Máy ngâm chân tự động Lương Ngư mua đã tới từ hai hôm trước, hôm nay vừa hay đập hộp để tối Hứa Kinh Trập dùng.
Thật ra Hứa Kinh Trập cũng không quá hứng thú với việc ngâm chân nhưng Lương Ngư cứ khăng khăng nên anh chỉ đành ngâm vậy.
“Nhiệt độ thế nào?” Lương Ngư ngồi bên cạnh máy ngâm chân chọn chế độ, “Có nóng không?”
Hứa Kinh Trập bảo: “Vẫn vừa.” Anh đang chỉnh ống quần, cảm thấy xắn lên thế nào cũng không vừa lòng, có chút bực bội.
Lương Ngư: “Cứ xắn bừa lên là được rồi.
Anh còn muốn thế nào nữa?”
Hứa Kinh Trập: “Tôi muốn chụp tấm hình nhưng thế này không đẹp.”
“…….” Lương Ngư chịu không nổi kêu: “Ngâm chân thôi mà.
Ai quan tâm anh đẹp hay không chứ.”
Cuối cùng Hứa Kinh Trập phủ tạm khăn lên đầu gối, coi như che đi phần ống quần xắn kiểu gì cũng không đẹp được.
Chẳng qua xoắn xuýt xong thì anh cũng chẳng còn hứng chụp ảnh nữa, dứt khoát ngồi ườn trên ghế sofa rồi lấy quyển kịch bản ra đọc.
Lương Ngư mấy hôm nay đang thương lượng chuyện kéo dài thời gian chiếu của phim Tết.
Doanh thu phòng vé nếu không ngoài dự đoán thì có thể vượt mốc 5 tỷ.
Thật ra Hứa Kinh Trập có âm thầm tính thử.
Bộ phim này Lương Ngư không chỉ ký thỏa thuận VAM mà còn đầu tư không ít tiền, thêm vào đó trên danh nghĩa hắn còn là một trong những nhà sản xuất, số tiền cuối cùng có thể thu về hẳn là không nhỏ.
Thực ra giữa các diễn viên nam đều không tránh khỏi có sự so bì cao thấp ngấm ngầm về mọi mặt, từ địa vị, độ nổi tiếng tới giải thưởng, doanh thu phòng vé.
Cũng chỉ mấy thứ như vậy và Hứa Kinh Trập không là ngoại lệ.
Anh đọc kịch bản mà có hơi lơ đãng, trong đầu toàn là tiền tiền tiền, nghĩ thầm: Rốt cục Lương Ngư thiếu tiền đến mức nào vậy, sao lại mê kiếm tiền đến thế.
Cũng không biết có bao nhiêu người trong đoàn phim cũng quan tâm tới doanh thu phim Tết giống như Hứa Kinh Trập.
Hôm sau cứ hễ gặp ai thì câu đầu tiên sẽ là chúc mừng Lương Ngư.
Tiểu Lạc đã có chuẩn bị từ sớm, phát lì xì cho từ trên xuống dưới trong đoàn phim, kể cả người đưa cơm hộp.
Giang Tiêu tối tới phòng Hứa Kinh Trập diễn tập được thêm hẳn một bao.
Ở trước mặt Lương Ngư, cậu ta còn căng thẳng hơn cả lúc ban sáng đứng trước ống kính.
Khi khớp thoại với cậu ta, Hứa Kinh Trập thi thoảng sẽ chỉ ra vài vấn đề, Giang Tiêu lại cứ theo bản năng quan sát phản ứng của Lương Ngư.
“Tiểu Giang à.” Hứa Kinh Trập cũng bó tay, “Em đừng nhìn thầy Lương mãi thế, tập trung một chút đi.”
Giang Tiêu xấu hổ: “Dạ.
Em xin lỗi ạ.”
Hứa Kinh Trập thở dài.
Anh cảm thấy lần đầu Lương Ngư hướng dẫn diễn xuất để lại ảnh hưởng quá lớn, khiến Giang Tiêu cho dù diễn gì cũng đều dựa vào hình tượng mà Lương Ngư đắp nặn lúc ban đầu.
Thế nhưng hai người họ không nói tới ngoại hình, chỉ riêng thần thái cũng chênh nhau cả vạn dặm.
Giang Tiêu chỉ có vẽ hổ thành chó chứ chẳng được gì hẳn hoi cả.
(Vẽ hổ thành chó: ý chỉ những người bắt chước, khoác lác, làm chuyện không lượng sức nên rước lấy thất bại)
Song tới cuối cũng tìm được cách giải quyết.
Đó là làm phiền Lương Ngư thêm lần nữa, nhờ hắn trước tiên diễn qua một lượt với Hứa Kinh Trập để Giang Tiêu học.
Sau khi xong, Lương Ngư còn đích thân gọt giũa từng chi tiết cho Giang Tiêu.
Hứa Kinh Trập diễn được một nửa thì không nhịn được mà phì cười, bảo: “Em có cần phải trả riêng thù lao đóng phim cho anh không đây?”
Lương Ngư liếc mắt qua anh, sửa lời: “Đây không phải thù lao đóng phim mà là phí dịch vụ.”
Hứa Kinh Trập phá ra cười.
Rất hiếm khi anh cười không chút che đậy, thấy răng không thấy mắt như lúc này, cũng chẳng rõ chỗ nào của Lương Ngư chọc anh vui vẻ đến vậy.
Đây là lần đầu Giang Tiêu thấy Hứa Kinh Trập cười như thế, thật lòng mà nói thì có chút lóa mắt.
Cậu tự thấy lúc còn đi học đã gặp qua không ít trai xinh gái đẹp.
Những người được coi là hoa khôi trường, hoa khôi khối cũng có thể khiến mọi người bàn tán hăng say một thời gian dài.
Nhưng hình mẫu được gần như tất cả các giảng viên, giáo sư từng giảng dạy cho bọn họ nhắc tới nhiều nhất, trừ vài vị diễn viên gạo cội ra thì chính là Hứa Kinh Trập.
Như đạo diễn Lưu đã nói.
Hứa Kinh Trập là mềm yếu, là lẻ loi.
Không phải anh cố ý thể hiện như vậy mà là bầu không khí quanh anh mang lại cảm giác ấy.
Không có cái cảm giác trẻ trung bị giới hạn thời gian, càng không tồn tại sự “dầu mỡ” sau khi có tuổi.
Anh mãi mãi là mẻ rượu đầu tiên được rót ra sau khi mạch nha đơn lên men, trong vắt mà thơm nồng.
(Mạch nha đơn – single malt: hình thức ủ rượu chỉ dùng một giống mạch nha là nguyên liệu chính mà không bị trộn lẫn với các loại ngũ cốc khác hay các giống mạch nha khác để giữ được hương vị thuần túy nhất)
Giang Tiêu nhận ra phần lớn thời gian ánh mắt Lương Ngư đều đặt trên người Hứa Kinh Trập.
Hai người bọn họ vẫn luôn nói chuyện linh tinh với nhau, chẳng có nội dung hẳn hoi gì, cũng rất không quan tâm tới xung quanh.
Nhưng Hứa Kinh Trập sẽ cười, cười thật tự tại, thật thoải mái.
Đây là trạng thái hiếm gặp ở anh ngoài lúc quay phim.
Giang Tiêu quan sát hai người họ, bỗng thấy ngưỡng mộ nên cảm thán: “Tình cảm hai thầy tốt thật đấy ạ.”
Lương Ngư đang khoanh mấy câu trong quyển kịch bản của Hứa Kinh Trập, nghe thấy vậy thì ngẩng lên.
Đầu Hứa Kinh Trập dựa lại rất gần hắn.
Hai người bọn họ kề bên nhau trông vô cùng thân mật.
Giang Tiêu tỏ vẻ đã thông suốt: “Lúc trước thấy bảo hai thầy đã hẹn hò được hơn ba năm, rất nhiều người trong đám bọn em đều không tin.
Giờ xem ra vẫn là đám paparazzi vô dụng.”
“……..” Hứa Kinh Trập chỉ biết giữ im lặng, tiếp tục mỉm cười.
Trọng tâm của Lương Ngư có hơi lệch.
Hắn nhíu mày, không vui vẻ cho lắm hỏi: “Sao lại có nhiều người không tin tới vậy?”
Giang Tiêu: “Dù sao thì thời gian cũng quá trùng hợp, sau khi chuyện kia xảy ra thì đột nhiên có tin hai người đang hẹn hò.
Trước đó hai thầy rõ ràng không có liên quan gì tới nhau…….” Cậu ta nói tới đây lại như thấy không ổn cho lắm, vội vàng giải thích, “Giờ em chắc chắn không nghĩ như vậy nữa đâu ạ.
Hai thầy tình cảm sâu đậm, trong mắt em thật sự rất xứng đôi.
Đúng là một cặp vợ chồng già ạ!”
Giống như để chứng thực lời nói của Giang Tiêu, hai ngày trước sinh nhật của Hứa Kinh Trập, bỗng nhiên giữa trưa Trương Mạn gọi điện tới cho anh.
Hiện tại cô ít khi tùy tiện tìm Hứa Kinh Trập trong thời gian anh làm việc, trừ phi cần đưa ra quyết định quan trọng nào hay xảy ra chuyện lớn gì.
Là người quản lý, chung quy trước tiên cũng phải quan tâm cây rụng tiền của mình mấy câu, hỏi anh ăn uống thế nào, chỗ ở tốt không.
Chờ Hứa Kinh Trập trả lời hết, cô mới vào chủ đề chính.
“Chị thấy có thể đẩy chuyện đính hôn của hai người lên thực hiện trước, em nghĩ sao?”
Hứa Kinh Trập nhớ tới mấy lời của Giang Tiêu, im lặng một lúc mới hỏi: “Có bên nào có vấn đề sao?”
Trương Mạn: “Cái đó thì không…… Chỉ là hiện tại mọi chuyện đã sắp ngã ngũ rồi.
Ai nên bắt thì đã bắt, ai nên cấm sóng thì đã cấm sóng.
Nhưng em cũng biết đấy, sau khi sự việc bị phơi bày thì không phải chỉ có em và Lương Ngư chọn cách ghép cặp để tẩy trắng.
Chị thấy mấy đôi khác đều đã có động thái rồi, chúng ta không phải cũng nên làm chút gì đó sao?”
Hứa Kinh Trập có chút không thoải mái: “Hai người bọn em không phải tẩy trắng.
Bọn em vốn có làm sai gì đâu mà để phải tẩy trắng.”
Trương Mạn xoa dịu anh: “Vậy không phải càng hợp lý sao? Đính hôn sớm một chút, tránh cho đêm dài lắm mộng, người ta lại lời ra tiếng vào.”
Thật ra Hứa Kinh Trập cũng không hẳn là bài xích chuyện đính hôn.
Anh chỉ lo phản ứng của bên phía Lương Ngư: “Chị đã thương lượng với Dương Kiệt Thụy chưa?”
Trương Mạn: “Em đồng ý rồi thì chị mới đi nói chuyện với bọn họ.
Chị đã tính hết rồi.
Vừa đúng lúc ngày mốt là sinh nhật em, Lương Ngư sẽ đính hôn cùng em ngay lúc đó.
Tới khi đấy quay một đoạn vlog, như vậy không phải thành chuyện vui siêu to khổng lồ sao?”
Chuyện vui theo lời Trương Mạn rốt cục có vui hay không thì Hứa Kinh Trập cũng không rõ, vì mãi cho tới hôm sinh nhật anh, Lương Ngư cũng không tỏ vẻ gì là có kế hoạch khác cả.
Người ta đã không thể hiện ra thì Hứa Kinh Trập cũng không tiện chủ động đi hỏi.
Làm thế cứ có cảm giác như chỉ mình anh vội vàng kết hôn vậy.
Lúc buổi sáng quay phim, Hứa Kinh Trập rõ ràng khá mất tập trung.
Thời gian giải lao anh cứ không kìm được mà suy nghĩ vẩn vơ, cho rằng bên ekip của Dương Kiệt Thụy không đồng ý chuyện đính hôn sớm, Trương Mạn lại ngại gọi điện cho anh.
Điều này dẫn tới lúc anh gặp mặt Lương Ngư có thêm vài phần gượng gạo mà không cách nào nói rõ được.
Cũng may, cả đoàn làm phim đều rất tích cực với việc tổ chức sinh nhật cho Hứa Kinh Trập,.
Ngoài đạo diễn Lưu đặt bánh sinh nhật ra thì La Dao Duệ cũng đặt bánh cho Hứa Kinh Trập.
Buổi tối sau khi quay phim xong, tất cả mọi người tập trung trong hộ nhà dân, tắt đèn đốt nến, còn cùng hát chúc mừng sinh nhật.
Hứa Kinh Trập đứng ở trung tâm, đầu đội “vương miện”, chờ bánh sinh nhật được đẩy tới trước mặt mình.
Ở đây còn bày rất nhiều hoa tươi.
Hứa Kinh Trập tới cuối ôm không xuể, cười bảo: “Nhiều quá rồi nhỉ?”
La Dao Duệ: “Có vậy mà anh đã sợ nhiều à? Mọi người còn chưa tặng quà đâu đấy.”
Hứa Kinh Trập có chút ngạc nhiên: “Còn quà nữa cơ à?”
La Dao Duệ tỏ vẻ thần bí: “Cũng không phải chỉ có quà sinh nhật.”
Hứa Kinh Trập: “?”
Chu Hiểu Hiểu ghi nhớ nhiệm vụ Trương Mạn giao cho cô đó là quay Vlog mừng sinh nhật Hứa Kinh Trập.
Cô giơ điện thoại, từ từ lia ống kính qua tất cả mọi người.
Hai chiếc bánh đầu được nhân viên công tác đẩy ra, chiếc bánh cuối cùng lại do đích thân Lương Ngư bê tới.
Khi hắn đi tới trước mặt Hứa Kinh Trập thì cũng vừa đúng lúc anh ngẩng đầu lên.
Chu Hiểu Hiểu quay tới cảnh hai người nhìn nhau, không biết sao lại đột nhiên thấy căng thẳng, ống kính không hiểu sao cũng theo đó rung lắc không ngừng.
Lương Ngư một tay đỡ bánh, một tay châm nến cho anh, khẽ bảo: “Em ước đi.”
Hứa Kinh Trập trong tình huống công việc như này chắc chắn rất chuyên nghiệp.
Anh mỉm cười với Lương Ngư, chắp hai tay lại rồi nghiêm túc ước một điều.
La Dao Duệ ở bên cạnh chồng hai tay lên ôm tim.
Trông cô còn kích động hơn cả hai nhân vật chính, mà cũng chẳng rõ đang kích động vì chuyện gì.
Hứa Kinh Trập thổi tắt nến, nhận lấy bánh sinh nhật từ tay Lương Ngư rồi đặt sang bên cạnh.
Anh vừa tính hỏi đùa xem nên chia ba cái bánh sinh nhật như thế nào thì đột nhiên lướt qua khóe mắt thấy Lương Ngư móc từ trong túi quần ra một hộp đựng trang sức.
Hứa Kinh Trập: “?!”
Lương Ngư không làm bất kỳ hành động dạo đầu nào, cũng chẳng có chiêu trò gì.
Hắn chỉ giống như đang mở nắp một lon nước ngọt, mở nắp hộp mà không chút run tay.
Phía trên là viên kim cương “trứng bồ câu” có thể chói mù mắt người khác.
“Sinh nhật vui vẻ.” Lương Ngư bình tĩnh chúc.
Hắn vươn tay về phía Hứa Kinh Trập nhưng lại không nói thêm gì.
Tiếng hò reo xung quanh đã hoàn toàn vượt tầm kiểm soát.
Thật ra cho dù Lương Ngư nói gì vào lúc này thì khả năng cao Hứa Kinh Trập cũng không nghe thấy.
Anh chỉ có thể ngơ ngơ ngác ngác đưa tay cho Lương Ngư, nhìn viên “trứng bồ câu” kia được đeo lên ngón áp út trên bàn tay trái của anh.
Mọi người xung quanh đều đang chụp ảnh và quay video.
Lần đầu tiên Hứa Kinh Trập không còn sức lực để quan tâm góc chụp rốt cục có đẹp hay không nữa.
Mọi sự tập trung của anh đều đặt trên viên “trứng bồ câu” kia, trong đầu toàn là: Cái này bao nhiêu carat vậy? Lương Ngư mua từ lúc nào vậy? To thế này phải tốn bao nhiêu tiền vậy?!
“Thầy Hứa à.” Lương Ngư kề sát bên tai, gọi anh một tiếng.
Hứa Kinh Trập mất một lúc mới ngẩng đầu lên.
Lương Ngư nhân cơ hội nâng cằm anh.
“Bên mặt trái của em rất đẹp, không phải lo đâu.” Lương Ngư lúc nói lời này thấy có chút bất đắc dĩ và buồn cười.
Hắn đè nhẹ ngón cái lên môi Hứa Kinh Trập rồi cúi người hôn anh.
Khác hẳn với nụ hôn “diễn kịch” đầu tiên mà đến tay cũng chưa nắm, Hứa Kinh Trập lúc này bị Lương Ngư hôn tới mức buộc phải hơi ngửa đầu ra sau.
Hình như trước đó Lương Ngư có ăn kẹo bạc hà, trong miệng Hứa Kinh Trập lúc này toàn là vị ngọt the mát, xộc thẳng vào họng.
Để tiện cho nụ hôn càng thêm sâu, Lương Ngư thậm chí còn điều chỉnh vị trí giữa nụ hôn, luồn một tay vào tóc phía sau gáy của Hứa Kinh Trập, hơi dùng sức mà vuốt ve.
Không thể tính toán được cụ thể hai người đã hôn nhau bao lâu.
Sau khi Lương Ngư cuối cùng cũng chịu buông anh ra còn tiện tay lau sạch phần nước bọt của mình vương trên môi đối phương.
Tâm trạng hắn xem ra rất vui vẻ, lời nói không chút khách sáo, “Thầy Hứa à, biểu hiện lúc nãy của em cứ như người chưa từng quay cảnh hôn lần nào ấy.”
Hứa Kinh Trập: “……..”
—.