Bộ phim không cách nào xem yên ổn được vì Lương Ngư cứ luôn tiết lộ tình tiết với Hứa Kinh Trập.
Cho dù đã xem không chỉ một lần nhưng có người cứ thì thà thì thầm bên tai thì cũng không sao chịu nổi.
Hứa Kinh Trập sau đó bịt miệng hắn lại không cho hắn nói, Lương Ngư lại thè lưỡi liếm lòng bàn tay anh, náo loạn nửa ngày rồi chẳng hiểu vì sao hai người lại ôm quấn lấy nhau.
Phòng tối như bưng, âm thanh từ bộ phim lao xao.
Hứa Kinh Trập có thể cảm thấy được sự kích động của Lương Ngư.
Hơi thở hắn như ngọn lửa đang bùng lên, vừa vấn vít lại vừa nóng bỏng.
Hứa Kinh Trập eo hơi nhũn, run lên lẩy bẩy, chỉ sợ bí mật đáng hổ thẹn của mình bị đối phương phát hiện.
“Chúng ta tối nay ngủ chung.” Lương Ngư nói xong, có thể cảm thấy cách mình nói dễ khiến người ta hiểu nhầm nên chêm vào một câu, “Lâu lắm rồi không ngủ chung.”
Hứa Kinh Trập hoàn toàn không dám trả lời, sợ nói sai, bị mic thu âm lại hết.
Lương Ngư ôm anh một lúc, dường như có phần không chờ nổi, trực tiếp tắt bộ mic cài sau lưng anh.
Nhóm PD ở căn biệt thự bên cạnh: “……”
“Mic của anh cũng tắt rồi.” Hắn bảo, “Em không phải căng thẳng.”
Hứa Kinh Trập như biết được chuyện gì rất khủng khiếp, kinh ngạc hỏi: “Còn có thể như vậy sao?”
Lương Ngư mỉm cười trong bóng tối: “Thi thoảng có thể, dù sao bọn họ cũng không biết chúng ta đang làm gì.”
Hứa Kinh Trập: “Nhưng có máy quay mà.”
Lương Ngư: “Anh đã hỏi rồi, trong này không có chức năng quay hồng ngoại, chỉ quay được lờ mờ một chút thôi.”
Hứa Kinh Trập vẫn còn nửa tin nửa ngờ nhưng anh cảm thấy chương trình thực tế thuộc về thời gian “làm việc”.
Bọn họ tuyên bố ra ngoài là “quen nhau ba năm, tình cảm kín đáo ngọt ngào”.
Người yêu thì chuyện ôm ôm hôn hôn là cực kỳ bình thường, nếu trước ống kính máy quay thể hiện quá mức xa cách mới bị bắt thóp.
Còn về thành phần chê bai bọn họ diễn quá mức thì cũng không cần bọn họ đi giải thích.
Phòng chiếu tắt hết đèn, đôi mắt Lương Ngư trong bóng tối lại sáng rõ.
Hắn xoay Hứa Kinh Trập lại, ôm lấy anh từ chính diện, thân mật cọ cọ mũi đối phương.
Về mặt sinh lý hắn vẫn rất kích động nhưng dường như sợ xúc phạm tới Hứa Kinh Trập nên tận lực cách một khoảng, giống như cậu bạn trai nhỏ mới xác định quan hệ hẹn hò.
“Hôm qua anh không nên tức giận với em.” Lương Ngư bỗng nói, “Em rất tốt, đối xử với anh cực kỳ tốt.”
Hứa Kinh Trập cười bảo: “Anh đối xử với em cũng rất tốt.”
Lương Ngư như đang an ủi anh: “Chương trình thực tế đều là như vậy.
Em đừng căng thẳng quá, cùng lắm thì chúng ta đưa tiền để bọn họ cắt.
Em đừng lo, anh có tiền.”
Hứa Kinh Trập bị câu “Em đừng lo, anh có tiền” của hắn chọc cười.
Anh cười mất một lúc rồi chủ động ôm lấy vai Lương Ngư, dựa vào lòng hắn.
Lương Ngư bị anh dựa vào một chốc thì như có chút không tự nhiên.
Biểu cảm của hắn không ổn lắm, có sự ngượng và bực vì bầu không khí bị phá hỏng.
Hắn bảo: “Em đừng dựa nữa.”
“?” Hứa Kinh Trập không hiểu.
Anh vừa hơi động đậy thì đã đụng phải túp lều phía dưới của Lương Ngư.
Hai người đều khó xử, lặng im mất một lúc.
Một người khó xử vì không khống chế được bản thân mà lại cứng.
Một người thì khó xử vì bản thân sao lại không cứng.
Hứa Kinh Trập chỉ có thể an ủi hắn theo góc độ một người đàn ông: “Chuyện này không sao đâu.
Chúng ta đều là đàn ông mà, rất bình thường.”
Lương Ngư lại không vui, phản bác lại: “Vậy sao em không có phản ứng.”
Tùy là vô ý nhưng lời này thật sự đâm trúng chỗ đau của Hứa Kinh Trập.
Mặt anh thoạt đỏ thoạt trắng, chỉ có thể nói dối: “Cũng không phải không có phản ứng gì…..”
Thật ra Lương Ngư rất dễ dỗ dành, Hứa Kinh Trập có nói gì thì hắn cũng dễ dàng tin tưởng.
Nghe thấy anh bảo bản thân cũng có phản ứng, hắn lại vui vẻ trở lại.
Hắn dính chặt lấy, không chịu thả cho Hứa Kinh Trập đi, cố ý hỏi anh: “Em biết chương trình này tên là gì không?”
Hứa Kinh Trập đương nhiên biết, nhưng Lương Ngư muốn lặp lại một lần: “Chúng ta hôm nay ngủ chung.”
Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười, sửa lại lời hắn: “Là “Hôm nay đã ngủ chung chưa?”.
Có điều máy quay vẫn đang quay đấy, anh đừng làm loạn.”
Lương Ngư coi thường bĩu môi: “Dù sao chúng ta cũng tuyên bố ra ngoài là quen nhau ba năm rồi, trong mắt người khác đã sớm lên giường ba trăm, năm trăm lần rồi ấy.
Tối muốn làm chút chuyện thì sao? Đưa tiền kêu bọn họ tắt máy quay không phải là được rồi sao.”
Hứa Kinh Trập: “……”
So với Lương Ngư không chút sợ hãi thì Hứa Kinh Trập dù thế nào cũng không thể mặt dày đi yêu cầu tổ sản xuất chương trình chuyện này được.
Vì hai người họ ở trong phòng chiếu phim không có mic quá lâu, nhóm PD ở biệt thự bên chẳng còn cách nào khác, chỉ đành nhắn tin, ẩn ý hỏi hai thầy đã xem phim xong chưa.
Hứa Kinh Trập bật lại mic, còn như kiểm tra míc mà “alo alo” hai tiếng, tiếp đó theo thói quen hỏi: “Nghe rõ chưa?”
Lương Ngư: “……..” Ánh mắt hắn nhìn Hứa Kinh Trập giống như đang nhìn “bảo bối” vậy.
Hứa Kinh Trập lại không cảm thấy gì hết, đẩy Lương Ngư ra khỏi phòng chiếu.
Anh còn đang nghĩ xem máy quay này tối tính quay bao lâu.
Lương Ngư nói cho anh biết, có ngôi sao bị thu âm cả tiếng ngáy.
Hứa Kinh Trập có phần dao động: “Em không ngáy nhỉ?”
Lương Ngư bảo mình chưa từng nghe qua.
Hứa Kinh Trập bắt đầu nghiêm túc xem xét chuyện lúc ngủ có nên tắt mic với máy quay không.
Thời gian tiếp theo sau khi xem xong phim thật ra không có việc gì để làm.
Lương Ngư kêu Hứa Kinh Trập đừng để ý máy quay, muốn làm gì thì cứ làm.
Hứa Kinh Trập suy nghĩ hồi lâu, quyết định đi chăm sóc mặt.
Lương Ngư vì luôn theo anh nên dứt khoát đứng dựa cửa phòng vệ sinh, nhìn Hứa Kinh Trập bôi lên mặt hết chai này tới lọ kia.
Hứa Kinh Trập bôi được một nửa thì hỏi hắn: “Anh có muốn bôi không?”
Lương Ngư có phần ghét bỏ: “Ẻo lả quá.”
Hứa Kinh Trập không thể nào vui vẻ nổi, dùng giọng điệu đàn anh dạy dỗ hắn: “Đây là có trách nhiệm với sản phẩm.
Anh không thể cứ tùy tiện mãi như vậy được.”
Lương Ngư nhìn anh một cái, vậy mà không bật lại, bảo: “Thế em bôi cho anh nhé?”
Hứa Kinh Trập dịch ghế cho Lương Ngư ngồi xuống, còn buộc khăn lên cổ hắn.
Anh vừa thoa mỹ phẩm lên mặt hắn, vừa hỏi: “Có muốn em tỉa lông mày cho anh không?”
Lương Ngư kêu không muốn rồi bảo: “Em cạo râu cho anh đi.”
Hứa Kinh Trập bèn đi lấy dao cạo râu.
Đây là lần đầu tiên anh cạo râu cho người đàn ông khác, tay rất vững, động tác đầy cẩn thận.
Cạo xong chỗ trên môi anh còn tỉ mỉ ngó nghiêng, có chút hâm mộ bảo: “Đã ai nói môi anh đặc biệt đẹp chưa?”
Lương Ngư nhắm mắt.
Hắn bình tĩnh chu môi ra, bảo: “Đẹp sao em còn không hôn?”
Tính ra Hứa Kinh Trập vẫn còn sức kháng cự với sự làm nũng của hắn.
Anh ngó lơ, tiếp tục cạo phần râu dưới cằm.
Lương Ngư vẫn không chịu thu môi.
Hắn lặp lại một lần: “Hôn.”
Hứa Kinh Trập bôi dung dịch sau khi cạo râu cho hắn.
Anh biết máy quay vẫn đang quay nên cuối cùng đỡ mặt Lương Ngư, khẽ chạm lên môi dưới của hắn.
“Đừng được voi đòi tiên.” Hứa Kinh Trập nói một câu với hai tầng nghĩa, “Máy quay còn đang quay đó.”
Thật ra Lương Ngư vốn không để tâm tới máy quay, hoặc có thể nói vì có máy quay nên hắn mới dám thể hiện càng thêm “tự nhiên” và “trắng trợn”.
“Làm việc” là một lý do tốt, “giấy dán cửa sổ” cũng hoàn toàn không còn nữa.
Hắn muốn cùng Hứa Kinh Trập “phim giả tình thật”, cho nên một lòng một dạ muốn “làm thật” với người ta.
Hứa Kinh Trập không phải không nhìn ra chút tâm tư và thủ đoạn này của Lương Ngư, nhưng anh không thể không khắc chế, vì “tường Nam” của anh còn chưa sập.
Đêm đến lúc nằm trên cùng một chiếc giường, dáng ngủ của Hứa Kinh Trập vẫn rất nghiêm trang như cũ.
Anh không tắt mic.
Lúc Lương Ngư ôm anh, anh còn nói: “Mai phải đi làm, không thể thức đêm.”
Lương Ngư ôm lấy anh từ đằng sau, có phần không vui.
Hắn hỏi: “Em có công việc gì vậy?”
Hứa Kinh Trập: “Chụp ảnh bìa tạp chí.”
Trương Mạn phụ trách một phần công việc quảng bá cho phim “Nước biếc” nên có thể nói là cực kỳ ra sức, vừa quay xong là đã hẹn tạp chí để hâm nóng nhiệt độ trước.
Lịch trình này Hứa Kinh Trập đã sớm đồng ý rồi, quả thực không thể đổi ngày.
Lương Ngư không thể lên cơn vì chuyện này nhưng nghĩ qua nghĩ lại vẫn thấy khó chịu.
Đôi chân dài của hắn ra sức kẹp Hứa Kinh Trập ở giữa hai chân, quấn lấy không rời.
Cánh tay thì ôm eo anh càng lúc càng siết.
Hứa Kinh Trập bị hắn làm vậy đương nhiên không sao ngủ được.
Anh vỗ vỗ tay Lương Ngư, nhỏ giọng phàn nàn: “Anh làm cái gì đấy.”
Lương Ngư không nói gì, cọ cằm vào bên cánh cổ anh rồi lại hôn cổ anh.
Hứa Kinh Trập “sít” một tiếng, cảm thấy cả lưng tê rần.
Hai người dán chặt lấy nhau.
Phía dưới của Lương Ngư rõ ràng đã có phản ứng, Hứa Kinh Trập cũng không kiềm chế được mà trở nên hoảng hốt theo.
Cảm giác này không biết phải hình dung như thế nào, giống như có kẻ châm một mồi lửa giữa cơn gió bão, khiến người ta vừa muốn lại gần lại vừa sợ hãi.
Hứa Kinh Trập sốt ruột tới lấm tấm mồ hôi.
“Lương Ngư.” Hứa Kinh Trập cuối cùng chịu không nổi nữa.
Anh quay lưng về phía hắn, giọng nói có phần nghiêm túc, “Anh đừng làm loạn nữa.
Em thật sự muốn đi ngủ, mai còn phải làm việc.”
Lương Ngư không di chuyển.
Lúc Hứa Kinh Trập nói lời này không có tắt mic, không ai có thể chắc chắn mấy lời ấy liệu có bị sử dụng sau khi biên tập không.
Hứa Kinh Trập nói xong thực ra cũng có phần hối hận.
Anh cảm thấy giọng điệu mình hơi nặng nề, vừa tính quay lại dỗ dành thì Lương Ngư chợt nhấc chăn đứng lên, coi bộ trông giận dữ.
“Em ngủ của em đi.” Lương Ngư giận thì giận nhưng cũng không muốn đêm hôm bắt Hứa Kinh Trập thức khuya cùng mình.
Hắn cố gắng tỏ ra không để tâm, lớn tiếng bảo: “Anh ra nhà vệ sinh, em không được vào.”
Hứa Kinh Trập: “……”
—.