Danh Sách Ước Nguyện

Sân thể dục Khanh Hoàn được hàng rào sắt vây quanh, Tống An Hoài liền đứng ở cửa rào sắt.

Ở góc độ Mục Liên Hạ thì chỉ nhìn thấy nửa khuôn mặt của hắn. Hắn mặc áo sơmi carô nửa tay màu xám nhạt và quần bò, mắt híp lại, cổ khẽ nâng, hai tay cắm trong túi quần, dáng vẻ thảnh thơi.

Mục Liên Hạ ngạc nhiên khi Tống An Hoài xuất hiện, mặc kệ hắn xuất hiện có nguyên nhân gì, Mục Liên Hạ cũng phải qua chào hỏi chút.

Có chút không được tự nhiên mà kéo nón huấn luyện, Mục Liên Hạ sải bước đến cửa. Khi còn cách vài bước xa, Tống An Hoài quay đầu lại, cong khóe miệng với Mục Liên Hạ: “Biểu hiện rất tốt.”

Mục Liên Hạ trong nháy mắt cảm thấy có chút ngượng ngùng.

Cậu cau mũi, sau đó cũng cười với Tống An Hoài: “Anh sao lại đến đây?”

“Khanh Hoàn cũng là trường cũ của tôi, ” Tống An Hoài xem như giải thích nói, “Coi như là đi ngang qua đi, nghĩ hôm nay các cậu kiểm duyệt liền vào.”

Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái, không quá tin lý do thoái thác này, nhưng trách không được Tống An Hoài khá hiểu về Khanh Hoàn. Đột nhiên, cậu nhớ tới một vấn đề: “Tống An Hoài, anh năm nay nhiêu tuổi?”

“Hai mươi lăm, là đàn anh của cậu, ” Tống An Hoài trả lời dứt khoát, “Đói không? Chúng ta đi căn tin hay ra ngoài? Lại nói tiếp vẫn còn nợ cậu một bữa cơm còn chưa trả.”

Mục Liên Hạ dẫn đầu bước đi: “Đi căn tin đi, ăn đơn giản chút là được. Bữa cơm anh nợ tôi thì tôi giữ lại sau này cho anh trả.”

Họ cũng đã quen thuộc nên nói chuyện cũng không còn quá chú ý, nói đùa cũng là thông thường. Tống An Hoài ý cười mơ hồ, bước chân dài đuổi kịp Mục Liên Hạ. Với hắn mà nói, trên thực tế chân chính rời khỏi Khanh Hoàn thì cũng chỉ mới một năm. Hắn học đại học là học ở Khanh Hoàn, cả nghiên cứu sinh cũng vậy. Nhưng khi hắn học nghiên cứu sinh cũng đã ra ngoài gây dựng sự nghiệp, hiện tại tuy rằng còn chưa quá xuất chúng, nhưng hắn có niềm tin vào bản thân mình.

Đồ ăn căn tin không thể nói rõ là ngon, cũng chỉ là không phải không thể ăn. Hai người chọn hai đĩa cơm thì tìm chỗ ngồi.


Mục Liên Hạ từ sớm đã biết Tống An Hoài tiếp nhận giáo dục rất tốt, cả khí chất cũng coi như là công tử thế gia, nhưng bây giờ nhìn thì tựa hồ cũng không tới loại tình trạng này, dù sao cũng không có tật xấu của mấy người công tử thế gia mà đời trước có tiếp xúc qua. Tống An Hoài giáo dưỡng tốt, nhưng cũng không thật sự đến loại tình trạng không ngủ không nói. Nói cách khác, trên bàn cơm nói vài câu là cách tốt để trao đổi cảm tình.

Trong cơm, hai người liền trao đổi tính toán tiếp theo.

Tư Tư không ở cạnh Tống An Hoài là vì bé đã đi với Lộ Lộ. Mục Liên Hạ không quá rõ Ngụy Nham làm gì, tạm thời cũng không muốn biết, nhưng vẫn có chút lo cho Phương Tử Huyên.

Bởi vì hôm qua tương đối sốt ruột, cho nên Lộ Lộ được Mục Liên Hạ Tống An Hoài mang về nhà. Mà sáng hôm nay mẹ của Lộ Lộ liền qua đón Lộ Lộ, Tư Tư cũng đi chơi cùng. Ừm, là chơi ở nhà Lộ Lộ, dù sao cũng là trẻ con, đi bệnh viện cũng không tốt lắm.

Trao đổi với Tống An Hoài, Mục Liên Hạ liền quyết định buổi chiều đến bệnh viện thăm Phương Tử Huyên. Tống An Hoài tỏ vẻ, đi cùng.

Phương Tử Huyên đã tỉnh, hơn nữa còn giãy dụa muốn đi xem cục cưng còn trong phòng giám hộ.

Cục cưng đúng là một cô bé, gầy nhom yếu ớt, còn chưa nẩy nở đã có nhiều nếp nhăn. Phương Tử Huyên lần này cũng bị thương, sau khi nhìn thoáng qua cô công chúa của mình thì lần nữa được đẩy về phòng bệnh, dưới bác sĩ y tá chỉ dẫn, nằm trên giường nghỉ ngơi. Khi bọn Mục Liên Hạ đến, thì nhìn thấy Phương Tử Huyên đang cầm một quyển sách chăm em bé im lặng đọc, và Phương Tử Nghị ở cạnh gọt táo cho em gái.

Phương Tử Nghị chính là ba của Phương Vĩnh Kiệt.

Mục Liên Hạ mua cho Phương Tử Huyên một thùng sữa bò tươi vài loại hoa quả và một ít đồ dùng cho em bé. Mà khi Mục Liên Hạ vừa vào cửa, trên mặt Phương Tử Huyên liền tràn ra ý cười từ ái. Cô buông sách trong tay nhìn người ở cửa: “Các cậu đến à.”

Quả nhiên, các phụ huynh trước đây đã quen biết nhau.

Dùng dư quang nhìn phòng bệnh một vòng, không có Ngụy Nham. Phòng này là phòng đơn, điều kiện khá tốt, đương nhiên giá cũng mắc. Nhưng như vậy liền có thể nhìn ra tiền tài nhà Phương Tử Huyên, quả nhiên như dự đoán.


Không thấy Ngụy Nham, Mục Liên Hạ cũng không nói rõ là mình có cảm giác gì. Khi đầu muốn qua cũng không liên quan đến tên đó, tự nhiên cũng không muốn phí sức với tên đó nữa.

Cậu mở miệng, hỏi chuyện về bé con.

Quả nhiên, nhắc tới bé con, Phương Tử Huyên vốn đã nhu hòa thì càng thêm ôn nhu, tràn đầy ánh sáng khiến lòng người say sưa: “Bé đúng là một Thiên Sứ… bé không sao thật sự là quá tốt, rất may mắn.”

Mục Liên Hạ cũng mặt mày nhu hòa: “Đúng vậy, bé may mắn như vậy, nhất định là một bé con có phúc, ông trời sẽ phù hộ cho bé.”

Phương Tử Huyên mỉm cười: “Đúng vậy đúng vậy, bé là công chúa nhỏ của chị mà.”

Mục Liên Hạ gật đầu, nháy mắt mấy cái: “Vậy tên đâu? Đặt tên cho công chúa nhỏ chưa?”

Phương Tử Huyên có chút khó xử: “Ách… Chị muốn đặt tên cho bé là ‘Tú Nhã’… Nhưng ba của bé còn chưa tới…”

Mục Liên Hạ giả vờ giật mình, nhưng cậu thật sự rất giật mình. Dù sao hôm qua Ngụy Nham thật sự có xuất hiện: “Cái gì? Ba của bé con còn chưa xuất hiện? Chị Phương… là người mà em thấy hôm đó sao?”

“Ừm, sao thế?” Phương Tử Huyên khó hiểu.

Mục Liên Hạ mím môi, có chút rối rắm. Cậu cuối cùng vẫn không nói gì cả, chỉ là lắc đầu: “Không có gì. Chị Phương chị phải nghỉ ngơi cho tốt, sau này mới có thể chăm sóc cho công chúa nhỏ.”

“Chị biết, ” Phương Tử Huyên gật đầu, “Công chúa nhỏ còn đang chờ mẹ mà.”


***

Từ bệnh viện đi ra không quá xa, điện thoại Tống An Hoài vang lên. Hắn nhìn thoáng qua thông báo, có chút kinh ngạc, nhận điện thoại ừ hai tiếng liền giao cho Mục Liên Hạ.

“Là ba Phương Vĩnh Kiệt, ” Hắn đè lại microphone nhỏ giọng nói, “Tìm cậu.”

Mục Liên Hạ có chút mờ mịt, nhưng vẫn nhận điện thoại.

Giọng bên kia điện thoại rất khách khí: “Chào cậu, tôi là Phương Tử Nghị, là anh của Tử Huyên.”

Mục Liên Hạ vâng một tiếng.

“Vừa rồi không tiện nên tôi không hỏi, giờ tôi muốn hỏi cậu một chuyện, ” Phương Tử Nghị giọng điệu vững vàng, “Vừa rồi nghe cậu nói, cậu biết Ngụy Nham?”

Không hề nghĩ đến Phương Tử Nghị sẽ nói trắng ra như vậy, trong nháy mắt khiến cậu có chút khó xử. Nhưng rất nhanh cậu liền phản ứng lại, quyết định lộ ra gì đó: “Nếu nói là Ngụy Nham của Lam Tinh… Tôi có nghe qua vài chuyện.”

Nhưng nói như vậy, cậu lại không tự chủ được giương mắt nhìn Tống An Hoài. Tống An Hoài bị cậu nhìn, rất hiểu ý người mà chỉ chỉ quán nhỏ đằng trước, đi qua. Mục Liên Hạ cũng không biết vì sao, tựa như nháy mắt nhẹ nhàng thở ra.

Phương Tử Nghị ở đầu kia điện thoại im lặng vài giây, lại lần nữa phát ra thanh âm trầm ổn như trước: “Không sai, là quán bar Lam Tinh đó.”

Mục Liên Hạ “Ừm” một tiếng: “Tôi có đi Lam Tinh qua, nghe người ta nói Ngụy Nham là quản lý của Lam Tinh… Họ cũng không biết Ngụy Nham đã kết hôn, nghe nói hắn ở bên ngoài còn có người…” Mục Liên Hạ nói tới một nửa thì ngưng bặt, bởi vì từ trong di động có thể nghe thấy được một tiếng rất lớn, nghe vào tai tựa hồ là Phương Tử Nghị đang đá đồ kim loại nào đó.

Giọng của Phương Tử Nghị càng thêm lạnh băng: “Tôi sẽ tìm người hỏi thăm, nếu hắn thật sự có lỗi với Tử Huyên… A.”

Tiếng hừ cuối cùng cứ như cười lạnh khiến Mục Liên Hạ không khỏi sợ hãi sau lưng. Cậu cảm thấy cậu đời này cũng sẽ không đạt được trình độ như vậy. Rõ ràng có cả hai đời, nhưng cả hai đời cũng không có thành quả gì, đều rất chật vật…


Cúp điện thoại. Mục Liên Hạ vừa mới chuẩn bị đi tìm Tống An Hoài đứng ở cửa quán nhỏ, di động đặt trong túi quần cậu vang lên. Mà khi cậu lấy di động ra, nhìn thấy cái tên cũng có chút sợ ngây người.

Cậu có chút chần chờ nhận điện thoại: “Hàn Thừa Vũ?”

Bọn họ đêm qua có trao đổi điện thoại, nhưng cậu không nghĩ tới hôm nay Hàn Thừa Vũ liền chủ động liên hệ mình.

“Mục Liên Hạ? Vụ của cậu, tôi giúp.” Trong thanh âm Hàn Thừa Vũ mang theo chút trào phúng không rõ, “Cái ánh mắt đó của hắn… Ha ha, thật tiếc khi cậu không thấy được.”

Mục Liên Hạ nháy mắt nhớ lại Phương Tử Nghị hung hăng cho Ngụy Nham một cái nắm đấm hôm qua, cười thầm ở trong lòng.

“Hắn hôm qua, à không, hôm nay rạng sáng trở về.” Hàn Thừa Vũ cười khẽ, “Trên mặt còn mang theo vết bầm, cả người cũng suy sút không ít. Kéo tôi qua liền mang lên giường hắn, phát tiết.”

Giọng điệu như vậy, Mục Liên Hạ có chút lo lắng: “… Cậu không sao chứ…”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một giây, lại cười khẽ lần nữa: “Tôi đã quen rồi, có thể có chuyện gì? Thân thể, khi thuộc về mình mới là thân thể, còn lúc khác, thuộc về đồ phụ thuộc. Dùng nó để trao đổi vào thứ, giá trị hơn…”

Mục Liên Hạ không nói gì. Câu nói này đời trước Hàn Thừa Vũ cũng có nói qua, thái độ gần như giống nhau, giọng điệu giống nhau.

Hàn Thừa Vũ ở đầu kia điện thoại ngáp một cái: “Tạm thời cứ vậy. Hôm qua bị ép buộc quá mức, tôi nghỉ ngơi trước.”

“Đúng rồi, ” Hàn Thừa Vũ đánh gãy lời mình, “Tôi hôm qua quay được không ít thứ tốt, chậc chậc, nhưng tung ra thì tôi có chút chịu thiệt.”

Mục Liên Hạ lại không có lời để đối đáp.

“Như vậy đi, khi nào thì cậu thấy người phụ nữ ngu ngốc kia có thể thừa nhận, thì nói cho tôi, tôi đưa cậu đi nhìn trò hay.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận