Đánh Rớt Quang Hoàn Vai Chính

" Nhạc Hoan…Nhạc Hoan…Con của chung ta…" Lệ Liên Liên thần sắc hoản loạn, ôm bụng gào khóc nức nở. Nàng nhìn thấy Tô Nhạc Hoan như bắt được cọng rơm cứu mạng, hướng về hắn kêu lên.

" Đã xảy ra chuyện gì? " Đang yên đang lành tại sao lại…Trở thành như vậy? Tô Nhạc Hoan đau lòng không thôi, đứa con mà hắn mong chờ đã không còn nữa.

" Là hắn, là hắn đã đẩy ta. Là hắn muốn giết chết con của chúng ta! " Lệ Liên Liên hung ác nhìn Bạch Trần Tinh. Nàng một người mẹ mất đi cốt nhục của chính mình có bao nhiêu đau đớn, tất cả đều tại Mặc Hiên!

“…Ta không có…” Bạch Trần Tinh lắc đầu, muốn giải thích. Chính là khi nhìn đến Tô Nhạc Hoan, muốn giải thích lời nói đều không cần thiết.

" Ngươi đồ độc ác! " " Chát! " Theo tiếng mắng chửi của Tô Nhạc Hoan là tiếng tát vang trời đánh xuống gương mặt nhỏ yếu của thiếu niên. Tô Nhạc Hoan cay oán nhìn thiếu niên.


" Tại sao! Ta có gì có lỗi với ngươi sao? Nó chỉ là một đứa nhỏ, nó có tội gì? " Tô Nhạc Hoan dùng toàn lực đánh Bạch Trần Tinh, một tia thương tiếc cũng không có. Hắn bây giờ chỉ muốn đòi lại công đạo cho đứa con đã mất mà thôi.

Bạch Trần Tinh một bên má nóng rát, bộ não bị chấn động mạnh khiến hắn lão đảo ngã quỳ xuống sàn nhà. Hắn ngẩng đầu, thật lâu nhìn Tô Nhạc Hoan " Hảo a, ta chính là độc ác như vậy đấy! Chính ngươi cũng ngu xuẩn không kém là bao! " Nguyên chủ, người ngươi yêu có bao nhiêu tàn độc đối với ngươi. Hắn một câu giải thích đều không muốn nghe. Nguyên chủ, ngươi có thể chết tâm được rồi.

Lệ Liên Liên kinh nghi nhìn Mặc Hiên. Hắn có phải hay không muốn nói sự thật? Như vậy thì sao? Cái thai không còn, không ai có thể chứng minh được điều gì cả. Mặc Hiên chẳng qua chỉ là muốn biện minh cho tội ác của chính mình mà thôi.

" Ngươi muốn chết! " Tô Nhạc Hoan nắm tóc thiếu niên kéo ngược lên trên. Bạch Trần Tinh đau đớn nhăn màu, sắc mặt càng thêm trắng nhợt. Nguyên chủ thân thể suy yếu, không thể chịu nổi dày vò như vậy.

" Hảo a, ngươi mau giết ta đi a! " Bạch Trần Tinh cười khinh miệt một tiếng. " Ta nói cho ngươi biết, ta cái gì cũng chưa làm!! " Tô Nhạc Hoan chướng mắt nghe Mặc Hiên nói.

Hắn báo cảnh sát, mang Mặc Hiên đi. Giết người đền tội đó hẳn là chuyện đương nhiên.

Bạch Trần Tinh bị giam giữ hai ngày, đối mặt với những câu hỏi thẩm vấn của cảnh sát, hắn chỉ thờ ơ cái gì cũng không nói. Muốn hắn nói cái gì? Hắn phải thừa nhận ra tay đẩy ngã Lệ Liên Liên, làm nàng mất đi hài tử! Từ thái độ cho thấy, cảnh sát muốn ép hắn nhận tội!

Cảnh sát thấy Mặc Hiên dầu muối không ăn, trở nên mất kiên nhẫn.


" Mặc Hiên, ngươi được thả. " Bạch Trần Tinh giật mình. Khi nhìn thấy được nam nhân kia, mọi giải đáp đều có câu trả lời. Triệu Thanh, vậy mà bảo lãnh hắn. Có chút không ngờ đến.

" Sao lại gầy thành ra như vậy? " Khuôn mặt hốc hác, suy yếu của thiếu niên như gai nhọn đâm vào trái tim của hắn. Tô Nhạc Hoan, hắn sẽ tìm hắn tính sổ.

" Tại sao lại làm vậy? Ngươi không cần thiết phải làm như vậy. " Không sai, Triệu Thanh không cần phải cứu hắn. Triệu Thanh, chưa từng nợ nguyên chủ thứ gì. Là xuất phát từ thứ tình cảm gọi là thích sao? Một người cao cao tại thượng như Triệu Thanh, lại cảm thấy thích một người không có gì nổi bật như nguyên chủ.

" Ta thích ngươi. Ta không muốn nhìn ngươi chịu khổ. Tiểu Hiên, cho ta có hội, có được hay không? " Triệu Thanh vươn tay, có chút rụt rè cầm thấy tay của thiếu niên nhẹ nhàng xoa nắn. Hắn lời nói phát ra từ thật tâm. Tô Nhạc Hoan không cần, hắn cần.

" Chính là, ta cái gì cũng không có. Ta không xinh đẹp, không tài giỏi, nhút nhát, xấu xí…Hoàn toàn không xứng với ngươi a. " Bạch Trần Tinh không hiểu. Triệu Thanh lấy gì vịn vào để đi thích Mặc Hiên? Hay chỉ là cảm thấy thương hại và bố thí cho một chút tình cảm?


Tô Nhạc Hoan cùng Triệu Thanh là đối thủ không đội trời chung. Thứ Tô Nhạc Hoan muốn, Triệu Thanh cũng muốn. Triệu Thanh, rất thích dùng đồ đã qua sử dụng sao? Thật không vui khi ví vón nguyên chủ là đồ vật, nhưng cũng không hề sai.

" Thích chính là thích, không cần lý do. " Triệu Thanh lắc đầu. Không tiếp tục ở lại sở cảnh sát, ôm thiếu niên rời đi. Trong mấy ngày này thiếu niên chắc chắn sống không tốt. Triệu Thanh mang Bạch Trần Tinh đi ăn một bữa thịnh soạn. Chở Bạch Trần Tinh đến nhà riêng, chờ hắn tắm rửa.

Bạch Trần Tinh mông lung không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn vậy mà không phản kháng, mặc Triệu Thanh đưa hắn về nhà. Bạch Trần Tinh thoải mái thở một hơi, ngâm mình trong nước nóng thật thích, bất giác ngủ quên rồi.

" Tiểu Hiên? Tiểu Hiên, ta vào bên trong đó. " Nhìn nhìn thời gian, Triệu Thanh nhíu mày mở cửa nhà tắm. Đứa nhỏ ngốc này, cửa nhà tắm cũng không khoá. Hắn bất đắc dĩ mỉm cười, lấy khăn tắm bọc kỹ thiếu niên, cận thận ôm ra ngoài. Suốt cả quá trình, thiếu niên đều không tỉnh lại.

( Ủng hộ tác giả bằng một lượt like hoặc một lời bình luận, xin cảm ơn.)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận