Camera-man cũng theo sau họ đi vào cửa hàng trang sức.
Lương Ngư còn đang không hiểu chuyện gì, hông hắn thì bị Hứa Kinh Trập đẩy.
Sức anh không lớn, tay cũng mềm như bông nhưng lại vô cùng thân mật.
Nhân viên cửa hàng dẫn bọn họ đi thẳng vào trong, Lương Ngư hỏi gì cũng chỉ cười không đáp, như thể đang tạo sự hồi hộp.
Hứa Kinh Trập không kiềm được bảo: “Đừng hỏi nữa, lát là biết mà.”
Cửa ra vào của tiệm Giang Nam không to nhưng bên trong lại như có một vùng không gian khác.
Trong, ngoài được ngăn cách bởi các tấm bình phong[1], có tiểu cảnh nhân tạo “cầu nhỏ bắc ngang dòng nước chảy”[2].
Nhân viên cửa hàng dẫn Lương Ngư đi qua một tấm bình phong vẽ hình chim hoa, bảo “chờ chút”, rồi mới đi lấy món đồ Hứa Kinh Trập đã đặt trước.
Lương Ngư hiểu ra rồi.
Hắn hỏi Hứa Kinh Trập: “Em mua gì cho anh vậy?”
Hứa Kinh Trập không chịu nói.
Lương Ngư: “Lúc nãy em cứ ở lì trong phòng thay đồ là để làm chuyện này sao?”
“Anh nói nhiều thật đấy.” Hứa Kinh Trập dở khóc dở cười bảo, “Chúng ta lãng mạn một chút có được không nào.”
Lương Ngư đành thôi không nói tiếp.
Camera-man quay nét mặt của hắn.
Lương Ngư vờ như hoàn toàn không để ý.
Mãi tới khi nhân viên đi ra, Hứa Kinh Trập mới đứng dậy, nhận lấy hai hộp nhẫn từ tay cô.
Camera-man đưa ống kính lại gần, chĩa về phía hai chiếc hộp.
“Em mua một cặp nhẫn đôi.” Hứa Kinh Trập nói, “Đặc biệt mời chuyên gia thiết kế đấy.”
Lương Ngư không nói gì.
Hắn chằm chằm nhìn Hứa Kinh Trập mở hộp ra.
Bên trong là một đôi sapphire[3] có kích cỡ gần như nhau, phần vòng nhẫn bên cạnh được thiết kế nạm kim cương nhỏ thành dáng đuôi cá khác lạ.
Một lớn một nhỏ, có một vài chi tiết khác biệt.
Hứa Kinh Trập lấy chiếc nhẫn to hơn ra, bảo: “Chiếc này là để anh đeo.”
Lương Ngư “ồ” một tiếng.
Hứa Kinh Trập quan sát biểu cảm của hắn, cố ý nhấn mạnh một lần: “Cái này nhiều kim cương, vừa lớn lại vừa sáng.”
Lương Ngư lại “ồ” một tiếng.
Hắn đưa tay ra, mất kiên nhẫn giục: “Em phiền quá đi, có đeo vào không nào?”
Hứa Kinh Trập nắm lấy tay hắn, vừa xỏ được nhẫn vào đầu ngón tay hắn thì đã không nhịn được mà bật cười, bảo: “Anh đừng run.”
Lương Ngư đờ người một lúc, rồi lớn tiếng nói: “Anh đâu có run.”
Hứa Kinh Trập rất nể mặt mà không vạch trần hắn.
Anh tháo viên trứng bồ câu của mình xuống, để Lương Ngư đeo chiếc nhẫn nhỏ hơn cho mình.
Camera-man vẫn đang quay, tìm đủ mọi góc độ trên trên dưới dưới.
Chiếc nhẫn được quay đặc tả đến 70, 80 lần rồi.
Hứa Kinh Trập và Lương Ngư đều không quan tâm.
Hai người họ như thể bên cạnh không có người, đeo nhẫn mất cả nửa ngày, mấy lời nói nhảm cũng được cả sọt.
Cuối cùng Hứa Kinh Trập như chợt nhớ ra, hỏi camera-man: “Thế này tính là hoàn thành nhiệm vụ mua quà rồi nhỉ?”
Lương Ngư vẫn đang cúi đầu thưởng thức chiếc nhẫn mới, hỏi han nhân viên về màu sắc, độ tinh khiết cũng như giác cắt của viên sapphire này.
Hắn cảm thấy kim cương nhỏ ở bên chưa đủ nhiều nhưng kiểu dáng thiết kế lại rất đẹp, thật sự không nỡ điều chỉnh.
(Giác cắt: chỉ cách cắt mài các cạnh của kim cương và đá quý.
Kim cương hay đá quý thô cần được cắt mài thành hình dáng khác nhau để trở nên đẹp hơn)
Hứa Kinh Trập cuối cùng cũng không cần phải đeo viên trứng bồ câu nữa, tay lập tức nhẹ đi rất nhiều.
Lương Ngư lúc này lại thấy không cam lòng, hỏi viên trứng bồ câu của mình phải xử lý thế nào.
Hứa Kinh Trập nghiêm túc “lừa gạt” hắn, bảo: “Những dịp lớn em sẽ đeo nhẫn anh tặng, bình thường thì đeo nhẫn đôi.”
Lương Ngư không dễ qua mặt như lúc trước, khăng khăng muốn hỏi cho rõ: “Dịp nào là dịp lớn?”
Hứa Kinh Trập: “Thì là dịp lớn…….
Những lúc có nhiều người……”
Lương Ngư: “Chơi mạt chược có tính là nhiều người không?”
Hứa Kinh Trập cố gắng suy nghĩ một lúc, đau đầu bảo: “Đeo trứng bồ câu không tiện xoa bài nhỉ?”
Lương Ngư không ngờ anh lại thật sự nghiêm túc suy xét vấn đề này, bất giác mỉm cười.
Hai người họ nói toàn những chuyện đâu đâu, chuyện đeo nhẫn nào cũng tranh luận được nửa ngày, như hai đứa con nít.
Camera-man theo chân có lẽ cũng cạn lời, về sau bèn đi quay một vài cảnh đèn đóm trong Phương X Địa, chuẩn bị thêm ít tư liệu biên tập.
Lúc hoạt động dạo phố chuẩn bị kết thúc, Hứa Kinh Trập và Lương Ngư lại đi lên cây cầu đi bộ.
Đi được một nửa thì Hứa Kinh Trập hỏi hắn tối nay có vui hay không.
Lương Ngư bảo vui, có điều vẫn đầy tiếc nuối mà thêm một câu: “Kim cương to thêm chút thì càng hay.”
Hứa Kinh Trập: “Mua kim cương hột rời cho anh nhé.” Anh nói, “Để em tới nhà bán đấu giá xem thử.”
(Kim cương hột rời: chỉ viên kim cương đã được gia công, đánh bóng nhưng chưa khảm gắn)
Lương Ngư: “Còn phải xem giác cắt, em đừng mù quáng mua.” Hắn vẫn thấy vàng thỏi tốt, cất đi đảm bảo giữ giá, sau khi chạm khắc cũng đẹp.
Hứa Kinh Trập coi như đã nhìn thấu sở thích của hắn ở phương diện này, dù thế nào thì vừa to vừa sáng, có giá trị là tốt nhất.
“Em đừng nghĩ là dỗ được anh rồi.” Lúc sắp về tới nơi thì bỗng Lương Ngư bảo.
Hắn tỏ vẻ kiêu kỳ nhưng hành động lại chẳng có chút tính thuyết phục nào.
Ở trong xe hắn còn lấy điện thoại chỉnh góc chụp chiếc nhẫn mới của hắn, bắt camera-man ngồi hàng trước chiếu sáng cho mình.
Hứa Kinh Trập phì cười, nói: “Em không thấy anh dễ dỗ.”
Lương Ngư liếc anh, như thể sáng tỏ mọi chuyện.
Hắn bảo: “Anh là nể mặt em, thương em nên mới cho em có cơ hội dỗ anh đấy.”
Theo lý thuyết, nội dung chương trình thực tế ngoại trừ một ít hình ảnh hay thông tin bị tiết lộ ở mức độ hợp lý bởi người qua đường thì trước ngày phát sóng sẽ không tạo độ nóng hay chủ đề bàn tán trên diện rộng trên mạng xã hội.
Vì thế sáng sớm hôm sau, khi Trương Mạn nhìn thấy chiếc tag #Phương X Địa# kèm một chữ “Bạo” phía sau nằm trên hot search là biết ngay Hứa Kinh Trập đã lại làm gì mà không báo cô biết.
Đáng sợ hơn nữa là weibo của La Dao Duệ không hiểu sao lại cũng hưởng ứng theo.
Tính ra cô nàng vẫn còn tốt bụng, không kèm theo tag trên hot search, chỉ đăng một bức ảnh.
Chính là cái meme ngọn đèn xanh bên cạnh Bồ Tát của cô, phía trên được fan hâm mộ chèn dòng chữ: Cùng lắm là lên giường, còn có thể thế nào nữa.
Trương Mạn: “……..”
Cô không thể liên hệ với ekip của La Dao Duệ để yêu cầu người ta xóa bài được.
Thứ nhất là không có cái quyền này, thứ hai là dựa vào cái gì? Nữ minh tinh nhà người ta, lướt mạng ship couple một cách bình thường, theo đuổi một tình yêu chân thật cảm động trời xanh.
Chính chủ đã đập bộp xưởng thính trong mơ tới trước mặt thì sao lại không đớp?! Sao lại không được kêu gào “Thính thơm!” Đây là quyền lợi của của mỗi fan couple!
Trương Mạn hít sâu một hơi.
Cô mở điện thoại mua liền năm cây lau nhà, sau đó nhắn tin báo chuyện này với Hứa Kinh Trập.
Hứa Kinh Trập ở đầu bên kia rất nhanh đã nhấc máy: “Đài Gia Cầm bảo không cần quản, ra khỏi nhà chắc chắn sẽ bị người qua đường chụp được.
Bọn họ có chuẩn bị rồi, thật ra cũng không ảnh hưởng gì nên chị không phải làm gì đâu.”
Trương Mạn: “Thế bọn em đi làm gì thế? Sao hot search lại là Phương X Địa? Chị biết hai người hẳn là tới đó quay nhưng từ lên hot search cũng khó hiểu quá đi.
Đài Gia Cầm không can thiệp gì sao? Cho dù đổi thành ba chữ “người qua đường” cũng được mà.
Như này thì sau chúng ta mua blog marketing như nào? Mua kiểu gì cũng như quảng cáo cho bên trung tâm thương mại vậy.”
Hứa Kinh Trập cười bảo: “Vậy thì đừng mua nữa, tiết kiệm chút tiền đi.
Nếu chị thấy lỗ thì liên hệ với bên Phương X Địa, không chừng còn có thể đàm phán phí quảng cáo với bọn họ.”
Hiếm khi tâm trạng Hứa Kinh Trập tốt như vậy, Trương Mạn cũng không tiện nói gì nữa.
Hai người cúp máy.
Hứa Kinh Trập lúc này mới đeo lại hộp mic lên người.
Anh vừa đánh răng rửa mặt xong, vẫn chưa quen hẳn với chiếc máy quay đặt bên bồn rửa mặt, phải nhìn qua mấy lần, chắc chắn biểu cảm không có vấn đề gì.
Thật ra anh cũng đã thấy bài đăng weibo của La Dao Duệ.
Hai người họ có quan hệ rất tốt.
Trước lúc ngọc nữ đăng weibo còn gào thét như spam comment trong Wechat với anh nửa ngày, thế nên Hứa Kinh Trập đã chuẩn bị sẵn tâm lý.
“Ảnh nhẫn của anh đâu?” La Dao Duệ hỏi lia lịa trong Wechat, “Lương Ngư cũng không đăng lên vòng bạn bè.
Sao anh ta nhịn được vậy?!”
(Vòng bạn bè – 朋友圈 : là một tính năng của Wechat, cho phép bạn chia sẻ hình ảnh, trạng thái với những người bạn đã kết bạn trên Wechat)
Hứa Kinh Trập: “Đài Gia Cầm không cho đăng, bảo để tới hôm chiếu rồi mới đăng.
Hôm qua còn dọa trừ tiền của anh ấy.”
La Dao Duệ bất bình: “Anh ta kiếm được doanh thu 5 tỷ tiền vé mà còn để tâm chút tẹo tiền này á! Sao anh ta bủn xỉn vậy!”
Hứa Kinh Trập gửi ba chữ “Ha Ha Ha”, hỏi cô: “Tập sau em có còn làm khách mời tạm thời không?”
La Dao Duệ: “Bà đây dựa vào thực lực tạo meme đã thành thành viên cố định rồi.
Khách mời tạm thời tập sau là thầy Tống, thấy bảo do anh mời tới?”
Hứa Kinh Trập hơi xấu hổ: “Anh chỉ gọi chào hỏi đàn anh mà không ngờ anh ấy lại tới thật.”
La Dao Duệ bắt đầu lo lắng tình cảm couple nhà mình: “Anh với đàn anh của anh không có ân oán tình thù gì đấy chứ? Nếu Lương Ngư biết còn có thể ghi hình bình thường được không?”
Hứa Kinh Trập: “……… Em đừng cứ đọc tiểu thuyết nam nam trên JJ, CP, FW, HT nữa.
Ngoài đời thực làm gì có chuyện nhiều gay như vậy, rồi gay nào cũng có thể có quan hệ với nhau.
Là giả hết đấy.”
(JJ: Tấn Giang, CP: Trường Bội, FW: sosadfun – Phế Văn, HT: Hải Đường – Longma aka các trang web đăng đam mỹ, BL)
La Dao Duệ: “……”
—.