Ngay khi bài post “Hứa Kinh Trập bị dùng làm lá chắn” mới xuất hiện trong topic “Chết chìm rồi”, Trương Mạn đã kêu Chu Hiểu Hiểu theo dõi sát sao.
Giọng điệu của kẻ đó thật sự rất giống người trong giới, hơn nữa về sau quả đúng là chuyện của Lương Ngư bị bóc ra như lời “anh Đại” kia.
Tư duy của người làm quản lý và những người ngoài ngành phải cách nhau cả một bức tường.
Ví dụ như Trương Mạn và Dương Kiệt Thụy khi thấy hướng gió như vậy thì có thể đoán được rằng nhất định có người trong nội bộ đã biết rõ chuyện thỏa thuận nên mới dám phát ngôn như thế.
“Cậu bảo điều tra loại trừ một lượt thì điều tra được gì rồi?” Trương Mạn giờ đây mỗi ngày phải gọi cho Dương Kiệt Thụy bốn, năm cú điện thoại.
Cô cảm thấy hai người họ mới là đang hợp tác cùng nhau, ngày ngày nhọc lòng vì các vị chủ tử, “Chuyện này dù sao cũng không thể để lộ ra ngoài được.
Cậu nhanh giải quyết cho xong cái người đưa chuyện linh tinh trong nội bộ đi.
Đừng có thật sự rút lưỡi người ta đấy…… Cũng không cần phải có thông báo thanh minh mà sao cậu lại tốn thời gian như thế chứ?”
Vấn đề này nói lớn thì cũng không lớn, vì không thể nắm được bằng chứng chắc chắn chuyện thỏa thuận, mà nếu đã không có bằng chứng chắc chắn thì phạm vi ảnh hưởng cũng sẽ có hạn.
Dương Kiệt Thụy ban đầu để bụng là vì anh ta biết có bằng chứng thật sự, nếu ba năm sau Lương Ngư và Hứa Kinh Trập chấm dứt quan hệ hợp tác, chuyện cũ bị lật lại thì sẽ không dễ xử lý.
Trương Mạn thì trái ngược với anh ta.
Cô mong Dương Kiệt Thụy xử lý chuyện này là vì cô biết bằng chứng đã không còn nữa rồi.
Cô không muốn mấy lời đồn hợp tác kiểu này bị nhắc lại nữa, tránh cho ngày sau làm cái gì cũng sẽ có người phỏng đoán liệu Hứa Kinh Trập và Lương Ngư có đang diễn kịch hay không, ảnh hưởng đến con đường phát triển nghệ thuật của Hứa Kinh Trập.
Dù sao đi nữa thì cả hai vị quản lý đều nhất trí với cùng một mục tiêu, tuyệt đối không thể bỏ qua bất cứ nguy cơ tiềm tàng nào có thể ảnh hưởng tới nghệ sĩ nhà mình.
Hơn nữa Đường Miên đã ký hợp đồng quản lý 20 năm với Dương Kiệt Thụy.
Nói hơi khó nghe thì Đường Miên có thể nổi tiếng hay không, nổi được bao lâu thì trong thời gian nổi tiếng này sẽ không thể nào tránh khỏi có quan hệ với Dương Kiệt Thụy cũng như công ty của Lương Ngư.
Dương Kiệt Thụy không muốn tới lúc có nghi ngờ gì lại phải úp úp mở mở với cậu ta.
Đã là người trên cùng một con thuyền, châu chấu trên cùng một sợi dây, cứ ngắn gọn dứt khoát nói rõ ràng ra thì hiệu suất sẽ cao hơn là vòng vo Tam Quốc.
Đường Miên có cách xử lý chuyện này thông minh hơn Dương Kiệt Thụy.
Cho dù là cậu ta vội vàng muốn xóa bỏ nghi ngờ hay mong chứng tỏ lòng trung thành, tránh để bị Dương Kiệt Thụy và Lương Ngư đóng băng thì cách của cậu ta cũng đều cao minh hơn kiểu tấn công trực tiếp của Dương Kiệt Thụy.
Đường Miên không trực tiếp đối chất mà chỉ nhân giờ tập nhảy bình thường tán gẫu mấy câu cùng hai cậu đồng nghiệp cùng công ty kia.
Khi đấy cả ba người họ cùng nghe lỏm được chuyện Lương Ngư và Hứa Kinh Trập hợp tác.
Mấy ngày nay giới giải trí chấn động dữ dội, chủ đề luôn xoay quanh hai người Lương Ngư và Hứa Kinh Trập nên gần như nói chuyện gì rồi cũng sẽ vòng về hai người họ.
Một trong số những người biết chuyện nhắc lại việc Hứa Kinh Trập bị Lương Ngư dùng làm lá chắn, ra vẻ cảm thấy bất công thay Hứa Kinh Trập.
Đường Miên cười giả lả, cố ý làm bộ ngập ngừng, bảo: “Thật ra lúc trước tôi đã thấy nghi nghi.”
Cậu đồng nghiệp vẫn chưa hiểu chuyện gì, còn tưởng là có tin đồn gì mới, tiếp lời cậu ta, hỏi: “Nghi gi cơ?”
Đường Miên: “Nghi lúc trước chúng ta bị lừa rồi.
Hợp tác ấy ấy, có khả năng vốn không phải đang chỉ quan hệ của hai thầy.”
Cậu đồng nghiệp đơ ra mất một lúc.
Cậu ta thấy Đường Miên chắc chắn như vậy thì có chút nghi ngờ: “Nhưng mà mấy người chúng ta đều cùng nghe thấy mà.
Hợp tác này còn có thể hiểu theo nghĩa nào nữa?”
Đường Miên thấy cậu ta đã mắc câu thì bắt đầu thả chậm.
Đường Miên thật sự rất am hiểu nghệ thuật giao tiếp, ra vẻ muốn nói lại thôi, thần thần bí bí: “Cậu nghĩ mà xem.
Người ta đã bí mật yêu đương bao nhiêu năm vậy rồi, không để lộ thì ai biết được? Có rất nhiều cặp tình nhân hẹn hò, lộ chuyện rồi khoe khoang tình cảm, nhẽ nào không phải là hợp tác hả? Kiểu này trong showbiz không phải đều gọi là hợp tác sao? Lần này nhà thầy Lương xảy ra chuyện, chắc chắn trước đó thầy Hứa cũng đã biết, nếu không sao có thể giúp đỡ nhiều như vậy, giờ còn bảo thầy Hứa là cái gì mà làm lá chắn chứ.” Cậu ta thở dài, ánh mắt nhìn cậu đồng nghiệp có chút ẩn ý, “Cậu chú ý đấy.
Đừng để bị người ta nắm thóp, dù sao cũng còn chưa debut.”
Đồng nghiệp: “….”
“À, đúng rồi, còn nữa.” Đường Miên đứng dậy.
Cậu ta vặn hông vặn cổ, rồi như thể chợt nhớ ra chuyện gì đó, quay lại mỉm cười với hai cậu đồng nghiệp kia, bảo, “Buổi Tinh Quang Thịnh Điển lần trước ấy, tôi ngồi bên cạnh hai thầy.
Lúc qua chào hỏi, thầy Lương còn suýt vì tôi nhìn thầy Hứa hơi lâu mà muốn xử tôi đó.
Nói thật là đáng sợ lắm ấy.”
Cậu ta chớp chớp mắt, trông rất chi là vô tội: “Tình cảm của hai thầy thật sự rất tốt đẹp.
Ai dám ở sau lưng nói linh tinh, tôi nghĩ sau này sẽ bị tính sổ đấy.
Chẹp, đến lúc đó thì thảm rồi.”
Khi Chu Hiểu Hiểu mới phát hiện ra bài post “làm lá chắn” trong topic “Chết chìm rồi” bị xóa mất còn thấy hơi khó tin.
Cô lướt lên lướt xuống rất nhiều lần, xác nhận cái vị “anh Đại” người trong giới kia thật sự đã không còn, còn nhân tiện thu hồi bình luận của mình, làm mấy bình luận phía dưới chẳng ăn khớp gì với nhau.
Trương Mạn trước đó còn đang lau nhà, sau khi biết chuyện bài post đã bị xóa thì không lau nữa, lập tức pha cho mình một ly cà phê rồi sai Chu Hiểu Hiểu mang cây lau nhà đưa cho dì dọn vệ sinh.
“Dương Chuột già cuối cùng cũng xử gọn được chuyện này.” Cô thở phào một hơi rồi khen Chu Hiểu Hiểu, “Em đúng là rất tỉ mỉ đấy.
May mà sớm phát hiện ra, lời đồn vẫn chưa lên men.
Mấy hôm trước chị thật sự sợ mấy chuyện này chất chồng lên nhau khiến tình hình trở nên tệ hơn.
Em nói xem, cái khoản phí quan hệ công chúng này đắt một chút cũng coi như hợp lý nhỉ.
Lấy chuyện này đè chuyện khác, cũng mệt cho bọn họ có thể nghĩ ra được.”
Chu Hiểu Hiểu rất muốn phản bác rằng không phải lúc ban đầu Lương – Hứa để lộ chuyện yêu đương cũng là logic này sao.
Có điều cô nghĩ rồi lại thôi, có thể do người trong cuộc không nhìn nhận được rõ ràng.
Trương Mạn đã coi như tỉnh táo rồi, nhìn Dương Kiệt Thụy kia kìa, nói không chừng giờ còn đang đắp nặn lại tam quan, cố gắng kiếp sau làm người.
(Tam quan: bao gồm nhân sinh quan – thế giới quan – giá trị quan, ý chỉ cách con người nhìn nhận và đánh giá sự vật, sự việc trong thế giới)
Dương Kiệt Thụy ngồi trong phòng làm việc, Tiểu Lạc ngồi trước mặt anh ta.
So với sắc mặt của Dương Kiệt Thụy thì trông Tiểu Lạc rất rạng rỡ.
Mối họa ngầm của gia đình cô dạo gần đây đã được giải quyết, ba chị em cùng mẹ cứ gọi là ăn ngon ngủ kỹ.
Cả nhà trừ Lương Ngư ra ai ai cũng tăng thêm hai cân, căng tràn sức sống.
Cô nhìn chằm chằm Dương Kiệt Thụy một lúc rồi không nhịn được mà an ủi: “Thôi được rồi, quản lý Dương à, chuyện tình cảm anh cũng không nắm rõ được, thôi thì ta phát triển sự nghiệp đi?”
Dương Kiệt Thụy rầu rĩ thở dài: “Mảng sự nghiệp anh cũng làm không tốt.”
Tiểu Lạc: “Làm không tốt cũng không sao.
Anh trai em lợi hại thế kia mà, nuôi được một người ăn không ngồi rồi vẫn thoải mái.”
Dương Kiệt Thụy: “……” Anh ta không cam lòng, “Như này là như nào vậy? Sao lại không nói anh biết? Anh cũng đâu có phản đối!”
“Anh không phản đối nhưng anh cũng không ủng hộ.” Tiểu Lạc rất hiểu anh ta, “Anh trai em thông minh như thế, nhẽ nào lại không nhìn ra được thái độ của anh với mấy cuộc tình lúc trước của anh ấy? Cứ nhăm nhăm đề phòng người ta hút máu anh trai em.
Tuy anh trai em một khi yêu vào thì đầu óc hơi có vấn đề đấy, nhưng anh cũng đâu cần làm quá như thế.
Anh trai em không muốn anh làm thầy Hứa khó chịu.
Anh ấy khó khăn lắm mới tìm được một người phù hợp như thế, bị anh làm cho chán ghét rồi bỏ đi thì phải xử lý sao đây?”
“……” Dương Kiệt Thụy cãi lại, “Người khác thì anh còn dám gây khó dễ chứ thầy Hứa thì anh cũng phải cân nhắc mà.
Cậu ta có Trương Mạn nữa….
Em nghĩ anh Dương của em có thể chiếm được bao phần ưu thế chứ?”
Nhắc tới Trương Mạn, Dương Kiệt Thụy chợt nhớ ra, cảnh giác hỏi: “Chị ta biết từ sớm rồi sao?!”
Tiểu Lạc chừa chút mặt mũi cho anh ta, làm dấu tay, bảo: “Sớm hơn có chút thôi, anh đừng đau lòng.”
Dương Kiệt Thụy muốn khóc.
Anh ta nghĩ trước nghĩ sau, vẫn lo Lương Ngư còn giận anh ta.
Tuy trông Lương Ngư có vẻ như tạm thời không tính động tới anh ta nhưng đao treo trên đầu thế này cũng chẳng khác mấy.
Không bằng anh ta tự mình nhận lỗi rồi từ chức trước, giới thiệu quản lý mới cho Lương Ngư, bản thân thì về quê kiếm việc.
Không khó để Tiểu Lạc nhận ra anh ta đang nghĩ gì.
Tuy có lúc ngay cả cô cũng cảm thấy Dương Kiệt Thụy vô dụng và rất đáng đời, nhưng việc Lương Ngư có thể nhận được sự tán thưởng của đạo diễn Kiều ngay từ đầu cũng có một phần công lao không nhỏ của Dương Kiệt Thụy.
Hơn nữa cũng chính trong khoảng thời gian đó, tuy Lương Ngư chưa có gì nhưng Dương Kiệt Thụy lại bằng lòng sát cánh cùng hắn.
Anh trai cô là người đàn ông tốt nhất thế gian, rất trọng tình nghĩa.
Trải qua bao nhiêu chuyện, chỉ cần Dương Kiệt Thụy không phản bội hắn thì cho dù có là đồ ăn hại, Lương Ngư cũng sẽ vì tình xưa mà nuôi anh ta thật tốt.
“Có điều con đường phát triển của Đường Miên, cũng không phải anh trai em chưa nghĩ tới.” Lương Lạc hiện tại cũng phụ trách một phần công việc quản lý.
Cô giống Lương Ngư, không hề có chút thành kiến nào với những nghệ sĩ có thể kiếm ra tiền, đặc biệt là dạng như Đường Miên, “Chờ hợp đồng đại diện của nhóm cậu ta chấm dứt rồi đem giao mảng thời trang của cậu ta cho em.”
Mảng thời trang là một trong những nguồn vốn của Lương Ngư.
Đây cũng là điều mà không ai trong giới có thể so bì được.
Dương Kiệt Thụy làm người quản lý cho hắn nhiều năm như vậy cũng chỉ chạm được phần rìa ngoài, những mối quan hệ quan trọng đều do hai anh em nhà này nắm trong tay.
Dương Kiệt Thụy không biết nói gì, chỉ có thể hỏi: “Các mảng khác thì sao?”
Tiểu Lạc cười.
Cô khoảng thời gian này đã trưởng thành hơn trước rất nhiều.
Nên nói là trước đây vì Lương Ngư quá lợi hại nên không có chuyện cho cô làm, giờ anh cô muốn tập trung yêu đương thì cô cũng nên đứng ra xử lý công việc.
“Ý của anh trai em là xem phía cậu ta như nào, muốn làm ca sĩ thì sắp xếp cho cậu ta phát hành ca khúc solo, muốn tổ chức concert hay đóng phim cũng được,” Tiểu Lạc tỏ vẻ đã tính toán cả rồi, “Không phải không thể mượn sức thầy Hứa nhưng cậu ta phải tự mình giành lấy.
Trước tiên đi học bồi dưỡng kỹ năng diễn xuất, có kịch bản phim tốt thì có thể đi casting.
Được chọn thì cơ hội sẽ là của cậu ta, giá cả chúng ta sẽ đứng ra bàn bạc.”
Về sau khi Hứa Kinh Trập biết Lương Lạc nói vậy thì khá bất ngờ.
Anh hỏi Lương Ngư: “Đường Miên ra mắt rồi mà, em nhớ fan của cậu ta cũng gần hai triệu.
Với độ nổi tiếng như thế hẳn là có không ít vai nam chính tìm tới, bên anh vẫn để cậu ta theo học lớp diễn xuất sao?”
Lương Ngư nhìn thoáng qua anh.
Hôm nay hai người họ mãi mới được một buổi cùng nhau ra ngoài sau đợt phong ba.
Như thể sợ người ta không biết, Lương Ngư lái con xe Hellcat[1] cực kỳ phong cách, cố tình rú ga trước mặt đám paparazzi còn đang trồng cây si trước cửa biệt thự, inh ỏi tới mức có thể khiến người ta ngất xỉu.
Lúc giả vờ bọn họ đã không kín tiếng thì đừng nói hiện tại khó khăn lắm mới được danh chính ngôn thuận.
“Theo học lớp diễn xuất là tạo phông bạt cho cậu ta.” Lương Ngư vừa lái xe vừa thản nhiên nói, “Cậu ta rất thông minh, tự biết bản thân nên làm thế nào.”
Hứa Kinh Trập nghĩ thấy cũng phải.
Anh nhận ra Dương Kiệt Thụy tuy năng lực nghiệp vụ không ổn nhưng lại cực kỳ may mắn.
Mấy nghệ sĩ trọng điểm đều vừa siêng năng lại vừa không cần bận tâm, còn đáng tin hơn tự anh ta ra tay xử lý.
“Anh ta đã theo anh từ những năm đầu khi anh còn trắng tay.
Hồi ấy, anh ta cũng chẳng phải quản lý Dương tiếng tăm như bây giờ đâu.
Cơ hội đóng phim của đạo diễn Kiều cũng là anh ta giành được.
Năm đấy, vì anh, anh ta từng quỳ dưới chân kẻ khác, từng đóng vai cháu trai, từng uống rượu tới thủng dạ dày.” Lương Ngư hơi ngừng lại.
Anh nhìn Hứa Kinh Trập, mỉm cười rồi nói, “Nếu nhìn theo góc độ đó thì số anh thật ra cũng không tệ nhỉ, vừa ra mắt đã gặp được toàn người tốt.
Anh ta cũng may mắn, giúp đỡ anh nên giờ mới có thể thoải mái như vậy.”
Hứa Kinh Trập cảm thán: “Anh ta có thể nghỉ hưu sớm được rồi.”
Lương Ngư hừ một tiếng, keo kiệt nói, “Thế thì ngon cho anh ta quá.
Việc gì nên làm thì vẫn phải làm, tiền kiếm chẳng bao giờ là đủ.”
Địa điểm dùng bữa nằm trên đường vành đai trong.
Lương Ngư cũng không cố gắng cắt đuôi những xe bám sau.
Paparazzi chắc chắn không thể vào trong nhà hàng nhưng có thể chụp được vài tấm ngoài cửa cũng tốt.
Lương Ngư xuống trước, cố ý vòng qua phía bên kia xe, mở cửa cho Hứa Kinh Trập.
Hai người không chút giấu diếm, ra đường ăn mặc như minh tinh.
Hứa Kinh Trập coi như cũng có đội mũ nhưng để làm phụ kiện tô điểm là chính, ảnh chụp ra đẹp vô cùng.
Hai người họ đứng trước cửa, cũng không biết thủ thỉ chuyện gì mà bỗng Hứa Kinh Trập bật cười.
Lương Ngư cúi đầu nhìn anh một lúc rồi chợt ghé lại hôn lên lông mày của anh.
Hắn đưa chìa khóa cho người giữ cửa, trước lúc vào còn quét mắt về phía đám paparazzi, làm động tác chỉ chỉ.
Hứa Kinh Trập cười hỏi: “Anh làm gì thế?”
Lương Ngư nói rất dõng dạc: “Cảnh cáo bọn họ chụp cho đẹp vào.”
Đạo diễn Kiều đã ở trong phòng VIP trước.
Ông không dẫn theo ai, chỉ đi một mình.
Nhà hàng này chuyên các món Hoài Dương truyền thống.
Trong phòng VIP có mỹ nhân ôm tỳ bà.
Cô ngồi trong mái đình khá gần đó, cách một tiểu cảnh “cầu nhỏ bắc ngang dòng nước chảy”, ngân nga khúc hát.
Đạo diễn Kiều thích phong cách như này.
Ông cầm đũa lắc lư đầu theo điệu nhạc, lúc thấy Lương Ngư tay còn tạo dáng búp hoa, ngân: “Con trai —-”
Lương Ngư đỡ Hứa Kinh Trập ngồi xuống, nét mặt có chút ghét bỏ: “Ăn nói cho hẳn hoi đi.”
Đạo diễn Kiều hớn hở.
Ánh mắt ông dừng lại trên mặt Hứa Kinh Trập, câu tiếp theo vẫn không nghiêm chỉnh: “Con dâu tôi đây sao?”
Hứa Kinh Trập giữ nguyên nụ cười trên môi.
Anh đưa tay ra, sửa lại lời ông: “Bố vợ.”
Đạo diễn Kiều: “…..”
—.