Trước lúc Hứa Kinh Trập đăng Weibo, hôm qua Lương Ngư đã đăng một tấm hình chụp mấy cái hố nhỏ trên ruộng rau cùng caption “Bí mật nho nhỏ trồng nơi tôi ~ ”. Tuy nội dung không đầu không đuôi nhưng khi đứng độc lập cũng không có vấn đề gì, bình luận phía dưới rất hài hòa.
Dù có lên hot search cũng chỉ luẩn quẩn ở mấy thứ hạng dưới, hoàn toàn không tới mức “Bạo”.
Kết quả hôm nay Hứa Kinh Trập không những chụp ảnh ở cùng một ruộng rau, hai người họ thậm chí còn ăn ý tới mức góc chụp cũng y xì đúc.
Hot search mỗi khi không có người can thiệp hoặc để marketing thì những trọng điểm hiện lên đều sẽ rất trực quan.
Ví dụ như lần này Hứa Kinh Trập đăng Weibo, “dưa” lập tức thành từ khóa nóng, một lúc sau được đẩy lên trên đầu, trực tiếp “Bạo”.
Lúc trước anh với Lương Ngư muốn hợp tác, bên ekip chắc chắn có chuẩn bị sẵn, sẽ không để những đầu đề mà người qua đường không thể hiểu nổi như này leo lên bảng hot search.
Thế nhưng lần này quá đột ngột, ekip muốn tác động cũng chẳng cách nào.
Nhẽ nào Dương Kiệt Thụy sẽ lại vì một chữ “dưa” mà còn phải ở sau cánh gà chi tiền, để theo đó quảng bá phim Tết cho Lương Ngư sao?
Lần này đến cả Trương Mạn cũng không nhịn được mà phải gọi điện thoại đường dài cho Hứa Kinh Trập.
“Chị cũng không trách em bốc đồng.” Cô vẫn không kìm nổi, giọng điệu có chút ai oán, “Em tới nhà Lương Ngư sao không báo trước cho chị một tiếng?”
Hứa Kinh Trập do dự một hồi rồi mới trả lời: “Em thấy cũng không phải chuyện gì lớn.”
Trương Mạn: “Giữa hai đứa em làm gì có chuyện nào là bé, bất cứ một biến động nhỏ nào cũng sẽ bị phóng to lên.
Cũng may lần này chỉ là đăng hình chung.” Cô ngừng lại một chút, cảm xúc rất rối rắm, “Rốt cục hai người là quan hệ tốt hay đang làm việc thế? Tết nhất có cần liều mạng vậy không? Cũng có ai trả lương tăng ca cho hai người đâu, không cần cạnh tranh đến mức này chứ?”
Hứa Kinh Trập: “…….”
Ảnh đăng cũng đăng rồi, hot search cũng lên rồi, Trương Mạn và Dương Kiệt Thụy giống như đồng thời từ bỏ, quyết định cùng nhau nhắm mắt cho qua cái Tết này trước đã.
Chu Hiểu Hiểu lại khá bận bịu.
Cô không bận vì chuyện của Hứa Kinh Trập, cô đang bận canh quảng trường và lướt diễn đàn.
Trong “Kho thóc của mọi ‘Cá nước vui vầy’” đảm bảo đang gào rú như điên, say sưa nhảy múa, hận không thể tổ chức một hôn lễ thế kỷ thay thần tượng, lập tức động phòng ‘ấy ấy’ hai tiếng.
Bên topic “Chết chìm rồi” lại hơi kỳ dị, mấy bài đăng trên cơ bản đều như thế này.
“Dương Chuột già có phải quên trả tiền marketing cho Ngư Sản không vậy…..
Một chữ “dưa” này có tác dụng gì đâu?”
“Chắc này mới là thật.
Mấy kiểu lần trước vừa nhìn đã biết là bị ép ràng buộc với nhau.
Tôi thấy cái tên Ngư Sản có giàu xổi tới đâu cũng chướng mắt hạng giả dối như Mợ Sấm.”
“…… Vấn đề ở chỗ, mấy cô không thấy rất kỳ lạ à? Theo logic của chúng ta, nếu lần này là thật kiểu thật ấy, tức là Ngư Sản thật sự dẫn Mợ Sấm về nhà sao?!”
“………”
“…………………….”
“Mày không phải fan CP vào dắt mũi đấy chứ! Cút! Phụt! Bọn tao không đớp! Chết chìm rồi!!”
Chu Hiểu Hiểu nhìn chòng chọc tên của topic này nửa ngày, nghĩ thầm, Cái topic này của mấy người còn có ý nghĩa gì đây? Kỹ năng và góc độ đẩy thuyền còn cao siêu hơn cả bên “Kho thóc”!
Lương Ngư không quá để tâm tới mưa bom bão đạn trên mạng, chuyện mua hot search marketing là việc của cấp dưới, chẳng liên can gì tới hắn cả.
Giờ đang trong kỳ nghỉ, không ai làm việc, mấy cái hot search này cứ để nó từ từ nguội đi là được.
Vì Hứa Kinh Trập còn ở lại thêm mấy ngày nên ngoài trồng rau, đời sống vui chơi giải trí cũng dần phong phú hơn.
Hứa Kinh Trập nhận ra lúc ở nhà Lương Ngư không chơi mạt chược.
Anh tình cờ hỏi Tiểu Lạc nguyên do thì đối phương cười giải thích: “Anh em chơi mạt chược không phải vì thích đâu, là vì có thể kiếm tiền đấy ạ.”
Hứa Kinh Trập nhớ tới cuốn sổ nợ mà trong đó ngoài số tiền và chữ ký còn cả dấu điểm chỉ, biểu cảm trở nên có chút khó tả.
Không nói tới chuyện chuyên nghiệp hay không, Lương Ngư quả thật là một người yêu tiền.
Hai ngày cuối kỳ nghỉ bọn họ còn đi câu cá.
Ao cá nhân tạo trong lời Tiểu Lạc vô cùng rộng, đi từ đầu này sang đầu kia phải mất mười phút.
Mấy cây mai trắng trồng trên bờ hoa nở tưng bừng, từng chùm từng chùm như những khóm tuyết.
Lương Ngư khi ra ngoài không ăn mặc tùy tiện như lúc ở nhà.
Hắn mặc một chiếc quần thể thao màu đen có trang trí khóa kéo phía gấu quần[1], bên trên là hoodie đỏ, khoác ngoài một chiếc áo phao gi-lê lông vũ.
Kiểu dáng bộ đồ Hứa Kinh Trập mặc là đồ đôi với hắn: Quần thể thao trắng có trang trí dây rút ở phần chân, áo nỉ cổ tròn màu trắng phối cùng một chiếc áo khoác đỏ có mũ theo phong cách retro.
Trang phục của hai người vừa có không khí Tết, vừa thể hiện rõ là một cặp.
Hứa Kinh Trập chỉ cần bước chân ra khỏi cửa là sẽ tự giác vào trạng thái làm việc.
Anh đứng trước gốc mai trắng, cả người đỏ rực vô cùng bắt mắt, ngay cả ánh mắt lúc nhìn Lương Ngư cũng dạt dào tình cảm.
Lương Ngư bị anh nhìn tới nổi da gà, không nhịn nổi: “Đám chó săn tin bình thường không biết chỗ này của tôi đâu.”
Hứa Kinh Trập hơi khựng lại, xoay mình đứng theo hướng khác, quả nhiên quay phía trái mặt ra ngoài.
“Đề phòng nhỡ đâu.” Anh bình thản đáp.
Trong nhà Lương Ngư có bộ cần câu khá xịn.
Hứa Kinh Trập trước đây chưa từng câu cá, về sau anh phát hiện ra bộ môn này còn phải có kiến thức, ví dụ như mồi câu.
Mồi câu của cần thủ đều tự mình trộn theo công thức riêng, bên trong có những gì cũng phải chú ý.
Hứa Kinh Trập cầm một chiếc cần câu trên tay.
Lương Ngư ngồi bên cạnh, thao tác lanh lẹ giúp anh xử lý móc câu và mồi câu.
“Lùi về sau một chút.” Lương Ngư hướng dẫn anh, “Cánh tay giơ cao.”
Hứa Kinh Trập nghe lời làm theo.
Lương Ngư nhìn một lúc thấy vẫn chưa đúng, bèn đứng dậy, lau sạch tay rồi vòng ra sau lưng Hứa Kinh Trập, nắm lấy cần câu của anh.
“Như thế này.” Lương Ngư gần như ôm trọn lấy Hứa Kinh Trập từ phía sau.
Hai tay hắn phủ lên mu bàn tay anh, hơi dùng sức, “Nhắc lên…..
Sau đó hất ra.”
Sợi dây câu dài ngoằng vẽ một đường cung khá tròn, thuận lợi rơi vào trong nước.
Qua tầm hai giây, phao câu nổi lên, Lương Ngư mới thả tay anh ra.
Hứa Kinh Trập không dám động đậy ngay: “Như vậy sao?”
Lương Ngư: “Được rồi, giờ chỉ việc chờ thôi.”
Hắn mở hai chiếc ghế xếp ra, kêu Hứa Kinh Trập ngồi xuống rồi vặn nắp bình giữ nhiệt, rót hai cốc trà.
Hứa Kinh Trập hỏi: “Anh không câu à?”
Lương Ngư nhìn anh, bảo: “Tôi câu chán rồi, anh chơi đi.”
Hắn nhét một cốc vào tay Hứa Kinh Trập để anh cầm lấy.
Bản thân thì ngồi trên chiếc ghế xếp còn lại, nghênh ngang gác chân, nhìn ra mặt ao.
Hứa Kinh Trập chăm chú nhìn phao câu một lúc thì thấy chán, lại quay qua nhìn mặt Lương Ngư.
“Đừng nhìn tôi.” Lương Ngư đột nhiên uể oải nói, “Nhìn phao câu đi, cá sắp cắn câu rồi kìa.”
Hứa Kinh Trập quay đầu qua nhìn, phát hiện vẫn chưa có động tĩnh gì, làu bàu: Vẫn chưa cắn câu mà.”
Lương Ngư nghiêng mặt qua.
Ngay trên đầu hắn là một khóm mai tuyết trắng, có vài cánh hoa li ti rơi xuống người hắn.
“Vội cái gì?” Hắn nhìn Hứa Kinh Trập rồi khẽ cười, chậm rãi bảo, “Tẹo nữa nó sẽ mắc vào móc câu của anh thôi.”
Cũng không biết do miệng Lương Ngư thiêng hay mồi câu của hắn có phụ liệu bí truyền gì mà Hứa Kinh Trập chỉ cần một buổi chiều đã có thể thắng lớn trở về.
Anh câu được quá trời cá, một chiếc xô hoàn toàn không chứa được hết.
Lương Ngư hỏi xem anh có muốn mua mang về không.
“Mua mấy con đi.” Hứa Kinh Trập nói.
Hôm nay trông anh rất có cảm giác thành tựu, không giống bộ dạng già dặn chững chạc lúc bình thường, hai mắt lấp lánh, đầy khí phách, “Chúng ta mang về rồi giết ăn.”
Có lẽ đây là lần đầu Lương Ngư thấy anh dùng từ ngữ trắng trợn, không tỉa tót như này nên hắn cười nắc nẻ.
Hứa Kinh Trập cũng nhận ra mình hào hứng quá, chỉ có thể chỉnh đốn lại hình tượng, cố ý hỏi: “Cười gì vậy?”
Lương Ngư giữ thể diện cho anh: “Không gì cả.”
Hắn vác cần câu lên vai, xách xô cá tới chỗ quản lý ở bên ngoài để thanh toán.
Hứa Kinh Trập cảm thấy nơi đây cảnh sắc đẹp nao lòng, không kìm nổi nên chụp mấy tấm hình hoa mai trắng.
Tới tận lúc Lương Ngư ở bên ngoài gọi tên anh, Hứa Kinh Trập mới bịn rịn rời đi.
“Mùng mấy anh vào đoàn phim?” Trên đường về, Lương Ngư chợt hỏi.
Hứa Kinh Trập chẳng cần tính ngày: “Mùng Tám, là ngày mốt đấy.” Anh thở dài, có chút trăn trở, “Mong là mấy nay tôi không bị béo lên.”
Lương Ngư nghiêng đầu nhìn anh rồi bảo, “Thật sự không béo đâu mà.
Tôi có thể nhìn ra được.”
Hứa Kinh Trập không tin tưởng hắn cho lắm: “Anh ngày nào cũng gặp tôi thì nhìn ra được gì chứ.”
Anh càu nhàu xong thì mới nhận ra giọng điệu mình có hơi thân thiết quá mức.
Còn đang nghĩ nên làm thế nào cho phù hợp thì thấy Lương Ngư bảo: “Anh tới đoàn phim thì gửi địa chỉ cho tôi.”
Hứa Kinh Trập chưa bắt kịp ý: “Sao vậy?”
“Sao vậy cái gì? Tới thăm đó.” Lương Ngư nói rất đương nhiên, “Với quan hệ hiện tại của chúng ta, tôi không tới thăm mà được sao?”
—.