Hứa Kinh Trập bắt đầu hoài nghi bản thân có thể thật sự không có chút gu thời trang nào, khiếu thẩm mỹ trời cho cũng không ổn. Đương nhiên con người phải biết thừa nhận sự thiếu sót của bản thân, chuyện này không có vấn đề gì cả, Hứa Kinh Trập nghĩ.
Kỳ Kỳ rất cố chấp với việc anh mặc “váy”.
Đương nhiên sau khi nhìn kỹ lại thì chiếc “váy” này cũng không phải là một chiếc váy thuần túy, phía dưới vẫn có phần đũng, chỉ là đũng nằm tít dưới, có thể miễn cưỡng coi là một chiếc quần váy.
Hai bên ống quần rộng thùng thình, có thể kéo thẳng lên tới đùi.
Hứa Kinh Trập không có mấy lông chân, đây là ưu thế để anh đi được tất da chân ống dài.
Nhưng khi nhìn thấy đai kẹp tất[1] cùng vòng da thì anh vẫn có phần sửng sốt.
Kỳ Kỳ bắt đầu nói hươu nói vượn: “Các quý ngài phương Tây thời kỳ Trung cổ đều mặc như vậy cả.
Đai kẹp tất là để tạo hình tượng gọn gàng.
Anh đừng nghĩ nhiều.”
Hứa Kinh Trập không hề nghĩ nhiều.
Ưu điểm lớn nhất của anh chính là sự chuyên nghiệp, mà chuyên nghiệp bao gồm cả sự phối hợp.
Về cơ bản thì chỉ cần là công việc, anh đều sẽ rất phối hợp.
Lương Ngư thay quần áo ở phòng khác.
Hắn không thích thoa dầu cho lắm nên chỉ thoa một chút.
Ống kính của camera-man chương trình thực tế đi theo hắn vẫn luôn gắn chặt lấy nửa người trên của hắn, như thể bị dính vào vậy, tuyệt nhiên không hạ xuống chút nào.
“Chắc chắn phải thoa một ít dầu để hiệu quả lên ảnh được tốt.” Thợ trang điểm khuyên hắn, “Để tôi thoa dầu khô cho anh, không thoa loại nước, có được không?”
Lương Ngư xụ mặt, cũng không cho người ta chạm vào, lấy dầu tự mình bôi.
Trang phục của hắn khá dễ mặc.
Hai bên cổ chữ V của áo vest đuôi tôm màu đen mở rộng, để lộ cơ ngực và cơ bụng.
Chiếc quần Âu cạp trễ bị sai cúc khóa gần như treo hờ trên hông hắn, tạo cảm giác vừa phóng túng lại bất kham.
Thợ làm tóc vuốt cao phần mái của hắn, để lộ ra đường chân tóc đầy đặn.
Cả quá trình Lương Ngư không có biểu cảm dư thừa nào, đứng cực kỳ thoải mái dưới ánh đèn flash.
Hứa Kinh Trập thay đồ xong thì mới đi ra.
Từ ngay ánh nhìn đầu tiên, mắt Lương Ngư đã dán lấy anh.
Hắn quan sát trên dưới một lượt rồi mới nói: “Không phải quần sao?”
Hứa Kinh Trập nhấc chân: “Quần váy.” Động tác nhấc chân của anh hơi mạnh khiến ống quần tự động trôi lên, lộ ra chiếc vớ da chân phía dưới.
“……..” Lương Ngư lặng im một lúc, bảo, “Em qua đây.”
Hứa Kinh Trập bước qua.
Lúc chụp hình bọn họ không đeo mic nên camera-man chỉ có thể quay cảnh mà không nghe thấy được hai người đang nói chuyện gì.
Trong ống kính, Hứa Kinh Trập đi tới trước mặt Lương Ngư, Lương Ngư đột ngột ngồi xuống, một tay vén ống quần của anh rồi mạnh bạo sờ vào trong.
Hứa Kinh Trập cũng không tránh, vì thế tay Lương Ngư chẳng gặp chút cản trở nào mà sờ thẳng lên trên.
Ngón tay hắn ngoắc lấy đai kẹp tất cùng vòng da bên trong, sắc mặt có phần cau có, hỏi: “Ai mặc giúp em?”
Hứa Kinh Trập không biết nói gì mất một lúc rồi trả lời rằng mình tự mặc.
Lương Ngư kiềm chế nói: “Lát nữa em không được để lộ ra.”
Hứa Kinh Trập không hiểu ý của Lương Ngư.
Mãi tới lúc bắt đầu chụp hình, anh mới nhận ra mọi chuyện không đơn giản như anh nghĩ.
Nhiếp ảnh gia chụp hình lần này yêu cầu Hứa Kinh Trập ngồi trên một chiếc ghế chân cao còn Lương Ngư ngồi phía trước anh.
Một chân của Hứa Kinh Trập gác lên vai Lương Ngư, bàn chân thì dẫm lên đầu gối của đối phương.
Nhiếp ảnh gia vừa ấn nút chụp vừa chỉ đạo: “Thầy Hứa kéo quần lên thêm một chút.”
Hứa Kinh Trập kéo ống quần lên một chút.
Nhiếp ảnh gia: “Thêm tiếp nữa đi.”
Hứa Kinh Trập tiếp tục kéo.
Nhiếp ảnh gia nhô đầu ra sau chiếc máy ảnh DSLR, bảo: “Tiếp tục đi nào thầy Hứa, đừng dừng lại.”
(Máy ảnh DSLR: còn được gọi là máy ảnh cơ kỹ thuật số.
Đây là dòng máy thường được sử dụng bởi các nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp)
Ống quần đã được Hứa Kinh Trập kéo tới đầu gối, lên nữa thì đai kẹp tất cùng vòng da sẽ bị lộ ra ngoài.
Anh đang do dự thì chợt Lương Ngư đưa mặt lại, một tay vòng qua ôm lấy bắp chân của anh rồi hơi xoay đầu, môi kề bên lớp tất da chân.
“Chụp như này đi.” Lương Ngư giữ nguyên tư thế nghiêng đầu nhìn máy ảnh.
Hắn lừ lừ nói, “Ống kính chĩa về phía tôi.”
“…….” Nhiếp ảnh gia rụt đầu lại.
Anh ta nhìn bố cục khung hình, thấy như này cũng ổn.
Chủ yếu là Lương Ngư quá áp đảo, xuất thân người mẫu chuyên nghiệp quả không phải bình thường, vóc dáng trời sinh thu hút ánh nhìn.
Rõ ràng hành động người bên cạnh nhìn vào thì thấy thô thiển nhưng khi đổi thành Lương Ngư thực hiện lại không hề có cảm giác như vậy.
Hắn kề bên lớp vớ, như đang hôn bắp chân Hứa Kinh Trập nhưng ánh mặt lại vẫn lạnh lùng liếc về phía ống kính.
Cơ bắp, cơ bụng, dáng ngồi phóng túng.
Lương Ngư trông quá mức cao giá, nhưng những điều khác lại toát chút nét rẻ mạt.
Hứa Kinh Trập chẳng hề hờn giận vì bị chiếm mất sự nổi bật.
Anh cúi đầu nhìn Lương Ngư, dường như cũng cảm thấy như này rất đẹp.
Thợ trang điểm tiến lại, chải mái tóc có hơi dài của anh ra sau.
Hứa Kinh Trập để họ làm việc.
Qua một lúc, anh chợt vươn tay ra, từ phía trước quấn tay sang nửa mặt bên kia của Lương Ngư, nâng cằm hắn lên.
“Để em xem môi anh.” Hứa Kinh Trập dùng đầu ngón tay xoa nhẹ.
Lương Ngư không bôi son môi nhưng có thoa son dưỡng, sắp trôi hết rồi, “Hơi khô.” Anh bảo.
Hứa Kinh Trập tính kêu thợ trang điểm lại bôi thêm thì nhận ra không biết từ lúc nào mọi người đã tản hết ra ngoài mất rồi.
Rõ ràng vừa rồi nhiếp ảnh gia chộp được rất nhiều bức hình, bộ dạng vô cùng thỏa mãn.
Hứa Kinh Trập có phần lo lắng, hỏi: “Vừa rồi tôi chưa chuẩn bị xong mà?”
Nhiếp ảnh gia vội đáp: “Không sao, không sao.
Chuẩn bị tốt lắm, hiệu quả cực kỳ đỉnh!”
Hứa Kinh Trập: “……”
Mấy bức hình tiếp theo nhiếp ảnh gia không có yêu cầu động tác nào quá khó nhằn, nhưng có thể thấy được Lương Ngư rất cố gắng, cả người tỏa ra một sự thôi thúc mạnh mẽ: “Chụp tôi, mau tới chụp tôi.”
Tới cuối, tổ đạo cụ thậm chí còn bê giường tới, yêu cầu Lương Ngư nằm hờ còn Hứa Kinh Trập chống tay ở phía trên hắn.
Tay Lương Ngư phải giúp kéo quần váy của Hứa Kinh Trập lên, còn việc kéo tới đâu thì đương nhiên do nhiếp ảnh gia quyết định.
Chỉ là Lương Ngư cứ kéo ống quần tới sát đầu gối của Hứa Kinh Trập là lại không chịu kéo lên tiếp.
Nhiếp ảnh gia chẳng phải hạng vô danh tiểu tốt, cũng có danh tiếng và địa vị trong giới nên đương nhiên khá bực bội.
Anh ta kiềm chế rồi bảo: “Thầy Lương à, ảnh chụp phải đạt được hiệu quả.
Anh không thể cứ không phối hợp như vậy được.”
Lương Ngư vẫn nhất quyết không thỏa hiệp, bảo: “Bọn tôi đổi tư thế.”
Nhiếp ảnh gia chẳng còn cách nào, hỏi hắn: “Anh muốn đổi tư thế như nào?”
Lương Ngư ôm Hứa Kinh Trập lên một chút để anh mở hai chân, ngồi quỳ trên hông mình.
Lương Ngư nhổm nửa người phía trên dậy, kéo tay Hứa Kinh Trập đặt lên ngực mình, giọng điệu bình thản nói: “Sờ chỗ này.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Dường như nhiếp ảnh gia thấy cũng được.
Anh ta cầm máy ảnh DSLR tiến lại gần hai người, bắt đầu tìm góc chụp: “Tiếp tục đi.”
Lương Ngư giương mắt nhìn chằm chằm mặt Hứa Kinh Trập.
Hắn tóm lấy tay anh, chầm chậm vuốt nhẹ như chuồn chuồn lướt nước từ trên ngực xuống tới cơ bụng.
Cả người Hứa Kinh Trập tê dại.
Anh còn phải cố gắng chịu đựng để tạo biểu cảm mà nhiếp ảnh gia lại chỉ biết lặp đi lặp lại một câu: “Biểu cảm của Thầy Hứa thêm chút nữa đi.”
Thêm chút gì cơ?! Hứa Kinh Trập nghĩ mà muốn xỉu.
Lương Ngư lúc này quả thực quá chăm chỉ.
Hắn đỡ eo Hứa Kinh Trập, để anh ngồi sâu thêm một chút.
Vì chiếc quần mà phía dưới của Lương Ngư gần như không mặc gì.
Hứa Kinh Trập không dám thật sự ngồi xuống nhưng vẫn như cảm thấy đối phương đang đâm vào mình.
Tay còn đặt trên bụng Lương Ngư, Hứa Kinh Trập không cách nào có thể di chuyển lung tung được.
Thật ra anh giữ tư thế này rất oải, quá nửa sức lực đều dồn về phía hai chân đang quỳ, sống lưng còn phải thật thẳng.
Cả lưng căng cứng, không dám thả lỏng.
Nhiếp ảnh gia chụp liên tiếp vài tấm rồi góp ý: “Tôi thấy vẫn có thể thân mật hơn chút nữa.”
Hứa Kinh Trập cuối cùng không chịu nổi nữa.
Anh nói: “Như này được rồi chứ hả?”
Lương Ngư không nói gì.
Hắn ngoắc ngoắc ngón tay với Hứa Kinh Trập.
Anh ngoan ngoãn cúi lưng xuống, liền bị Lương Ngư đè lấy sau gáy.
Nếu cảnh tượng này như trong phim điện ảnh thì chắc chắn sẽ xuất hiện hiệu ứng slow-motion.
Tất cả mọi cảnh vật xung quanh đều dần trở nên im lặng, chỉ còn mình Lương Ngư là sống động.
Hắn có vẻ thử góc độ một lúc rồi tới cuối mới ngẩng đầu lên, khẽ cắn đầu mũi của Hứa Kinh Trập.
Không chỉ nhiếp ảnh gia, cả camera-man của chương trình thực tế cũng đưa ống kính lại gần.
Hứa Kinh Trập che mũi, nét mặt có phần bất đắc dĩ.
Nhiếp ảnh gia báo đã chụp xong xuôi nhưng hai người không lập tức di chuyển.
Hứa Kinh Trập còn đang “ngồi quỳ”.
Anh bảo: “Dọn hết ra đi.”
Nhiếp ảnh gia nhìn tư thế của hai bọn họ rồi cười cười như ngộ ra được điều gì đó.
Anh ta kêu mấy người phụ trách ánh sáng với thợ trang điểm đi ra hết.
Camera-man chương trình thực tế thì vẫn ở đó, giả bộ như không nghe thấy gì.
Hứa Kinh Trập sắp không nói nổi.
Anh bảo: “Châm chước một chút, thật sự không quay cảnh này được.”
Camera-man cũng không làm khó bọn họ, chỉ đưa mic qua, ý bảo hai người đeo lên.
Hứa Kinh Trập trực tiếp cầm lấy hộp mic.
Chờ tới khi xung quanh cuối cùng cũng trở nên vắng vẻ, anh mới cúi đầu, chu đáo hỏi Lương Ngư: “Anh ngồi dậy được không?”
Nét mặt của Lương Ngư thật sự không ổn.
Trán hắn lấm tấm mồ hôi, thân dưới để trống một nửa đã cứng tới muốn nổ tung rồi.
Hắn che mắt, ấn hông Hứa Kinh Trập không cho anh chuyển động.
“Chờ thêm chút nữa.” Tiếng hắn khàn khàn, nhỏ giọng nói, “Chờ một lúc là ổn.”
“…….” Hứa Kinh Trập không rõ biểu cảm lúc này của mình là như nào.
Anh yên lặng ngồi trên hông Lương Ngư, tâm trạng đầy hỗn loạn.
Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ nhưng phía dưới lại hoàn toàn yên tĩnh, không có lấy một gợn sóng.
Đương nhiên Lương Ngư cũng nhận ra.
Hắn còn chưa bình tĩnh hẳn thì một ngọn lửa nữa đã lại nhóm “phừng” lên.
Hắn nhìn Hứa Kinh Trập, có lẽ vì bực tức nên không lựa lời mà cười lạnh nói: “Thầy Hứa à, là tôi không đủ sức hấp dẫn hay là em thật sự không được?”
—.