy anh.”
“?” Hứa Kinh Trập không hiểu nổi logic trong đó.
Lương Nhạn nhắc anh: “Anh dịch cánh tay một chút, đừng đè lên poster của em.”
Hứa Kinh Trập: “……..”
Lương Nhạn thỏa mãn rồi.
Cách cô nói chuyện có hơi kỳ lạ nhưng bằng một cách nào đó người nghe vẫn hiểu được: “Anh em là người đàn ông tốt nhất trên đời này.
Anh lấy anh ấy sẽ không phải chịu thiệt đâu.”
Hứa Kinh Trập giằng co: “…… Anh còn chưa lấy anh ấy mà.”
Lương Nhạn: “Hai người nhất định sẽ kết hôn.” Cô móc điện thoại ra, cho Hứa Kinh Trập xem tên Weibo của mình.
Tài khoản “Lương Ngư và Hứa Kinh Trập hôm nay kết hôn chưa?” mỗi ngày đều chỉ đăng một dòng: “Vẫn chưa nhưng sắp rồi.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Vì số lượng poster quá nhiều nên Hứa Kinh Trập phải mất tận hai tiếng đồng hồ mới ký xong.
Lương Nhạn giám sát anh làm việc, tất nhiên rất hài lòng với kết quả đạt được.
Không biết từ lúc nào trong phòng khách chỉ còn lại hai người bọn họ, cô nhóc cũng không quan tâm, chỉ chăm chăm thu dọn chỗ poster có chữ ký.
Hứa Kinh Trập muốn giúp nhưng bị từ chối.
“Anh đừng động vào.” Lương Nhạn nghiêm túc nói, “Nhỡ hỏng thì làm sao?”
Hứa Kinh Trập chỉ đành ngoan ngoãn không chạm vào.
Anh hỏi Lương Nhạn xem có biết Lương Ngư đi đâu không.
“Anh em phải làm việc.” Cô đáp, “Giúp mẹ em chăm vườn rau.”
Hứa Kinh Trập hỏi: “Vườn rau ở sau hả?”
Lương Nhạn gật đầu, hào phóng bảo: “Tự anh đi đi.”
Dạng biệt thự biệt lập có sân hai phía trước sau thì có vườn rau cũng không lạ.
Bản thân Hứa Kinh Trập không trồng rau nhưng cũng quen vài nữ nghệ sĩ có sở thích này, song đa số đều chỉ trồng chơi linh tinh mà thôi.
Thế nên lúc anh nhìn thấy ruộng rau chiếm trọn sân sau biệt thự thì nhất thời không rõ có phải mình đi nhầm chỗ không nữa.
Lương Ngư đã thay quần áo.
Hắn mặc một chiếc quần yếm “nông dân”, dưới chân là đôi ủng đi mưa, tay đeo găng, chống một cuốc cán dài đứng giữa ruộng.
Lương Sơ ngồi ở thảm cỏ cách đó không xa.
Hứa Kinh Trập phát hiện bên cạnh ghế của bà có một chiếc gậy chống.
Lương Trầm và Lương Lạc hình như đang cãi cọ với Lương Ngư, giọng rất to, đều nói tiếng địa phương.
Lương Ngư thấy Hứa Kinh Trập trước.
Hắn đưa ngón trỏ lên trước môi rồi khẽ “suỵt”, Lương Trầm và Lương Lạc lập tức im lặng.
Hai người họ quay đầu lại, bộ dạng như chưa hề có chuyện gì xảy ra, tươi cười chào Hứa Kinh Trập.
“Bé Nhạn lấy lại poster của em ấy rồi.” Hứa Kinh Trập giải thích, “Em ra xem có gì cần hỗ trợ không.”
Lương Trầm mỉm cười ấm áp: “Thầy Hứa tới chơi mà.
Em cứ làm theo ý mình là được.”
Hứa Kinh Trập quyết định cân nhắc xem có nên giúp trồng rau không.
Tiểu Lạc bảo: “Hay hai chúng ta đi câu cá nhé? Gần đây có ao cá nhân tạo, chuyên để mọi người tới chơi đấy.”
Lương Ngư nhìn Hứa Kinh Trập một lúc.
Hắn tự tháo một bên găng tay, bên còn lại thì dùng răng cắn phần đầu ngón để gỡ ra rồi bảo Lương Trầm: “Hai người đừng để tâm chuyện này nữa.
Mẹ ơi, mẹ vào trong ngủ đi ạ.
Hai người qua đỡ mẹ đi.”
Lương Sơ lo lắng nhìn con trai rồi lại nhìn Hứa Kinh Trập.
Nhìn mấy cái thì dường như tâm trạng bà tốt lên, híp mắt cười.
Lương Lạc và Lương Trầm cũng nghe lời lại đỡ Lương Sơ đi vào.
Lương Ngư ngoắc tay với Hứa Kinh Trập: “Anh qua đây.” Hắn bắt đầu phân công nhiệm vụ, “Xới đất chỗ này đi.”
—.