Trương Mạn lúc trước không quan tâm tới mấy diễn đàn nặc danh nhưng từ sau lần bên Dương Kiệt Thụy xảy ra chuyện thì cô đã giao mảng này cho Chu Hiểu Hiểu phụ trách.
Cô lớn tuổi rồi, cũng không quá hiểu suy nghĩ của fan CP ngày nay nhưng Chu Hiểu Hiểu lại rất phù hợp.
Việc Hứa Kinh Trập tham gia phim của đạo diễn Lâm Chước Dự rất nhanh đã được đoàn làm phim “Người gác núi” cùng phòng làm việc của Hứa Kinh Trập kết hợp thông báo.
Vì để giữ bí mật nên trên Weibo cũng không đăng quá nhiều hình ảnh.
Chủ yếu là ảnh tạo hình của Hứa Kinh Trập cùng vài tấm ảnh trường quay lúc quay cảnh đêm.
Có thể nói rất nhiều blog marketing đang tích sức chờ thời với lần đầu xuất hiện trên màn ảnh rộng của Hứa Kinh Trập.
Trương Mạn cũng không phải người ngồi không chờ sự tới, bèn kết hợp với vài đơn vị uy tín để bắt đầu viết bài quảng bá.
Đầu tiên là thể hiện sự khiêm tốn, bày tỏ niềm vinh dự của Hứa Kinh Trập khi có thể tham gia bộ phim “Người gác núi” của đạo diễn Lâm Chước Dự.
Tiếp đó là nhấn mạnh thái độ “người mới”, đẩy cao cảnh giới lên cấp độ “nghệ thuật”, tự so mình với người trình bày thông thường trong “một bộ phim điện ảnh nghệ thuật xuất sắc”.
Sau một tổ hợp các chiêu trước dìm sau nâng, vừa nhún nhường lại vừa làm màu như vậy, phần lớn những blog marketing muốn đặt điều đưa chuyện đều chỉ có thể tắt mic, ngoan ngoãn chờ xem kết quả cuối cùng sau khi quay xong phim điện ảnh.
Bản thân Hứa Kinh Trập không hề quan tâm đến mấy chuyện blog marketing.
Mấy ngày nay anh đang ở chỗ Lâm Chước Dự quay cảnh phim ban ngày, cơ bản đều là cảnh cá nhân hoặc diễn tay đôi với Chu Cửu Lâm hoặc Mạc Nghiên.
Sau khi kịch bản của Lâm Chước Dự được xác định, mức mở rộng của vai diễn của anh cũng không hề nhẹ, tuyệt đối không phải vai khách mời không có nội dung.
Khung cảnh tầng tầng lớp lớp lá cây dần nhuốm màu tại núi Ngũ Hoa thật sự đẹp vô cùng.
Thời gian quay phim sau, Lâm Chước Dự thường xuyên có những cảnh góc xa với phạm vi bao quát rộng.
Anh ta cực kỳ thích quay những cảnh Hứa Kinh Trập yên tĩnh ở một chỗ như khi ngẩn người bên hồ, khi tính toán sổ sách trong rừng, hay là khi đang ngắm mấy con gà nuôi thả thì lại gà gật do được ánh mặt trời sưởi ấm.
“Lúc cậu không nói gì rất có cảm giác bầu không khí.” Lâm Chước Dự dùng tính từ rất khó hiểu, “Cảnh có đẹp hơn nữa thì cũng không lấn át nổi cậu.”
Hứa Kinh Trập vừa quay xong một cảnh gội đầu.
Anh ngồi trong khu nhà của đội sản xuất, lấy chậu nước tùy tiện gội đầu.
Đằng sau những dãy nhà lững lờ khói bếp là ngọn núi sừng sững, vừa hay đang lúc hoàng hôn, ráng trời như mảnh gấm được thêu trên những tán cây đỏ vàng xanh.
Lâm Chước Dự không bắt anh diễn lại nhiều lần mà đã cho qua.
Hứa Kinh Trập dùng khăn bông quấn lấy đầu, nghe anh ta giảng giải những điều cần chú ý ở phần sau, nói xong thì Lâm Chước Dự gọi một tiếng “Lương Ngư”.
Lương Ngư cất điện thoại đi, trên tay còn cầm một chiếc máy sấy.
Nhiệt độ ở Y Xuân hiện tại về cơ bản đã chớm vào đông, để đầu ướt thì sẽ chịu không nổi lạnh.
Hứa Kinh Trập sấy tóc xong, nghe Lương Ngư và Lâm Chước Dự bàn chuyện quảng bá bộ phim.
Mấy ngày trước lúc cái hot search kia về bọn họ nổi lên, Lâm Chước Dự còn có chút không vui.
Anh ta không phải giận Hứa Kinh Trập với Lương Ngư chạy loạn bị người ta chụp được mà là tức vì vẫn có người nhận ra hai bọn họ.
“Fan bây giờ cũng quá lợi hại rồi.” Lâm Chước Dự cảm thán, “Như này có phải kể cả thần tượng có hóa thành tro thì bọn họ cũng có thể phân biệt rõ ràng phần nào ra phần nấy không?”
Lương Ngư châm chọc anh ta: “Lời này của anh là ý gì? Nghĩ bọn tôi tuột dốc rồi sao? Có hiểu cái gì là độ nổi tiếng trải khắp toàn dân không? “Khó quên đêm nay” mỗi mùa Xuân Vãn chính là bọn tôi đó.”
Lâm Chước Dự có vẻ như đã bị sự “tự luyến” của Lương Ngư làm cho câm nín.
Anh ta nhìn sang Hứa Kinh Trập với vẻ mặt “cái mồm này mà cậu cũng chịu được”, Hứa Kinh Trập bèn đáp lại bằng một nụ cười quyến rũ.
Phân cảnh tại Y Xuân quay tới tầm cuối tháng Mười, đoàn làm phim đông đúc cuối cùng cũng có thể đi ra khỏi núi, không làm người rừng nữa.
Còn lại một ít cảnh quay sẽ quay lại Mạc Hà để thực hiện.
Tháng Mười một, Mười hai đã là mùa đông ở Mạc Hà, chờ quay lại nhà trọ homestay lúc đầu, em gái nhỏ đã chuẩn bị áo phao quân đội cho tất cả bọn họ.
Trạng thái nhập vai của Lương Ngư cực kỳ tốt, gần như không lãng phí chút thời gian nào mà đã quay hết những phần Lâm Chước Dự muốn quay trong một ngày.
Đất diễn của Hứa Kinh Trập còn lại rất ít.
Anh là người đầu tiên đóng máy trong đoàn làm phim, vừa hay vào lúc giữa tháng Mười một, trước sinh nhật Lương Ngư hai ngày.
Hứa Kinh Trập cực kỳ muốn làm cho hắn một chiếc bánh ga-tô, kết quả chỗ em gái nhỏ lại không làm được, bèn đề xuất với anh chất đống màn thầu chưa lên men để giả làm một “núi bánh ga-tô”.
“Chỗ bọn em làm màn thầu còn có thể làm ra hoa đấy.” Em gái nhỏ rất tự tin, “Nặn màn thầu thành hình đào mừng thọ cho anh để chúc anh trai phúc như Đông Hải, thọ tựa Nam Sơn!”
Hứa Kinh Trập rõ ràng đã bị “thọ tựa Nam Sơn” làm cho khiếp sợ rồi.
Cuối cùng anh vẫn đưa ra lựa chọn thật giản dị là từ bỏ đào mừng thọ, dùng bột làm một chiếc màn thầu to hình trái tim, đúng sáng sớm đưa tới chỗ đoàn làm phim đang quay cảnh đêm.
Lúc Lương Ngư nhìn thấy chiếc màn thầu “trái tim” này thì suýt chút nữa không kìm nổi.
Có thể thấy hắn rất cảm động nhưng cũng rất buồn cười, phải cố nhịn.
Chỗ đoàn làm phim thì Lâm Chước Dự, Chu Cửu Lâm và Mạc Nghiên đều có mặt.
Mấy người họ vì đã được Hứa Kinh Trập đánh tiếng trước nên đều chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng tới lúc nhìn thấy chiếc “màn thầu” kìa thì rõ ràng vẫn bị dọa sợ, chủ yếu là vì quá to.
Cũng không biết Hứa Kinh Trập làm cách nào nhưng khi đặt ra bên ngoài thì đủ cho tất cả mọi nhân viên công tác trong đoàn ăn một miếng.
Thắp nến, hát mừng sinh nhật rồi ước, Lương Ngư nhắm mắt, chắp hai tay lại rất thành tâm.
Sau đó hắn thổi tắt nến rồi vẫy tay gọi Hứa Kinh Trập.
“Khi nào em đi?” Hứa Kinh Trập sắp tới lại phải đi quay phim truyền hình ngay lập tức, vé máy bay đã mua xong rồi, trước đấy Lương Ngư vẫn mãi chưa hỏi tới.
Hứa Kinh Trập: “Em ở thêm hai ngày nữa.”
Lương Ngư gật đầu.
Hôm Hứa Kinh Trập đóng mày, khó khăn làm mới mua được một bó hoa ở nơi này để tặng cho anh.
Anh gần như đã chụp ảnh chung với tất cả mọi người trong đoàn làm phim, cuối cùng tới lượt Lương Ngư, Lâm Chước Dự đã chụp cho bọn họ một tấm hình ôm lấy nhau.
“Anh ước gì thế?” Hứa Kinh Trập khe khàng hỏi hắn.
Lương Ngư nhìn anh rồi đáp: “Mong được sớm kết hôn.”
Hắn thật sự rất mong có thể kết hôn vào cuối năm, nhưng nếu Hứa Kinh Trập vào đoàn thì lại phải trì hoãn.
Nhớ lại hôm sinh nhật Hứa Kinh Trập bọn họ mới “đính hôn”, chớp mắt cái đã hơn nửa năm rồi.
Lâm Chước Dự không tới giục Lương Ngư quay về quay phim.
Mọi người đều ăn ý để hai người được ở riêng một lúc.
Cái sự chiếu cố đặc thù này lúc thường cũng không có nhiều.
Hứa Kinh Trập bèn nắm lấy tay Lương Ngư, chậm rãi bước đi dưới ánh trăng đêm đông Mạc Hà.
Anh hỏi Lương Ngư ngày trước đã tổ chức sinh nhật như thế nào.
Lương Ngư đáp: “Hồi bé thì làm gì có suy nghĩ ấy, nghèo mạt rệp.
Sau này nổi tiếng thì mỗi năm đều tổ chức sinh nhật cùng fan.”
Hứa Kinh Trập không hỏi hắn vì sao không tổ chức sinh nhật cùng mẹ và chị em gái, Lương Ngư đã tự mình giải thích trước.
“Tổ chức sinh nhật cùng mọi người trong nhà thì mọi người lại cứ đau lòng vì anh.
Anh thật sự không muốn bọn họ đau lòng, trông rất khó chịu.” Lương Ngư rất thẳng thắn.
Hắn thở dài rồi nói, “Mỗi năm chỉ có một ngày có thể làm chút chuyện khác bình thường nên anh không muốn khiến bản thân không được vui vẻ.”
Hứa Kinh Trập mỉm cười.
Anh bảo anh cũng tổ chức sinh nhật với fan.
Nhẩm một chút, Hứa Kinh Trập bổ sung: “Ra mắt năm 17 tuổi, không tính năm này thì đã đón 15 cái sinh nhật rồi.”
Lương Ngư đột nhiên đắc ý: “Thế sinh nhật năm nay là anh tổ chức cho em.” Nghĩ rồi lại nói thêm, “Là sinh nhật đầu tiên chúng ta tổ chức cho nhau.”
Hứa Kinh Trập nhìn hắn, không phản bác.
Anh quay đầu qua, đưa lưng về phía Lương Ngư rồi bước lên trước.
Ánh trăng kéo bóng anh đổ dài.
Lương Ngư từ từ dừng lại.
Hứa Kinh Trập đi thêm vài bước thì mới quay người lại.
Anh khoác chiếc áo phao quân đội, hai tay đút trong túi áo, đứng cách Lương Ngư một khoảng ngắn.
“Chúng ta sẽ không chỉ có một sinh nhật này.” Hứa Kinh Trập nhìn vào mắt Lương Ngư.
Anh không cười, nét mặt vô cùng nghiêm túc.
“Anh được sinh ra, đến với thế giới này, có thể trở thành người mẫu, đi đóng phim, thậm chí còn gặp phải scandal.” Hứa Kinh Trập khẽ ngừng lại.
Dường như anh muốn cười nhưng rồi kìm lại được, “Em bây giờ cảm thấy đó không phải chuyện xấu.”
Lương Ngư im lặng.
Lần nói này của Hứa Kinh Trập khá dài.
Mạc Hà lúc này đây rất lạnh, hơi thở ra đều hóa thành sương, khói trắng như có thể che khuất mặt người.
Hứa Kinh Trập bước vài bước về phía hắn rồi lại ngừng lại và nói: “Em bây giờ cảm thấy đó là chuyện tốt đẹp nhất xảy trong cuộc đời này của em.”
“Sinh nhật vui vẻ nhé, thầy Lương.” Hứa Kinh Trập đứng trước mặt Lương Ngư.
Anh cách hắn rất gần, phải hơi ngẩng đầu lên.
Mỗi khi anh nói ra một chữ, hơi thở đều biến thành một hình tròn trắng, tựa như một dấu chấm câu đầy long trọng.
Ngay sau đó, Lương Ngư nghe thấy câu cuối cùng Hứa Kinh Trập nói.
“Em yêu anh.” Anh nói, rồi lại bổ sung một cách thật tha thiết, thật cẩn trọng, “Sẽ mãi mãi đặc biệt, đặc biệt yêu anh.”
—.