Danh Sách Ước Nguyện

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tống An Hoài, Mục Liên Hạ có loại cảm giác không yên.

Cậu ngây ngốc gật đầu: “Mẹ em họ Hạ… Ban đầu khi đặt tên cho em chính là vì ba em họ Mục mẹ em họ Hạ, sau đó bởi vì em là con trai nên không dùng ‘ái’ ‘luyến’ gì được, nên mới dùng từ ‘Liên’ đồng âm. Trước đây mẹ em có nói với em qua.”

Bởi vì đây là chuyện về tên của cậu, còn chứng minh quan hệ của cha mẹ rất tốt, cho nên Mục Liên Hạ vẫn nhớ rõ.

Tống An Hoài mặt nghiêm nghị. Hắn nắm tay Mục Liên Hạ kéo cậu đến bên người mình để cậu ngồi xuống sát mình: “Em gặp qua Hạ Đình Ngọc, cậu ta họ Hạ.”

Mục Liên Hạ phút chốc trừng lớn mắt.

“Cô của cậu ta mất tích vào hai mươi năm trước.” Tống An Hoài nói.

***

Sau khi ngày nghỉ Thanh Minh chấm dứt trở về trường học Mục Liên Hạ vẫn còn có chút hoảng hốt.

Ngày nghỉ Thanh Minh chỉ có ba ngày, đám bạn cùng phòng của cậu cũng không về nhà, nhưng đều là tự hoạt động chứ không đi chơi cùng với nhau, lúc về phòng ngủ cũng còn có chút hưng phấn, kể cả Triệu Tài Văn không ra ngoài chơi —— cậu ta mới giành được một giải thưởng thi đua, đặc biệt thỏa mãn.

Mà Mục Liên Hạ đang hoảng hốt, mọi người trong phòng ngủ đều nhìn ra. Gì khác không nói, Mục Liên Hạ bình thường rời giường đầu tiên nhưng lần này lại còn chưa tỉnh trong khi mấy người khác đang luống cuống tay chân nhảy dựng từ trên giường.

Vương Thiên Hậu hoảng sợ. Hắn một tay túm quần áo một tay kéo chăn Mục Liên Hạ: “Liên Hạ! Liên Hạ dậy đi muộn rồi!”

Mục Liên Hạ hôm qua ngủ không ngon, hình như cậu đã mơ một giấc mơ nhưng hoàn toàn không nhớ nổi, cả người mệt mỏi đòi mạng, nếu không nhờ Vương Thiên Hậu trực tiếp dùng tay vừa rửa xong còn mang theo hơi lạnh đụng vào Mục Liên Hạ thì cậu vẫn còn chưa tỉnh lại.


“Mục Liên Hạ cậu dậy nhanh đi! Cậu không sao chứ?” Chu Tử Ngọc cũng bắt đầu lo lắng.

Mục Liên Hạ mơ màng từ trên giường ngồi dậy, sau đó theo bản năng cầm di động nhìn thoáng qua, nháy mắt tỉnh táo —— bảy giờ bốn mươi bảy, còn hơn mười phút nữa là vào học.

Bạn cùng phòng bình thường giờ này hẳn đã đi rồi nhưng vẫn còn nhìn cậu: “Không sao chứ? Hôm nay không thoải mái thì đừng đi học? Tôi xin phép cho cậu.”

Mục Liên Hạ chịu đựng đầu hơi choáng: “Không sao không cần, tôi không sao.”

Vương Thiên Hậu vẫn có chút lo lắng, nhưng thật sự không kịp giờ nữa rồi. Hắn dặn dò nếu có chuyện thì gọi điện cho mình liền chạy. Mục Liên Hạ biết lần này mình nhất định đến muộn, ngồi trên giường một lát, mới xuống giường rửa mặt tựa như nháy mắt về hồn.

Học đại học lâu như vậy, Mục Liên Hạ lần đầu tiên đến muộn.

À không, là đi học lâu như vậy, cậu lần đầu tiên đến muộn.

Mục Liên Hạ luôn là một học sinh ngoan, lần này tuy rằng đến muộn nhưng vẻ mặt hoảng hốt khiến giáo sư chẳng những không giận mà còn có chút lo lắng —— cho dù là đại học, giáo viên vẫn bất công với học sinh giỏi.

“Không cần về nghỉ ngơi?”

“Không cần thưa giáo sư, ” Mục Liên Hạ cười cười, “Rất xin lỗi vì đã đến muộn… Em không sao.”

Nhưng cậu chẳng hề không sao, tiết này cậu hoàn toàn nghe không lọt, thường thường hoảng hốt vài giây.


Hôm qua… cũng không như vậy.

Đồng thời, thông qua lần hoảng hốt này, cậu bỗng nhiên lại nhớ tới.

Cậu nhớ rõ trước đây cậu có hỏi mẹ hồi nhỏ mẹ thế nào… Nhưng mẹ chọt cái mũi nhỏ của cậu, cười tủm tỉm: “Ai nha đừng làm khó dễ mẹ nữa, mẹ chẳng nhớ rõ gì cả…”

Thím cũng có nói qua chuyện này: “Mẹ mày lai lịch không rõ mà còn gặp được người hiền lành như anh cả!”

Hơn nữa tối hôm trước Tống An Hoài nói với cậu —— cô của Hạ Đình Ngọc cũng tên là Hạ Hinh Hoa, hai mươi năm trước bị bắt cóc, trên đường cô thành công chạy trốn, nhưng lại không còn tin tức. Lần trước hắn đi Phụ Sa cũng là vì chuyện này… Bởi vì có người nói đã gặp qua người có bề ngoài rất giống Hạ Hinh Hoa ở Phụ Sa, Hạ Đình Ngọc lần đó cũng là vì có việc nên mới nhờ Tống An Hoài đến Phụ Sa xem xem.

Kết quả là Tống An Hoài không tìm thấy tin của Hạ Hinh Hoa, ngược lại là khi chuẩn bị trở về thì phát hiện ví tiền thậm chí di động của mình đều bị trộm, tất cả giấy chứng nhận tiền bạc kể cả vé xe cũng mất, khổ nhất là hắn không biết ai ở Phụ Sa cả, quả nhiên là nhà dột gặp mưa suốt đêm, may mà gặp được Mục Liên Hạ.

Thế nhưng nếu người nói đã gặp Hạ Hinh Hoa ở Phụ Sa là nói thật thì sao?

Bởi vì Hạ Hinh Hoa và Mục Tín ngoài ý muốn qua đời vào hơn mười năm trước, tự nhiên là có tìm cũng không tìm được; mà Mục Liên Hạ, chính là con của Hạ Hinh Hoa.

Nhưng Mục Liên Hạ không muốn thừa nhận chuyện này.

Cậu không muốn, cũng trực tiếp nói với Tống An Hoài là không có khả năng.

Tống An Hoài không nói gì, hắn tôn trọng suy nghĩ của Mục Liên Hạ. Chẳng sợ mẹ của Mục Liên Hạ có thể đúng là đứa con gái mất tích mà nhà Hạ Đình Ngọc luôn luôn tìm kiếm, dưới tình huống bây giờ hắn sẽ để ý đến suy nghĩ của Mục Liên Hạ.


Tối hôm đó Mục Liên Hạ gần như không ngủ, Tống An Hoài ôm cậu có lẽ cũng biết cậu ngủ không được, nhưng cuối cùng cũng bởi vì quá mệt mỏi mà ngủ đi, sau đó thì đêm qua Mục Liên Hạ không nhịn được mà ngủ mất, kết quả là mơ một giấc mơ không biết nội dung.

Cậu cũng cảm thấy, giấc mơ này có thể thật sự liên quan đến mẹ.

Mà ở trên lớp, Mục Liên Hạ lần đầu tiên ngẩn người dường như lại nằm mơ, còn mơ thấy cha mẹ đã mất.

Dáng vẻ của cha mẹ từng mờ nhòa trong kí ức cậu, nhưng vì tháng trước cậu đã dần dần nhớ lại quá khứ khắc sâu trong kí ức mình, giờ đây họ xuất hiện trước mắt cậu giống hệt như trong trí nhớ.

Hạ Hinh Hoa bước lên liền cho Mục Liên Hạ đang luống cuống tay chân một cái ôm thật sâu: “Hạ Hạ con đã lớn đến vậy rồi…”

Mục Liên Hạ mở miệng, thiếu chút nữa cả tiếng cũng không phát ra.

Cậu cứng còng một lát, sau đó hưởng thụ, cũng vươn tay vòng qua eo mẹ.

“Mẹ, mẹ ơi…” Cậu có phần chần chờ nỉ non.

Hạ Hinh Hoa ôm chặt cậu: “Ngoan, ngoan…”

Mục Liên Hạ cũng ôm lấy mẹ, một tay ôm lấy mẹ, một tay còn lại thì cầm tay cha đưa qua.

Là họ… Cậu thiếu chút nữa rơi nước mắt vui mừng.

Đây là mơ… Mục Liên Hạ biết, nhưng giờ khắc này, cậu chỉ hi vọng giấc mơ này có thể kéo dài vô hạn.

Qua rất lâu, Hạ Hinh Hoa buông lỏng tay ra, Mục Tín đánh giá cậu từ trên xuống dưới, dùng sức vỗ vỗ vai cậu: “Nhóc con, dáng vẻ không tệ.”


Mục Liên Hạ cười có chút ngại ngùng.

Sau đó, cậu chợt mở mắt khi tiếng chuông tan học vang lên, nước mắt trượt xuống.

Cậu nhớ rồi.

Trước đây cậu quấn lấy mẹ hỏi qua rất nhiều chuyện, về ông bà ngoại cũng qua đời như ông bà nội hay sao? Về mình đến từ đâu? Về ba mẹ quen biết thế nào? Mà mẹ cũng không qua loa với cậu, nghiêm túc nói với cậu.

“A nha mẹ thật sự không biết nữa… Hạ Hạ có ba mẹ, nhưng mẹ thì đã quên rồi.”

“Ừm… Lúc đó ba con còn làm tài xế con biết không? Thật ra mẹ cũng không rõ nữa, ba con nói là ba đang lái xe, mẹ liền nhảy ra từ trong một khu rừng vừa lúc ở trước xe ba, ba nếu mà không phanh xe kịp thì con đã không có mẹ rồi! Ai cục cưng con đừng khóc nữa mẹ ở đây mà!”

“Mẹ đầu tiên mở mắt nhìn thấy là ba con trong bệnh viện đó, ba con rất chật vật, tóc tai lộn xộn, bên cạnh còn có chú cảnh sát ở cùng với ba. Thấy mẹ tỉnh thì không ngừng nhờ mẹ nói với chú cảnh sát là không phải ba đụng vào mẹ, kết quả mẹ vô tội nói với họ, a nha mẹ cái gì cũng không nhớ rõ, vẻ mặt đó của ba con a ha ha đúng là giống như trời sập vậy ha ha ha…”

“Con nói sao? Con không nhìn thấy mẹ là đã khóc rồi, mẹ đương nhiên cũng nhớ ba mẹ của mẹ chứ… Nhưng mẹ ngoài cái tên thì cái gì cũng chẳng nhớ rõ cả. Nếu không nhờ ba con thì mẹ ngay cả nhà cũng không có nữa. Ba con đúng là một người hiền lành, cứu mẹ còn nhận mẹ, cuối cùng mẹ chỉ phải lấy thân báo đáp thôi. Ai nha không phải chứ con sao lại khóc nữa rồi bé khóc nhè! Xem TV với mẹ xem nhiều rồi đi… Không có không có mẹ không có thích người khác mẹ thích nhất là hai cha con mà!”

“Nếu có cơ hội… vẫn muốn biết…”

Mục Liên Hạ ngồi trên chiếc ghế đã lạnh trong phòng học, sững sờ nhìn chằm chằm bảng đen đầy chữ viết.

Cậu cảm thấy nhiệt độ cơ thể của mình không quá bình thường, có thể là sốt thật rồi.

Nhưng cậu chỉ ngẩn ngơ, nỉ non.

“Mẹ…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận