Đây là lần đầu tiên Hứa Kinh Trập hợp tác với Dương Đại.
Hai người họ trước đó dù cùng trong giới giải trí không lớn mấy này nhưng lại không hề có tiếp xúc.
Có lẽ vì mấy bức hình kia của Lương Ngư gây ấn tượng quá sâu sắc cho anh nên trước lúc làm việc, Hứa Kinh Trập không kiềm được mà quan sát con người tên Dương Đại này.
Dương Đại sở hữu khuôn mặt tựa minh tinh.
Hứa Kinh Trập thậm chí còn thấy hơi tiếc vì anh ta chỉ làm nhiếp ảnh gia.
Có thể vì thường xuyên phải mang vác dụng cụ chụp hình nên cơ bắp của Dương Đại được rèn luyện săn chắc.
Anh ta không thấp hơn Lương Ngư là bao, tóc bọc trong khăn trùm đầu, còn cả kẻ mắt.
Hứa Kinh Trập nhiều lần trong vô thức chằm chằm nhìn về phía đường kẻ mắt của anh ta.
Thợ trang điểm đang chỉnh lại tạo hình không khỏi phải nhắc nhở anh: “Thầy Hứa à, không được di chuyển đầu.”
Dương Đại bật cười, hỏi Hứa Kinh Trập: “Thầy Hứa đang nhìn gì thế?”
Hứa Kinh Trập xấu hổ: “Không có gì.”
Dương Đại cũng không vạch trần.
Anh ta lúc nói chuyện cuốn hút vô cùng, dựa lại gần tạo dáng cho Hứa Kinh Trập.
“Đường vai của cậu rất đẹp, có thể để lộ vai ra.” Hai người họ đứng sát sạt, Hứa Kinh Trập như thể đang dựa vào trong lòng anh ta.
Dương Đại kề bên mặt anh, bảo, “Đường cằm dưới vô cùng xinh đẹp, cậu ngẩng cằm lên một chút.”
Hứa Kinh Trập làm theo, tạo dáng xong thì thấy Lương Ngư nét mặt xám xịt đang chòng chọc nhìn bọn họ.
Dương Đại ngoan ngoãn biết điều mà buông anh ra.
“Hai người đang làm gì đấy?” Lương Ngư hỏi.
Dương Đại: “Tạo dáng, chụp ảnh mà.”
Lương Ngư: “Anh lừa ai hả? Lúc trước tôi chụp hình sao không thấy anh tạo dáng cho tôi.”
Dương Đại bật cười ha ha, cũng không nói gì.
Anh ta chụp cho Hứa Kinh Trập vài tấm rồi lại muốn đi lên tạo dáng cho anh.
Lương Ngư không vui nói: “Anh đừng có lấy việc công mưu lợi riêng, nề nếp chút đi.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Dương Đại không hề khách khí mà chế giễu hắn: “Trông cậu căng thẳng thế này, bảo bối không được đụng vào à?”
Đoàn làm phim cũng không chụp quá nhiều ảnh cá nhân.
Hứa Kinh Trập sau khi chụp xong thì qua bên cạnh nghỉ ngơi.
Dương Đại rất chuyên nghiệp, gần như mỗi diễn viên đứng trước ống kính đều được hắn giúp tạo dáng.
Hứa Kinh Trập theo dõi một lúc, không nhịn được hỏi Lương Ngư: “Năm đó anh hợp tác với anh ta, anh ta thật sự không giúp anh tạo dáng sao?”
Lương Ngư “ha” một tiếng, lạnh lùng đáp: “Anh ta nào dám đụng vào anh.” Nói rồi hắn lại nhìn Hứa Kinh Trập, không quá cam lòng mà giải thích, “Anh không hợp với loại hình của anh ta, anh ta thích kiểu như em ấy.”
Hứa Kinh Trập khá ngạc nhiên.
Anh do dự một hồi mới cảm khái nói: “Nhưng anh ta chụp anh đẹp lắm mà.”
Lương Ngư: “Anh ta chụp người đẹp đều rất đẹp.
Em cứ chờ lát có thể xem ảnh, anh ta chụp em có khi còn đẹp hơn.”
Tới lúc ra hình là có thể trực tiếp xem.
Mọi người khác trong đoàn làm phim xem xong thì cuối cùng mới tới lượt nam, nữ chính.
Ảnh cá nhân của La Dao Duệ đẹp tới mức không cần cả chỉnh sửa.
Cô chọn nửa ngày thì cảm thấy đều đẹp hết, chứng sợ đưa ra lựa chọn phát tác nên ở đó cáu kỉnh với chính mình.
Hứa Kinh Trập ngược lại chọn rất nhanh, trong đó có một tấm hình anh để lộ nửa vai, người cúi xuống, sườn mặt kề bên thanh gươm, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính.
Lương Ngư cũng đang xem tấm hình đó.
Dương Đại rất đắc ý: “Đẹp chứ hả? Có phải có cảm giác làm tình trên thân kiếm không, vừa yếu đuối lại vừa gợi cảm.”
Hứa Kinh Trập không quá hiểu lời nhận xét trừu tượng này.
Bản thân anh rất hài lòng, hỏi ý kiến đoàn làm phim xem có muốn dùng hay không.
“Em không thấy hơi vượt tiêu chuẩn à?” Lương Ngư bỗng hỏi, “Ảnh bìa có qua nổi kiểm duyệt không?”
Hứa Kinh Trập có chút trì độn: “Vẫn được mà.
Ảnh anh để trần nửa người lúc trước không phải cũng được duyệt sao?”
Lương Ngư: “……” Hắn bực bội nói, “Tùy em.”
Hứa Kinh Trập giao ảnh xong, quay lại mới nhận ra Lương Ngư thật sự không vui.
Anh chỉ đành dở khóc dở cười lại đi dỗ người ta.
Trên đường về thật ra cũng chưa dỗ xong thì bên tòa soạn tạp chí đã báo tin vui, bảo Dương Đại lựa âm bản của mấy tấm hình không được chọn muốn tặng cho Hứa Kinh Trập, coi như quà hợp tác.
Điều này với Lương Ngư mà nói thì đúng là thêm dầu vào lửa.
Hắn giận dữ hỏi: “Cái tên này rốt cục muốn làm cái gì hả?!”
Hứa Kinh Trập bình tĩnh suy nghĩ hơn.
Anh cảm thấy có thể vì bọn họ đang quay chương trình thực tế nên Dương Đại muốn mượn sức hút của bọn họ để tuyên truyền cho bản thân.
Cái này thật ra không có gì đáng trách cả, nếu người bên Đài Gia Cầm đều đã tới rồi mà không vặt lông dê thì phí của giời.
(Vặt lông dê là từ ngữ mạng Trung Quốc, chỉ việc kiếm/mua được món hời với nhiều ưu đãi, khuyến mại)
Lương Ngư giận thì giận đấy nhưng sau khi tỉnh táo lại, suy nghĩ rồi cũng có thể hiểu vấn đề nằm ở đâu.
Có điều hắn vẫn đang rất xoắn xuýt chuyện ảnh chụp, thế là Hứa Kinh Trập bảo đối phương trực tiếp gửi vào hòm thư của Lương Ngư.
“Em không xem.” Hứa Kinh Trập cười dỗ hắn, “Tự anh lưu lại đi.”
Camera-man của chương trình thực tế cả đường theo họ thật ra cũng đã mệt mỏi nên sớm về biệt thự cũng là tính để người ta nghỉ ngơi.
Lần này PD đặc biệt tới bắt chuyện, hạ mình dè dặt xin xỏ: “Hai thầy có tắt mic cũng đừng tắt lâu quá nhé, nếu không sẽ thật sự không đủ cảnh quay đâu.”
Anh ta liếc mắt qua Lương Ngư rồi nhấn mạnh lại một lần: “Còn nữa, thầy Lương đừng cứ đe dọa mãi thế, áp lực của bọn tôi cũng lớn lắm.”
Có thể nhìn ra Hứa Kinh Trập vô cùng xấu hổ, chỉ có thể chột dạ xin lỗi người ta.
Lương Ngư thì chẳng tỏ vẻ gì.
Hắn chuẩn bị đi thu dọn hoa trong vườn, bên đó không có đặt máy quay.
Sau khi PD đi rồi, Hứa Kinh Trập nhận được điện thoại của Trương Mạn.
“Em tiện nói chuyện không?” Từ giọng điệu của Trương Mạn không nghe ra được điều gì, “Còn đang quay hả?”
Hứa Kinh Trập: “Quay 24 tiếng mà, đương nhiên là đang quay rồi.
Cần em tắt mic không?” Nói thì nói vậy nhưng nghĩ tới PD vừa mới tới nhờ vả xong, Hứa Kinh Trập không tránh được mà hơi do dự.
Trương Mạn: “Không sao, em nghe chị nói là được rồi.” Cô dừng lại một chút rồi mới tiếp tục: “Chẳng hiểu Dương Kiệt Thụy lên cơn gì mà tự đi thương thảo với Xazzar, chốt ảnh bìa đôi của hai người trước rồi.
Đương nhiên chị cũng không trách cậu ta nhưng rõ ràng trước đó bên Xazzar tìm tới mình trước mà.
Nói khó nghe chút thì đây không phải hút máu, cướp miếng làm ăn sao.”
Cô nói xong, dường như cảm thấy hoàn cảnh không thích hợp lắm, dù thế nào thì bản thân cũng không nên than thở ông chủ những khó chịu trong công việc.
Chẳng qua nói thì đã nói rồi, Trương Mạn biết Hứa Kinh Trập không trách cô.
“Tuy hai người đang hợp tác làm việc nhưng bản thân em vẫn nên chú ý một chút.
Rất nhiều tài nguyên đừng tùy tiện chia cho Lương Ngư, ở mặt này người ta cũng chẳng thua kém gì chúng ta.” Trương Mạn nói tới đây lại vẫn thấy không nuốt nổi cơn tức này, “Làm như chúng ta hút máu bọn họ vậy.
Máu bọn họ có bao nhiêu chứ! Tài nguyên phim truyền hình của em nhẽ nào lại ít sao?! Còn chưa biết ai hút máu ai đâu!!”
Hứa Kinh Trập: “…….”
Sau khi cúp máy, Hứa Kinh Trập cảm thấy chuyện này khá buồn cười.
Anh nghĩ một lúc rồi tự mình bật cười trước.
Đúng lúc Lương Ngư cầm một bó hoa đi vào cửa, thấy anh như vậy thì hỏi: “Em cười gì thế?”
Hứa Kinh Trập quay ra nhìn hắn, lắc đầu, bảo: “Không có gì.
Hình như quản lý của hai chúng ta hơi có mâu thuẫn.”
“Có mâu thuẫn rất tốt.” Lương Ngư tùy tiện bỏ hoa vào chiếc bình 90 vạn của mình.
Hắn vừa tháo găng tay vừa nói, “Có mâu thuẫn thì mới ra sức kiếm công việc cho chúng ta, thế là có cảnh quay cho chương trình thực tế rồi.”
Hứa Kinh Trập nhận ra Lương Ngư thật sự cái gì cũng dám nói.
Hắn cũng không quan tâm có bị mic thu được không, dù sao nếu hắn muốn cắt thì Đài Gia Cầm cũng không dám không cắt.
Lương Ngư ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách.
Máy quay quay góc này do hắn đích thân sắp xếp.
Hắn nghiên cứu vị trí một lúc rồi vỗ vỗ chân mình: “Em ngồi đây đi.”
Hứa Kinh Trập không hiểu gì cả: “Sao vậy?”
Lương Ngư vươn tay ra kéo anh lại, ấn người ta ngồi xuống chân mình, ôm eo không cho Hứa Kinh Trập di chuyển.
“Máy quay đang quay đấy.” Hắn nói, “Em phối hợp một chút.”
Hứa Kinh Trập chỉ đành mở hai chân, giữ nguyên dáng ngồi trên chân hắn không nhúc nhích.
Lương Ngư nhìn anh từ trên xuống dưới, nét mặt rất thỏa mãn: “Góc này quay em được đẹp nhất.”
Hứa Kinh Trập không biết nói gì hơn.
Hai tay anh khoác lên vai hắn, phối hợp cúi đầu.
Lương Ngư trước giờ chưa từng che giấu ham muốn và suy nghĩ của mình trước ống kính máy quay.
Hắn hơi lùi ra sau, dựa vào đệm sofa, một tay luồn vào trong vạt sau của chiếc áo sơ mi rộng thùng thình của Hứa Kinh Trập, một tay lướt qua vai anh, vuốt ve gáy sau của Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập chỉ có thể bị động cúi đầu càng sâu thêm.
Lương Ngư nhấc cằm, vừa hay hôn lên môi anh.
“Hé ra.” Lương Ngư khẽ khàng nói.
Hắn cố ý nhắc nhở lần nữa, “Đang quay đấy.”
Hứa Kinh Trập chỉ đành hé miệng.
Lương Ngư cắn nhẹ lên đầu lưỡi anh.
Hứa Kinh Trập “shh” một tiếng, ậm ờ hỏi: “Anh tắt mic rồi à?”
Lương Ngư hôn anh, nói: “Chưa.” Hắn bật cười, có phần xấu xa, “Em quên rồi sao? Bọn họ không cho tắt.”
—.