Danh Sách Ước Nguyện

Phim kết thúc, Mục Liên Hạ hôn mê.

Ký ức của cậu dừng lại ở chỗ phim gần như kết thúc, nam 2 hi sinh anh dũng, sau đó cốt truyện nói gì? Nam một và nữ một bên nhau à? Thật đáng tiếc vì cả đầu óc của cậu bây giờ đều là nụ hôn bất ngờ của Tống An Hoài, cả người hoảng hốt, khuôn mặt cháy bừng đến không hạ nhiệt độ.

Mà Tống An Hoài lòng đầy vui vẻ ăn sạch bắp, còn đang nhớ lại mùi vị của nụ hôn kia. Tuy rằng Hạ Đình Ngọc và Hồ Dược Nhiên có đôi khi chẳng đáng tin, nhưng nói tóm lại… thỉnh thoảng còn có chút dùng.

Thật ra hai người ở chung hơn một tháng sắp hai tháng, hôn môi cái gì sớm đã thuần thục, nhưng cảm giác ở đây thì không giống. Khi hết phim thì mấy người xem phim khác đều tự đi ra, Mục Liên Hạ mới phản ứng lại từ trong hoảng hốt. Cậu nâng tay xoa xoa gương mặt còn mang theo độ ấm, giương mắt nhìn Tống An Hoài, mà Tống An Hoài đang ôn nhu nhìn cậu.

Mục Liên Hạ mơ màng nghĩ, khó trách đều nói muốn hẹn hò, cảm giác lúc này hoàn toàn khác a… Bọn họ bình thường sống chung rất hài hòa, nhưng cảm giác chủ yếu đều là loại thân thiết thoải mái, loại cảm giác nai con đụng bậy này… thật là.

Vứt rác đi, Tống An Hoài một tay ôm bó hoa, một tay dắt Mục Liên Hạ kéo cậu rời khỏi rạp. Xem giờ, còn chưa đến bốn giờ, tới kịp. Hắn nghĩ đến mấy cái đề nghị đáng tin và không đáng tin của mấy đứa bạn, cười ôn hòa với Mục Liên Hạ: “Đói không?”

Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái, lắc đầu: “Không đói, chờ đón Tư Tư rồi mới ăn đi.”

Tống An Hoài gật đầu: “Mình đi mua quần áo trước nhé?”

“Ách… Vì sao lại muốn mua quần áo?” Mục Liên Hạ có chút choáng, “Em cũng không thiếu quần áo.”

Tuy rằng cậu chỉ mặc áo màu xanh sẫm kiểu dáng bình thường, nhưng cậu thật sự không thiếu quần áo. Với Mục Liên Hạ mà nói cậu luôn luôn tiết kiệm, quần áo cái gì trừ khi là trường hợp cần thiết, không thì đủ thay giặt là được. Nhưng Tống An Hoài được dặn dò, phải tặng quà… gì đó.

Quãng thời gian này nói trắng ra là hai người thuộc về trạng thái nửa ở chung, nhưng Mục Liên Hạ chưa từng xài tiền của Tống An Hoài, bao gồm tiền mua đồ ăn. Đương nhiên, bởi vì có chút hiểu tình huống của Mục Liên Hạ, xét thấy Mục Liên Hạ muốn đi làm công vào ngày nghỉ Tống An Hoài đương nhiên không muốn Mục Liên Hạ quá vất vả, đáng tiếc người nào đó có lòng tự trọng siêu mạnh trên chuyện này, kiên quyết không chịu. Tống An Hoài khuyên can mãi mới tỏ vẻ tiền của hắn là hắn góp phần, bằng không bản thân Tống An Hoài sẽ không an tâm nên Mục Liên Hạ mới nhận, nhưng mỗi một khoản tiền tiêu dùng cũng đều nhớ kĩ.

Nói thật, trừ chiếc nhẫn kia, bình thường khi đề cập đến tiền tài đồ vật thì Mục Liên Hạ đều siêu cấp nhạy cảm.


Nhưng cũng đúng, mặc kệ nói như thế nào, chuyện đời trước khiến Mục Liên Hạ không chỉ trưởng thành, mà cũng có chút không thể không để ý chuyện này. Lô Quảng Hằng từng nói với cậu, cậu tính là gì? Toàn bộ đều dựa vào tôi nuôi.

Lời của Lô Quảng Hằng thật ra cũng đúng, Mục Liên Hạ khi đó chưa từng có nghĩ tới chuyện này. Lô Quảng Hằng thường xuyên đưa đồ cho cậu, mua đồng hồ caravat quần áo đắc tiền cho cậu, mua xe cho cậu, thậm chí còn cho cậu bất động sản, tiền cũng cho không ít, còn cho qua thẻ có thể quẹt. Mục Liên Hạ đều từ chối qua, nhưng đối phương chẳng coi là gì, nếu thật sự không thể tiếp tục từ chối nữa, Mục Liên Hạ liền run rẩy nhận, nhưng chưa bao giờ dùng qua. Cũng không đúng, khi Lô Quảng Hằng dẫn cậu đi ra thì chắc chắn sẽ không cho Mục Liên Hạ mặc đồ của cậu, khi đó đồ mắc tiền liền có tác dụng.

Nhưng trong lòng Mục Liên Hạ, chưa bao giờ nghĩ mấy thứ đó có ý nghĩa gì cả.

Khi cậu đi, đừng nói mấy thứ đó, ngay cả quần áo của mình cũng không mang đi hết —— dù sao lâu như vậy, quần áo của cậu cũng theo thời gian mà nhiều hơn rất nhiều.

Cậu quả thật vẫn là dựa vào Lô Quảng Hằng nuôi.

Còn chưa lên đại học đã bị ép theo Lô Quảng Hằng, sau đó vì hành vi của đối phương mà chìm sâu, mãi cho đến một năm sau khi tốt nghiệp đại học thì bị đuổi đi.

Mục Liên Hạ không phải không thể ăn khổ, cậu biết làm rất nhiều chuyện, ra ngoài làm việc cũng có thể làm. Ban đầu là đủ loại điều kiện không cho phép cậu ra ngoài kiếm tiền, sau này là Lô Quảng Hằng không đồng ý, đủ loại lý do. Không có công việc liền không có tiền, không có tiền liền không có sinh hoạt, Mục Liên Hạ đương nhiên chỉ có thể bị nuôi.

Cho nên khi cậu đến Đàm Giang, không có bao nhiêu tiền gởi ngân hàng, sau đó làm nhân viên thu ngân trong siêu thị.

Mấy thứ cậu học ở đại học gần như đều trả lại cho thầy cô, vốn đã không có bao nhiêu tâm tư trên việc học, phần lớn đều là tùy gọi tùy đi, thành tích cuối cùng đều là bay qua tầng trời thấp.

Lúc trước suy sút bao nhiêu, sau này cậu liền hối hận bấy nhiêu, dù là từ phương diện nào.

Cũng vì điều này, cậu rất nhạy cảm với việc Tống An Hoài nói cho cậu tiền.


Những điều đó Tống An Hoài đều không biết. Hắn cũng không phải người lãng mạn, rất nhiều chuyện trong tình yêu đều không nghĩ đến, nếu không phải còn có mấy quân sư quạt mo, hắn cả hẹn hò cũng không hề nghĩ đến.

Nói đúng ra là không phải không biết, không có khả năng cái gì cũng không biết, nhưng với hắn mà nói… hoàn toàn không để ý mấy chuyện đó là được.

Mà lần này được nhắc nhở phải mua quà, Tống An Hoài suy nghĩ nửa ngày, quyết định đi mua quần áo.

Ừ, vẫn là quần áo thực dụng nhất…

Kết quả, không ngoài dự đoán, Mục Liên Hạ không muốn.

“Hôm nay Lễ Giáng Sinh, là quà Giáng Sinh.” Tống An Hoài rất nghiêm túc giải thích.

Mục Liên Hạ lắc đầu: “Nhưng em không cần, cùng nhau đi chơi em đã rất vui vẻ.”

Mục Liên Hạ tuy không muốn mấy thứ kia, nhưng cũng không khác người đến nổi cái gì cũng phải tự mình ra. Cậu không muốn tiền mua đồ ăn là vì đó là tiền trực tiếp, rất nhiều chi phí cậu vẫn biết mình không cần phải tính toán chi ly, ví như ăn cơm, ví như bộ phim này, bằng không… chẳng phải ở nhà Tống An Hoài còn phải trả tiền thuê nhà à? Không có đạo lý này.

Tống An Hoài nhìn chằm chằm ánh mắt Mục Liên Hạ, thanh âm vững vàng trầm thấp âm cuối còn có chút giương lên: “Anh nói thật, chúng ta là ai với ai chứ?”

… Lời này quả thực không như lời hắn sẽ nói…

Mục Liên Hạ bị nhìn chằm chằm đến rất không được tự nhiên, theo bản năng gật đầu.


Tống An Hoài càng ngày càng thích cười, cười với Mục Liên Hạ, dễ nhìn đến mức Mục Liên Hạ lại đỏ mặt.

“Vậy chúng ta đi thôi, ” Tống An Hoài đã chuẩn bị xong, đến nơi đã hỏi thăm lúc trước, “Chúng ta đi tầng ba.”

Rạp chiếu phim ở tầng sáu tòa cao ốc này, đi không xa chính là thang máy, hai người cùng nhau vào thang máy, tay vẫn còn nắm nhau.

Tống An Hoài thật ra cũng không tính là nhà giàu gì, công ty của hắn còn đang trong giai đoạn phát triển, Hạ Đình Ngọc bao gồm Lô Quảng Hằng mới gọi là nhà giàu. Hắn tương đối chú ý thoải mái, nhưng cũng không phải người hay tiêu xài, ngay cả chung cư đang ở cũng là phòng ở duy nhất trên danh nghĩa của hắn.

Hắn tiêu tiền cũng không phải tiêu tiền như nước, cũng không quá chú ý cái gì là định chế thủ công… Tuy rằng quần áo của hắn cũng là như vậy. Tống An Hoài đưa Mục Liên Hạ đến một cửa hàng bán trang phục thể thao hưu nhàn, nhãn hiệu này người bình thường cũng gánh nổi được nên hoàn toàn không thể nói rõ là xa xỉ, Mục Liên Hạ theo bản năng nhẹ nhàng thở ra, mà Tống An Hoài cũng không nhìn ở trong mắt.

Hắn kéo tay Mục Liên Hạ vào cửa, sau đó buông lỏng tay nắm cậu ra, hoa còn ôm ở trong ngực: “Có thích không?”

Mục Liên Hạ biết mình chẳng phải là người biết thưởng thức gì, cậu luôn thích đồ đơn giản, bảo cậu chọn có lẽ cũng giống như trước. Cậu lắc đầu, thu tay ngón trỏ và ngón cái chà xát.

Tống An Hoài gật gật đầu, nhìn cửa hàng một vòng, chỉ chỉ bộ trang phục khoản mới treo ở trên tường: “Lấy một bộ theo số đo cho vị này.”

Nhân viên cửa hàng gật đầu đi lấy, Mục Liên Hạ nhìn quần áo Tống An Hoài chỉ, cảm thấy không tệ. Nhưng… có lẽ là đồ cho cặp đôi, bộ bên cạnh nhỏ hơn một số kiểu dáng cũng giống hẳn là cho nữ đi…

Không sai, khi nhân viên cửa hàng đi lấy hàng, nhân viên cửa hàng khác lại đây giải thích: “Khoản này là khoản mới nhất cho mùa đông năm nay, thưa ngài ngài muốn là cho nam, bên cạnh là cho nữ.”

Tống An Hoài mặt không biểu tình gật đầu: “Có khoản cho trẻ em không?”

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, không nghĩ tới quý khách mua quần áo cho em trai đây chẳng những không hiểu ý của mình ngược lại còn hỏi khoản cho trẻ em… Nhưng tố chất nghề nghiệp của cô rất tốt: “Khoản này chỉ là khoản cho cặp đôi nên không có, nhưng trang phục mới cho trẻ em cũng có khoản giống khoản này.”

Tống An Hoài nghĩ nghĩ, còn chưa nói, đã thấy nhân viên cửa hàng lấy một bộ quần áo qua liền giơ tay nhận ba lô của Mục Liên Hạ: “Em đi thử trước đi.”

Mục Liên Hạ ngoan ngoãn đi.


Sau khi thay xong thì có chút không quá dễ chịu đi ra.

Tống An Hoài còn đang nhìn cậu, gật gật đầu: “Không tệ, thích không?”

Mục Liên Hạ ừ một tiếng: “Rất tốt.”

Ánh mắt của Tống An Hoài vẫn rất tốt, gam màu chính là máu xám kiểu dáng thể thao, thêm bông vải, cũng rất ấm áp.

Thấy Mục Liên Hạ khá thích, hắn gật gật đầu: “Thích là được. Lấy thêm một bộ số lớn hơn, còn có khoản cho trẻ em.” Câu sau là nói với nhân viên cửa hàng luôn nhìn kia.

Mục Liên Hạ nháy mắt mấy cái, khóe miệng co rút.

Cậu cứ cảm thấy Tống An Hoài là tính mua “đồ đôi”, hơn nữa cho Tư Tư… đồ gia đình sao?

Cậu ho một tiếng, yên lặng cảm thấy xấu hổ. Mà khi cậu tính đi vào thay lại quần áo của mình, Tống An Hoài ngăn cản cậu bảo cậu trực tiếp mặc bộ quần áo mới này, sau đó nghiêm túc giao bó hoa trong tay cho cậu, áo khoác tùy tiện cởi ra, mình thì cầm bộ quần áo vừa mới lấy được vào phòng thay quần áo.

Tống An Hoài là người có vóc người, cùng một bộ quần áo ở trên người Mục Liên Hạ là loại dáng vẻ học sinh ôn hòa, nhưng ở trên người Tống An Hoài thì có một loại cảm giác khác nói không nên lời. Đối phương rất ít khi mặc màu xám, màu sắc này khiến khí thế của hắn thoáng yếu bớt một chút, nhưng vẫn rất dễ nhìn.

Đối phương giật giật cổ tay, dáng vẻ có chút không quá dễ chịu, nhưng hắn rất nhanh nhìn qua Mục Liên Hạ, nhếch khóe miệng với cậu.

Mục Liên Hạ theo bản năng bưng kín mặt, cảm thấy mặt mình lại nóng lên.

Lúc trước cũng không thấy mình thích xấu hổ như vậy… Quả thực xấu hổ muốn chết…

Nhưng cảm giác thích thú nhàn nhạt này… Ai yêu ~


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận