Danh Sách Ước Nguyện

Mục Liên Hạ thiếu chút nữa liền luống cuống tay chân.

Cái trò hay này cậu nhìn mà trong lòng cũng không quá thoải mái, nhưng cậu sao cũng không nghĩ đến, cái tên Hàn Thừa Vũ đó! Sau khi Phương Tử Huyên phun ra! Chuồn mất!

Mục Liên Hạ trừng mắt nhìn cửa, sau đó đổ chậu nước bưng cho Phương Tử Huyên, để cô súc miệng.

Chậu đặt ở trên ghế, Phương Tử Huyên một tay nhấn ngực mình, một tay lắc lắc với Mục Liên Hạ, Mục Liên Hạ lúc này mới thu lại tay đang đặt sau lưng cô thuận khí cho cô, sau đó dọn dẹp sàn nhà. May mà vừa rồi không nôn ở trên giường.

Có lẽ là mấy ngày nay không có hứng ăn, Phương Tử Huyên cũng không nôn ra thứ gì. May mà bởi vì ở phòng đơn gì cũng có, tay chân của Mục Liên Hạ cũng nhanh nhẹn, rất nhanh liền dọn xong, có chút xấu hổ đứng ở bên giường.

Phương Tử Huyên đã nằm xuống lần nữa, trong tay nắm khăn mặt thấm ướt mà Mục Liên Hạ đưa cho cô.

Sắc mặt cô tái nhợt khó coi, khóe mắt rũ xuống, miễn cưỡng kéo khóe miệng với Mục Liên Hạ: “Để em chê cười rồi…”

Mục Liên Hạ lắc đầu, không nói chuyện. Cậu có thể cái gì? Chuyện này thật ra em coi như cũng có tham gia? Cậu nói không ra, trong lòng khó chịu đến đòi mạng.

Chuyện này đả kích Phương Tử Huyên nhất định rất lớn, nhưng chuyện đã xảy ra, sao cũng là một loại thương tổn, huống chi đau dài còn không bằng đau ngắn. Cậu cũng không có biện pháp giả vờ như cái gì cũng chưa từng xảy ra, dù sao khi Hàn Thừa Vũ bảo cậu xem trò hay, cậu đã có suy đoán như vậy. Hiện tại đã trở thành sự thật.

Mục Liên Hạ không nói một lời với Phương Tử Huyên, mà Phương Tử Huyên lại cười với cậu, sau đó nước mắt lập tức chảy xuống.

Cô không khóc, chỉ là im lặng rơi nước mắt, lại khiến Mục Liên Hạ cảm thấy khổ sở.


Qua lâu, mắt cô tựa hồ đã có chút sưng lên, nước mắt cũng dần dần ngừng lại, giọng nói tuy rằng còn có chút run, nhưng cũng đã bình tĩnh không ít: “Ba năm, đã ba năm.”

Mục Liên Hạ biết ý của cô.

Họ ở bên nhau, đã ba năm. Mà cậu khi đó, là năm năm.

Nhưng dù sao cũng không giống.

Mục Liên Hạ đè tay Phương Tử Huyên, không nói lời nào như trước. Giờ đây cô cần không phải là lời người khác nói, dù sao Ngụy Nham làm đến không kiêng nể gì như vậy… Cô không có khả năng luôn luôn không chú ý qua, trước đây không muốn nên cũng không nghĩ đến, nhưng khi sự thật đặt ở trước mắt, dù có đau tận đáy lòng, cũng phải đối mặt.

Tuy rằng Hàn Thừa Vũ đến đây có thể thay đổi cuộc đời của Phương Tử Huyên, nhưng trên thực tế chỉ có mấy phút mà thôi, kể cả chuyện Phương Tử Huyên khóc. Mục Liên Hạ ở cùng cô hai mươi mấy phút, khi Phương Tử Nghị đến đưa cơm và đẩy xe em bé của công chúa nhỏ cùng vào căn phòng bệnh im ắng này. Phương Tử Nghị còn có chút kỳ quái, nhìn thấy Mục Liên Hạ thì ngược lại vẫn khách khí chào hỏi.

Nhìn thấy công chúa nhỏ trở lại, Phương Tử Huyên lên tinh thần, cười với công chúa nhỏ.

Mục Liên Hạ biết mình cần phải đi. Cậu lặng lẽ đứng dậy, mà Phương Tử Nghị đi theo sau cậu ra phòng bệnh.

“Xảy ra chuyện gì?” Phương Tử Nghị từ trong túi áo lấy ra hộp thuốc lá, lại nhớ đến bây giờ còn đang ở bệnh viện, liền chậc một tiếng một lần nữa nhét vào trong túi áo.

Mục Liên Hạ hơi mím môi: “Có liên quan đến Ngụy Nham.”

Phương Tử Nghị nheo mắt: “Tên đó đến tìm Tử Huyên?”


“Không phải, ” Mục Liên Hạ lắc đầu, có chút chần chờ, nhưng vẫn mở miệng, “Là… người bên ngoài của hắn.”

“Ha ha ha ha Ngụy Nham đúng là tốt lành thật…” Phương Tử Nghị cười lạnh vài tiếng, “Chuyện hôm nay, cậu…”

Mục Liên Hạ nói tiếp: “Em biết, vậy anh Phương em đi trước.”

Phương Tử Nghị ừ một tiếng: “Lần sau mời cậu ăn cơm.”

***

Chuyện này, cậu không chú ý nữa, chuyện sau này là do Hàn Thừa Vũ gọi điện thoại nói cho cậu mới biết.

Tỷ như nói Phương Tử Huyên và Ngụy Nham ly hôn, Ngụy Nham còn ngồi xe lăn bị đuổi ra khỏi nhà, anh cả nhà họ Phương làm luật sư lâu năm khiến Ngụy Nham gần như là trắng tay. Đừng nói tài sản chung, dù là mấy thứ trên danh nghĩa của hắn cũng bị cắt đi bảy tám phần, cả hành lý trong nhà cũng không cho hắn.

Tỷ như nói Ngụy Nham bởi vậy cũng hoàn toàn ầm ĩ với một quán bar khác mà hắn hợp tác, đối phương đánh cho hắn một trận, bị thương càng thêm thương, có lẽ đôi chân đó đời này liền tàn phế. Quán bar đó còn lớn hơn Lam Tinh, có bối cảnh xã hội đen, bảo hổ lột da, Ngụy Nham cũng là tự làm tự chịu.

Tỷ như nói Ngụy Nham bị đả kích quá lớn, hơn nữa khi bị đánh thì đầu cũng bị thương, có chút choáng váng, có thể nửa đời sau sẽ không rời khỏi thuốc được.

Lại tỷ như, Ngụy Nham rời khỏi Song Hòe, được người bị hắn thương tổn đủ loại nhưng vẫn còn đi theo bên người hắn mang đi. Nghe nói là đưa hắn về quê của cậu ta.


Đối với chuyện này, Mục Liên Hạ chỉ là không chút để ý lật sách qua trang tiếp theo.

Cậu đã vừa lòng rồi, cũng không tính chú ý gì thêm nữa. Nói tóm lại, Ngụy Nham tự làm tự chịu, kết cục cậu không nhìn thấy đời trước thì đời này cậu thấy được. Cả đời mình vì hắn mà bị hủy, cả đời hắn cũng bị hủy không khác gì nhiều, báo thù cũng đã báo xong, Mục Liên Hạ không để ý nữa.

Dù sao… Bây giờ việc học quan trọng hơn, tiếng Anh sắp có cuộc thi giữa kỳ.

Mục Liên Hạ đời trước có học tiếng Anh, tuy rằng tốn thời gian nhưng tốt xấu gì thì cấp 4 vẫn qua được. Nhưng thứ ngôn ngữ này, thật sự không phải lúc trước có học qua là được. Mục Liên Hạ lúc trước từng học qua, nhưng đã không dùng rất nhiều năm, đời trước đến cuối cũng chỉ vào lúc trong siêu thị có người nước ngoài đến mua đồ thì mới có thể dùng được vài câu, loại tình huống này ở cái nơi nhỏ như Đàm Giang là ít càng thêm ít. Mục Liên Hạ đã vứt tiếng Anh đi, bây giờ đang một lần nữa nhặt về, hai tháng cũng có chút khó.

Giờ đã sắp đến tháng 11, như vậy thì Mục Liên Hạ một lần nữa nhặt về tiếng Anh mới có một tháng.

Mục Liên Hạ ở Thư Viện học thuộc từ đơn học đến suy sụp nằm trên bàn vò đầu, hoàn toàn không để ý hình tượng.

Mà Tôn Thiến Thiến ở bên cạnh bật cười: “Cậu sao vậy?”

Mục Liên Hạ có chút buồn bực: “Không học thuộc từ đơn được.”

Tôn Thiến Thiến chính là cô chủ tiệm cơm gặp được ở Phần Hóa. Đó là tiệm nhà cô mở. Lần đó cho Mục Liên Hạ ấn tượng quá sâu, thế cho nên sau khi lên lớp lần đầu tiên nhìn thấy Tôn Thiến Thiến liền gọi tên người ta, khiến Vương Thiên Hậu bên kia nháy mắt với cậu.

Vì thế thuận lý thành chương, sau khi tan học lại trò chuyện vài câu, sau đó cùng nhau đến Thư Viện tự học. Qua mấy lần, ba người đều cùng nhau đến Thư Viện, nhưng Vương Thiên Hậu luôn nửa đường liền chạy.

Theo năng khiếu của Mục Liên Hạ thì tự nhiên không phải thiên tài gì, nhưng cũng rất không tệ, không thì cũng sẽ không dưới điều kiện khá ác liệt đó mà vẫn thành công thi đậu Khanh Hoàn. Khanh Hoàn tuy rằng không phải trường học tốt nhất, nhưng trong mắt đa số người thì đều rất lợi hại, dù cho bởi vì trường chuyên khoa lý nên khoa văn hơi yếu mà dẫn đến điểm trúng tuyển khoa văn vẫn hơi thấp.

Sống về cuộc sống đại học Mục Liên Hạ một chút cũng không lãng phí, học tập mỗi ngày hướng về phía trước đều được thực hiện đến cùng. Cho nên nói cậu đã là khách quen của thư viện. Nhưng có nói thế nào, thì học tập cũng sẽ mệt.


“Tôi về trước, ” Mục Liên Hạ hít sâu vài cái, đứng dậy dọn đồ đạc, “Cậu chậm rãi đọc sách đi, tôi về.”

Nói xong đeo túi sách liền đi, để lại Tôn Thiến Thiến có chút bối rối nhìn bóng dáng cậu mà bĩu môi, nhưng điều này cậu một chút cũng không biết.

Mới ra ngoài Thư Viện, khi cách ký túc xá còn có một khoảng thì di động liền vang.

Lấy ra nhìn, dĩ nhiên là Lý Thụy Phong hiếm khi gọi được một cuộc điện thoại. Bình thường hắn đều trực tiếp nhảy nhót tới, bởi vì đối phương có thời khóa biểu của cậu.

Mục Liên Hạ hiện tại xem như cũng giải tỏa khúc mắc, tâm tình càng thoải mái, cảm xúc lộ ra ngoài, nhíu mi nhận điện thoại: “Alo?”

“Liên Hạ tâm tình cậu tốt thật nhỉ?” Ở chỗ Lý Thụy Phong có chút ồn, “Ngày mai anh đây sinh nhật, đến chơi không?”

“Anh mời tôi đương nhiên là đi rồi, ” Mục Liên Hạ cười nói, “Nhưng anh có thể thông báo cho tôi sớm chút hay không? Tôi hôm nay chẳng phải liền phải đi mua quà sinh nhật cho anh rồi luôn sao, đúng là gấp gáp.”

Lý Thụy Phong cười to: “Hai đứa mình ai với ai chứ! Khỏi quà cáp gì nhiều cứ làm cho tôi vài món ngon là được! Nhưng tôi nói trước với cậu, có đi thì đừng có bị dọa nhảy dựng đó, tôi đi chơi của tôi đây.”

“Được rồi, lát nữa nhắn địa chỉ qua cho tôi, ” Mục Liên Hạ bị niềm vui của đối phương lây nhiễm, cũng cười lên tiếng, “Vậy mai gặp.”

Nhưng Mục Liên Hạ cúp điện thoại cũng chỉ có thể thay đổi bước chân, vốn tính về ký túc xá, kết quả còn phải ra ngoài, dù sao có nói gì đi chăng nữa, thì mua quà cho Lý Thụy Phong cũng là điều cần thiết.

Kết quả, khi Mục Liên Hạ mới ra khỏi cổng trường đang nghĩ xem nên mua gì cho thích hợp, điện thoại lại reng.

—— đến từ Tống An Hoài đã nửa tháng không liên hệ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận