Đánh Rớt Quang Hoàn Vai Chính

" Tiểu An, vì sao lại đổi?!! " Hạ Tiểu Mỹ không hiểu vì sao, khuôn mặt nhỏ nhắn buồn bã vô cùng. Buổi trình diễn sắp tới nàng và Lâm An sẽ cùng một đội hai người, nàng kéo violon còn Bạch Trần Tinh phụ trách đàn dương cầm, hai người biên khúc vẫn là do Lâm An sáng tác, chất lượng cực hảo.

Mặc dù so ra kém với những tác phẩm nổi tiếng của các nhà soạn nhạc chân chính, nhưng buổi trình diễn lần này đề cao tính sáng tạo a. Nàng có niềm tin, buổi biểu diễn của nàng và Lâm An nhất định thành công. Nhưng bất thình lình, lại xảy ra lớn như vậy vấn đề.

" Cái đó, ta đã làm mất nó rồi. " Bạch Trần Tinh chột dạ ngượng ngùng gãi gãi đầu. Nhìn biểu tình chết lặng của tiểu cô nương, hắn cảm thấy có lỗi vô cùng. Hắn cũng vừa mới nhận ra, bản phổ không cánh mà bay. Trong phòng của hắn không có chìa khoá, hắn biết đã có người trộm vào phòng của hắn, lấy đI bản phổ. Mà hắn, chỉ nghi ngờ một người.

" Chính là còn có một tuần, chúng ta phải làm sao đây a?!! " Mất cũng đã mất, Hạ Tiểu Mỹ nàng ở đây trách Lâm An biên khúc cũng không thể quay trở về được. Nàng mặt mày nhăn nhó suy nghĩ, lo lắng đến hoảng. Thời gian không còn lại bao nhiêu, sáng tác một bản mới.......Một tuần là không đủ!! Nàng có nên hay không nhờ biểu ca trợ giúp?!

" Yên tâm, ta còn thủ một bản, so với bản trước tốt hơn rất nhiều đâu. " Bạch Trần Tinh không hiểu âm nhạc, nhưng nguyên chủ lại là khác. Hắn là thiên tài, không chỉ biên khúc, sử dụng dương cầm còn đến trình độ rất tuyệt hảo. Nguyên chủ không ít tự tay sáng tác không ít, bị mất đi một cái cũng chẳng là gì. Nguyên chủ ở Lâm gia lâu như vậy, nề hà chẳng có lấy một kẻ biết được thiên phú của hắn. Cho dù thân phận chưa được làm rõ, nguyên chủ từ trước đến bây giờ ở Lâm gia chưa bao giờ tốt.

" Thật như vậy chăng?!! Vậy chúng ta thử tập luyện một chút?!! " Hạ Tiểu Mỹ không dấu nổi sự kinh hỷ. Nhanh chóng lấy ra nàng yêu thích violon, cùng với Bạch Trần Tinh đàn dương cầm hợp tấu. Bạch Trần Tinh mỉm cười gật đầu.

" Tuổi trẻ thật là năng động, còn nhớ năm xưa ta cũng dương quang bao nhiêu a. " Một nam nhân trung niên, cảm thán nói. Hắn nhìn đám trẻ nơm nớp lo sơ, bận rộn chuẩn bị. Nhớ đến thời trẻ, hắn cũng như vậy. Run rẩy đến hai chân không thể đứng vững. Kỹ niệm a kỹ niệm, thật hoài niệm.

" Đúng vậy, thời gian trôi qua thật sự mau. Đám trẻ, lớn cũng thật mau. " Đáp lời là một phu nhân vô cùng xinh đẹp, hơi thở toát lên vẻ quý khí, nàng điềm mỹ nhẹ nhàng đáp lời nam nhân, không trang sức rườm rà, không trang điểm cầu kỳ nhưng nàng vẫn cực kỳ mỹ lệ, dịu dàng. So với muốn dát vàng Lâm phu nhân, hàng ngày không thiếu điều châu báu đầy người. Vị phu nhân này nàng càng giống một hào môn quý phu nhân.

" Lý thúc, mẹ. Buổi biểu diễn sắp bắt đầu rồi, chúng ta nên im lặng lắng nghe mới phải. " Ngồi bên cạnh phu nhân, lên tiếng là trưởng thành cực kỳ tuấn tú nam nhân, hắn vẻ mặt nhu hoà, ôn tĩnh trầm lặng như nước. Thường thường vẫn còn mỉm cười, thật giống như một lãng tử. Nhiều người không ít nhìn về phía này, hắn cũng đã quen là tâm điểm của mọi ánh nhìn.

" Phần trình diễn tiếp theo Lâm Hà - 'Ánh Dương'. " Được MC giới thiệu, Lâm Hà mang một bộ ves đặc chế, như một tiểu hoàng tử từ truyện cổ tích bước ra, nhìn khán giả với ánh mắt ngượng ngùng, đầy e thẹn. Để trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn, hắn thuyết phục Lâm gia chủ giúp hắn đặt mua bộ lễ phục của một nhãn hiệu nổi tiếng, giá trị cực kỳ đắt đỏ. Hắn muốn bản thân là người nổi bật nhất của buổi diễn, khán giả sẽ khác sâu hình ảnh của hắn vào trong tâm trí của bọn họ.

Lâm Hà trước tiên cúi chào khán giả, ngồi vào vị trí, đèn sân khấu chiếu vào hắn. Lâm Hà hít nhẹ một hơi, từ từ tốn tốn đệm đàn. Mọi người dần bị tiếng đàn thu hút sự chú ý, chuyên tâm thưởng thức. Lâm Hà lần này cực kỳ có kiêu ngạo tự tin, hắn tin chắc Đường gia và tất cả mọi người sẽ chú ý đến hắn.

" Cái này..... Không phải là đoạn phổ bị rớt của chúng ta sao?!! Hắn từ đâu có được?!! Tiểu An, có phải hay không hắn trộm của chúng ta?!! " Hạ Tiểu Mỹ trợn mắt há mồm. Đoạn phổ bị mất từ khi nào xuất hiện trong tay Lâm Hà?!! Mặt dù có chút thay đổi, nhưng nàng chắc chắn trăm phần trăm đó chính là đoạn phổ bị mất!! Thực ra Bạch Trần Tinh không đánh mất đoạn phổ, mà là bị Lâm Hà đánh cắp?! Bạch Trần Tinh và Lâm Hà sống một nhà, nàng biết. Không ngoại trừ khả năng này. Hạ Tiểu Mỹ giận đến toàn thân run rẩy. Nàng không ngờ, Lâm Hà có thể trắng trợn như vậy, còn sửa đổi biên khúc!! Hắn đúng thật là có thể làm được.

" Không có chuyện gì Tiểu Mỹ. " Bạch Trần Tinh trấn an nàng, đầy ẩn ý nói. " Thứ không thuộc về mình, mãi mãi không thuộc về mình. " Hạ Tiểu Mỹ gật đầu hiểu rõ. Nhìn Lâm Hà càng chán ghét hơn nữa, nàng không ngờ Lâm Hà có thể đê tiện đến như vậy. Cướp đi công lao của người khác, có gì vẻ vang hơn người?!! Gật ông sẽ đập lưng ông mà thôi. Nàng chờ, Lâm Hà có thể đắc ý được bao lâu.

Kết thúc đoạn nhạc cuối cùng, Lâm Hà nghe được đông đảo tiếng vỗ tay, làm nụ cười hắn càng thêm rạng rỡ, loá mắt. Lâm Hà liếc mắt nhìn Bạch Trần Tinh, kiêu căng hếch cằm lên nhìn hắn. Lần này, hắn thắng chắc rồi. Hạ Tiểu Mỹ bị Lâm Hà ghê gớm muốn buồn nôn tới rồi. Hắn cũng không sợ bị quả báo.

" Dơ bẩn thủ đoạn mà thôi. " Hạ Tiểu Mỹ hừ lạnh. Biểu ca của nàng chắc chắn đã nhận ra Lâm Hà đoạn phổ có vấn đề. Ai là kẻ chiến thắng sau cùng là ai còn chưa biết đâu. Nhìn biểu tình của biểu ca cùng các đông đảo mà xem. Hừ, Lâm Hà ngươi báo ứng sắp đến rồi.

" Cho hỏi đồng học, đoạn phổ này là do chính ngươi sáng tác sao?!! " Lâm Hà là người đầu tiên bị giữ lại trong số những người biểu diễn trước đó, cảm thấy may mắn cùng vui sướng vô cùng, người hỏi hắn là Đường gia Đường Gia Vĩ. Nhiều ánh mắt ghen tị còn đang nhìn hắn đâu. Lòng hư vinh được thỏa mãn đến cực hạn.

" Không sai. " Lâm Hà không nhanh không chậm đáp lời. Trong lòng chờ mong. Mau khen hắn nhiều hơn nữa đi, ở trước mặt mọi người nhận hắn vì đồ đệ đi. Nụ cười của Lâm Hà, càng thêm tươi rói.

" Vậy ngươi có biết, đoạn phổ của ngươi là gặp vấn đề ở đâu không?! " Đường Gia Vĩ cực kỳ thưởng thức đoạn phổ này, không chỉ hắn những người có nghiên cứu âm nhạc đều cho rằng như vậy. Nhưng mà...... Làm hắn thất vọng đến cực điểm rồi. Đoạn phổ rõ ràng là do hai người sáng tác, nam nhân ánh mắt nhìn Lâm Hà càng kém.

" Không, không biết ngài có thể chỉ điểm cho ta?! " Lâm Hà giật mình kèm chột dạ không giám nhìn thẳng nam nhân. Cái gì vấn đề, từ đâu ra vấn đề?!! Đường Gia Vĩ có phải hay không nghe nhầm rồi, đoạn phổ của hắn đệm rất tốt kia mà.

" Vậy ta cũng không khách khí. Ta thắc mắc, đoạn phổ từ đoạn sau âm điệu tiết tấu lại hoàn toàn khác biệt so với đoạn trước?!! Ta không biết là ngươi phá cách hay là gì. Nhưng mà, thật không thể nào chấp nhận nổi. " Đường Gia Vĩ trong lĩnh vực có tính nghiêm khắc cực, nhiều người bị hắn mắng đến máu chó phun đầu. Đoạn phổ trước sau không hề trùng khớp với nhau, cứ như là bị mạnh mẽ bị bức thêm vào vậy. Am hiểu âm nhạc người sẽ nhìn ra. Đường Gia Vĩ xem Lâm Hà còn trẻ, không vạch trần hắn.

" Cảm, cảm ơn ngài chỉ điểm. " Lâm Hà mặt hết xanh lại trắng rời khỏi sân khấu. Bạch Trần Tinh cười nhẹ. Lâm Hà có được nguyên chủ bản sáng tác, còn sẽ động tay đụng chân thêm mắm thêm muối. Nhưng Lâm Hà căn cơ không đủ, trước và sau đoạn nhạc không hoà khớp. Tự làm tự chịu mà thôi, xứng đáng.

( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui