Lương Ngư hẳn là trước đấy không có kinh nghiệm làm chuyện này.
Sau vài lần cảm thấy đau do bị răng cọ phải, Hứa Kinh Trập không dám tùy tiện vùng vẫy nữa.
Vấn đề ở chỗ người đang miệt mài vẫn chưa dừng hỏi: “Em thoải mái không? Có cảm giác gì không?”
Hứa Kinh Trập nhắm tịt mắt lại, không chịu hé miệng dù chỉ một câu.
Chứng ED của anh cũng không phải kiểu hoàn toàn không có phản ứng gì, bình thường buổi sáng cũng sẽ chào cờ.
Hiện tại bị Lương Ngư giày vò như vậy, cho dù là đứt mất có lẽ cũng mọc lại được.
Hứa Kinh Trập đã nhiều năm rồi không cảm thấy kích thích đến vậy.
Cả người anh run rẩy, tiếng rên rỉ kìm nén mà khẽ khàng.
Cũng không biết là vì quá xấu hổ hay vì uất ức mà Hứa Kinh Trập vơ bừa một chiếc áo bên cạnh che lên mặt.
Anh cũng không kiên trì được mấy giây, bắn ra rất vội vã, khiến Lương Ngư hơi sặc.
“Em nhanh thật đấy.” Lương Ngư như đang cười, kéo chiếc áo che mặt Hứa Kinh Trập sang bên.
Có lẽ hắn cảm thấy mình nói vậy dễ khiến người đối diện bị tổn thương nên an ủi thêm câu như vẽ chân cho rắn: “Cũng không nhanh lắm, chỉ nhanh một tí tẹo thôi.”
Hứa Kinh Trập mở mắt trừng hắn.
Cũng chẳng rõ Lương Ngư vì chưa quen làm chuyện này hay là quá hưng phấn mà có phần không khống chế nổi cảm xúc, chóp mũi và khóe mắt đều đỏ rực như bôi son.
Hắn cũng không cho Hứa Kinh Trập mặc quần, cứ để trần truồng như vậy mà ôm anh vào lòng.
Hứa Kinh Trập có giận hơn nữa thì khi đối diện với bộ dạng này của Lương Ngư cũng không thể nặng lời.
Anh câm nín nửa ngày, cuối cùng mới lạnh lùng bảo: “Anh đáng nhẽ ra không nên có cái miệng này.”
Lương Ngư không hề để tâm, bảo: “Không có miệng sao giúp em được?”
Hứa Kinh Trập càng bực hơn, máu lên não không đủ, trước mắt cũng dần trở nên trắng xóa, như bị chập điện mà cứ “Anh anh anh” mấy lượt.
Lương Ngư sợ anh tức giận quá mức, bèn ôm lấy anh rồi liến thoắng dỗ dành bằng một tràng “cục cưng à, bé yêu à, bảo bối à”.
Hắn dường như còn có cảm giác đạt được thành tựu to lớn, nghe tiếng chẳng thấy chút nào là hổ thẹn.
Hứa Kinh Trập tự vuốt giận cho bản thân một lúc rồi tính mặc lại quần lót.
Phía dưới anh đã lại quay về trạng thái giếng cạn không sóng.
Anh thật sự không muốn để Lương Ngư nhìn thấy bộ dạng này của mình, cứ cảm thấy tự ti và xấu hổ nên vẫn chắn tầm mắt của hắn.
Nhưng Lương Ngư lại nói: “Em đừng di chuyển, để anh.”
Hắn lấy một chiếc quần lót mới, luồn từ cổ chân Hứa Kinh Trập lên.
Động tác của hắn rất chậm, dáng vẻ vừa trân trọng vừa cẩn thận.
Mặc xong quần lót rồi, hắn lại ôm hôn Hứa Kinh Trập.
Từ đầu tới cuối quần áo của Lương Ngư luôn chỉnh tề, lúc Hứa Kinh Trập dựa lại gần hắn thì không khó để nhận ra phản ứng ở chỗ đó của hắn.
Tâm trạng Hứa Kinh Trập lúc này rất phức tạp, nửa thấy ngưỡng mộ, nửa lại có chút buồn cười.
Anh đang suy nghĩ xem có cần có qua có lại không thì thấy Lương Ngư bảo: “Không cần quan tâm tới anh, không sao đâu.”
Hứa Kinh Trập xoắn xuýt hỏi: “Để mãi như vậy cũng không ổn nhỉ?”
Không biết Lương Ngư có phải cố ý không mà lại nói: “Cơ thể anh khỏe.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Dù sao cũng không còn mic, hai người nói chuyện không phải kiêng kỵ điều gì.
Lúc sau Lương Ngư hỏi Hứa Kinh Trập lần đó tới khách sạn có phải để chữa bệnh không.
Hứa Kinh Trập đáp: “Em tới gặp bác sĩ tâm lý, không ngờ lại bị chụp được.” Anh ngừng lại một chút rồi nói tiếp, “Đã điều trị được gần ba năm rồi.”
Lương Ngư: “Ba năm mà còn chưa trị khỏi thì xem ra ông bác sĩ này cũng không có năng lực gì rồi.”
Hứa Kinh Trập lườm hắn không tán đồng.
Lương Ngư dỗ anh: “Đừng đi khám nữa, anh trị bệnh giúp em.”
Hứa Kinh Trập cũng không rõ hắn đang nghiêm túc hay đang đùa, có điều đến tối, khi máy quay trong phòng đều đã tắt hết, Lương Ngư lại tới làm phiền anh.
Cuối cùng Hứa Kinh Trập vẫn cứ bị hắn giày vò một trận.
Sau khi kết thúc một cách chóng vánh, Hứa Kinh Trập thật sự vừa xấu hổ vừa tức giận tới muốn chết.
Lương Ngư đi rửa sạch tay, sau khi lên giường lại ôm lấy Hứa Kinh Trập rồi nằm xuống.
Cả người hắn ngập trong sự phấn khích.
Hứa Kinh Trập lúc trước không nhận ra mí mắt hắn lại mỏng như vậy, rất dễ ửng hồng.
Tức giận khó chịu sẽ ửng lên, vui vẻ kích động cũng sẽ hồng, tựa phần miệng một chiếc bát nông không chứa nổi nước, như thể chỉ cần hơi dùng sức là nước mắt sẽ tuôn rơi.
Hắn ôm Hứa Kinh Trập, tự độc thoại một mình: “Cũng không phải không có chút phản ứng nào mà.
Chỉ là hơi nhanh thôi.”
Hứa Kinh Trập không muốn thảo luận với hắn về vấn đề này, nghĩ thầm: Xuất tinh nhanh cũng là liệt dương.
Thà anh không an ủi còn hơn.
Hôm sau hai người đều dậy muộn.
Cuối cùng phải để PD gọi điện báo rằng đã chờ ở phòng khách dưới tầng rất lâu, Hứa Kinh Trập mới không chịu được mà dậy trước.
Anh rửa mặt xong thì vừa đúng lúc Lương Ngư đi vào nhà vệ sinh.
Hai người vừa thấy nhau, Lương Ngư đã như bấc đèn sau khi thỏa mãn lại lập tức bùng cháy, tiến lên ôm lấy anh đòi hôn.
“Mọi người đợi hết ở dưới tầng rồi.” Hứa Kinh Trập hôn hắn một cái rồi giục hắn đi đánh răng rửa mặt, “Nhanh lên.”
Lương Ngư làu bàu: “Cho bọn họ chờ.” Hắn nhớ ra chuyện gì đó, nét mặt lại có phần cau có, “Anh đã kêu bọn họ cắt đi không được phép chiếu rồi, cuối cùng vẫn cứ chiếu lên.
Món nợ này phải tính cho thật kỹ.”
Hứa Kinh Trập thật ra không để tâm lắm.
Khán giả không có góc nhìn Thượng đế, cho dù một hai lần không có phản ứng thì mọi người cũng sẽ không nghĩ tới chuyện anh bị ED, cùng lắm là hoài nghi liệu tình cảm hai người có trục trặc gì hay không.
(Góc nhìn Thượng đế: ý chỉ góc nhìn từ trên cao, bao quát, nắm rõ mọi chuyện)
Chuyện cắt ghép ác ý thì ở đâu cũng có.
Thu hút sự quan tâm và sự bàn tán của khán giả cũng là thủ đoạn mà nhà đài thường dùng tới, anh đã quen rồi.
Xuống tầng đeo mic xong xuôi rồi PD chủ động tới xin lỗi rằng nội dung phát sóng là sơ suất của bọn họ, đã biên tập lại từ đầu, còn đăng cả thông báo làm rõ tình hình.
Hứa Kinh Trập mỉm cười, không làm khó anh ta: “Đây cũng không phải chuyện mấy cậu có thể làm chủ được.”
PD nhăn nhúm mặt mũi: “Thế thầy giúp bọn tôi cầu xin thầy Lương tha thứ nhé.
Bản lĩnh mắng người của quản lý Dương thật quá lợi hại, Đài Gia Cầm chịu không thấu nữa rồi.”
Hứa Kinh Trập: “……”
Năng suất làm việc của phía Trương Mạn chẳng cần tới Hứa Kinh Trập đốc thúc, thông báo làm rõ cùng văn bản của luật sư lần lượt được đưa ra.
Hứa Kinh Trập đăng nhập vào Weibo, chia sẻ hết tất cả một lượt như đi spam.
Còn việc về sau lên hot search, hai bên ekip xử lý thế nào lại không phải chuyện đáng để anh bận lòng.
Lần này Dương Kiệt Thụy cũng không lấn cấn chuyện có “hút máu” hay không.
Hiếm khi chồng chồng đồng lòng, tát cạn biển Đông, nhất trí ứng đối với bên ngoài.
Hai ông chủ bên này tiếp tục ghi hình chương trình thực tế, Chu Hiểu Hiểu vừa theo hỗ trợ vừa trà trộn vào diễn đàn.
Cô bây giờ biết được không ít những “sự tích kinh hoàng” của Lương Ngư, đọc mấy bài post không còn để tâm như vậy nữa.
Từ sau khi Hứa Kinh Trập cương quyết tuyên bố sẽ kiện anti, không ít những tài khoản Weibo chửi bới Lương Ngư mới xuất hiện đều gặp tai ương.
Trong diễn đàn thì ngược lại rất hòa bình.
Kho thóc đương nhiên càng lúc càng lớn mạnh, topic “Chết chìm đi” cũng không bị ảnh hưởng gì, thậm chí còn có thể bình thản bàn luận.
“Một đống tin scandal của Trùm nội dung còn rất đâu ra đấy, cũng không biết là ai bới ra nữa.”
“Cũng chẳng phải vứt bỏ vợ con.
Hơn nữa chuyện tên đó không phụng dưỡng cha mẹ là vô căn cứ nhỉ? Tôi nhớ không phải hồi trước có bên chụp được cảnh tên đó dẫn mẹ hay là chị em gái gì đấy đi dạo phố à?”
“Trợ lý của hắn ta hình như là em gái ruột.
Tôi từng thấy một lần rồi, giống hệt nhau.”
“Để em gái làm trợ lý…… Ngư sản cũng Dương Bạch Lao ghê.”
(Dương Bạch Lao: nhân vật trong vở kịch “Bạch Mao Nữ”, là một người nông dân hiền lành, phúc hậu)
“Lầu trên đừng có chệch hướng.
Trọng điểm ở đây không phải đang nói chuyện hắn ta biến thái cuồng kiểm soát sao? Tin đáng để bàn tán như vậy mà lại không có ai nhắc tới là sao?”
“Cười chết mất.
Sao Trùm có thể chứ, tên đó là nhà giàu mới nổi đấy, đưa tài nguyên bịt miệng cái gì chứ.
Hai đối tượng trước của hắn coi như là nhân vật có tên tuổi rõ ràng đi, tuy các mặt không so bì được với Mợ Sấm nhưng cũng chẳng nhảy ra hứng quả dưa này đâu.”
“Tôi cũng không tin hắn ta là người có tính chiếm hữu cao.
Ngược lại Mợ Sấm thì có khả năng đấy.
Dù sao cũng quá gò bó bản thân, nhìn mặt giống kiểu cái gì quản được là sẽ quản.”
Chu Hiểu Hiểu đọc tới đây thì không nhịn được mà “Xì” một tiếng, nghĩ thầm: Biết mặt biết người không biết lòng dạ.
“Trùm Ngư sản” của mấy người là một tên siêu cấp biến thái, có tính chiếm hữu cực cao.
Mấy người hiểu cái đếch giề!
—
Bonus: Nhẫn
Chuyện này xảy ra sau khi hai người kết hôn.
Trước đó Hứa Kinh Trập từng đồng ý với Lương Ngư rằng lúc đông người sẽ đeo trứng bồ câu, khi bình thường thì đeo nhẫn đôi anh mua, nhưng về sau nguyên tắc này nhiều lần bị Hứa Kinh Trập lừa gạt cho qua.
Cũng không phải anh không chịu, chỉ là trứng bồ câu thật sự rất to, đeo lên tay vừa không thuận tiện lại còn dễ khiến tay khó hoạt động, không làm được gì cả.
Lương Ngư sau đấy có nhắc mấy lần rồi không nhắc tiếp nữa.
Hứa Kinh Trập còn tưởng kỹ năng lừa gạt của mình đã học thành tài rồi, kết quả không ngờ năm sau đấy Lương Ngư mua cho anh một bộ trang sức bằng vàng ròng.
Vòng cổ, vòng tay, vòng chân, chuỗi nào chuỗi nấy đều là vàng nguyên chất.
Lương Ngư mời chuyên gia tới xử lý, kiểu dáng đẹp đẽ mà không thô tục.
Thái độ của Lương Ngư rất rõ ràng.
Chuyện trứng bồ câu tha cho em đó, vòng thì nhất định phải đeo.
Hứa Kinh Trập: “…….”
Tới trận chiến này, Hứa Kinh Trập gần như đã rõ giới hạn của ham muốn kiểm soát của Lương Ngư là tới đâu, mười mấy năm sau cũng không dám động tới..