Danh Sách Ước Nguyện

Mục Liên Hạ đứng đó chờ, trước khi Mục Khả Kiệt lại đây, Tống An Hoài đã tới trước.

Tóc hắn có chút lộn xộn, đứng ở trước người Mục Liên Hạ khôi phục hô hấp: “Sao thế?”

Khi gọi cho Mục Liên Hạ thì điện thoại reng vài tiếng liền biến thành tiếng báo bận, khi gọi lại liền thành “Số điện thoại ngài gọi tạm thời không liên lạc được”. Mục Liên Hạ luôn luôn ổn trọng, chuyện như vậy quả thực chưa từng xảy ra, Tống An Hoài lúc này đã có chút nóng nảy, lập tức tìm chỗ đỗ xe chạy tới.

Thấy phản ứng của Tống An Hoài, Mục Liên Hạ hơi rối rắm nhìn di động đã “chết không toàn thây”, mím môi: “Rớt điện thoại.”

Tống An Hoài liếc một cái, không chút để ý: “Không sao, mình về lấy một cái.”

Mục Liên Hạ lúc này đã hoàn toàn để Mục Khả Kiệt ra sau đầu, ngược lại là thấy thương cho điện thoại: “… Đem đi sửa trước đi, mới dùng không bao lâu, tiếc lắm.”

Tống An Hoài lắc đầu, nhìn các sinh viên chung quanh còn nhìn qua bên này khe khẽ nói nhỏ, giơ tay chỉ chỉ ngoài cửa.

Mục Liên Hạ hiểu rõ gật đầu, hai người cùng nhau đi.

Nhưng tối hôm nay Mục Liên Hạ không còn chút tâm tình ra ngoài ăn cơm. Lên xe cậu ném túi ra ghế sau, ngồi ở vị trí phó lái cài dây an toàn vào, xoa xoa tóc. Xe vừa khởi động không lâu, cậu quay đầu nhìn Tống An Hoài: “Mình đi mua đồ về nhà tự nấu ăn đi, em không muốn ra ngoài.”

Tống An Hoài không hỏi nguyên nhân, trực tiếp thay đổi phương hướng ở giao lộ kế tiếp.

Trên đường, Mục Liên Hạ nhớ lại vừa nãy, cảm thấy có chút đau đầu.

Cậu thấy mình lần này có thể là hơi xúc động, nhưng đánh cú đó ra cậu một chút cũng không hối hận, ngược lại còn có loại cảm giác lâm li vui sướng. Chỉ là nghĩ tới Lý Tố Anh còn chưa xuất hiện, nhớ tới nhắc nhở của Mục Khả Hân trong điện thoại… Mục Liên Hạ cảm thấy đầu rất đau.

Vì sao họ còn phải xuất hiện chứ? Không thể ở chỗ cậu không nhìn thấy không tiếp xúc được à?!


Nhưng mặc kệ thế nào, cậu vẫn có chút để ý tới chú.

Mục Liên Hạ lại thở dài, vừa lúc đi ngang qua ngân hàng. Mục Liên Hạ bảo Tống An Hoài dừng xe, tự mình đi ngân hàng gửi một khoản tiền cho Mục Thành —— tuy không nhiều, nhưng đó là tự cậu kiếm được. Ban đầu còn muốn gửi tin nhắn cho chú Mục Thành để nói cho chú một tiếng, nhưng xét thấy di động bị hư, cứ vậy đi. Mục Thành rồi cũng sẽ nhận được tiền.

Về xe, Tống An Hoài cảm thấy Mục Liên Hạ chưa điều chỉnh tốt tâm tình, vẫn hỏi cậu: “Không sao chứ.”

Mục Liên Hạ đã quen tùy tiện ở trước mặt Tống An Hoài. Cậu thò tay bới tóc: “Chú em xảy ra chuyện. Hôm nay Mục Khả Kiệt tới tìm anh, có lẽ Lý Tố Anh cũng sẽ đến.”

Tống An Hoài biết tình huống của cậu, cũng không cần phải gạt gì cả.

Tống An Hoài có chút suy nghĩ gật gật đầu, khởi động xe: “Cần giúp không?”

“Không cần, ” Mục Liên Hạ nhếch miệng, “Em ngược lại muốn nhìn xem, hắn ta có thể làm gì em.”

Tuy nói là không có tâm tình ra ngoài, nhưng hai người ở nhà trải qua thế giới hai người vẫn khá vui vẻ. Sáng sớm hôm sau hai người cùng nhau ra cửa, một người tới nhà Tống An Tùy đón Tư Tư, một người tới sở luật sư làm việc.

Mục Liên Hạ đã làm ở văn phòng luật sư Chính Đồ một năm rưỡi, chung sống vui vẻ với mọi người. Bây giờ cậu chủ yếu là đi theo Hàn Bân, nhưng khi các vụ án khác cần thì Mục Liên Hạ vẫn giúp đỡ. Ví dụ như nói gần đây Phương Tử Nghị gọi cậu đi làm việc.

Mục Liên Hạ còn chưa học xong đại học, không thể tham gia kiểm tra tư pháp. Cậu bây giờ còn đang trong học tập, nhiều nhất cũng chỉ là trợ thủ. Chính Đồ có không ít nhân tài, nhưng khi mọi người đều bận rộn, Mục Liên Hạ chính là một thanh niên trai tráng.

Vụ án trong tay Phương Tử Nghị gần đây có Mục Liên Hạ lẫn một tay, nhưng cũng chỉ là mới tiếp nhận, giúp sửa sang lại tư liệu bảo vệ chứng cớ gì đó. Vụ án này liên lụy hơi rộng, là vụ án giữa hai công ty lớn đề cập đến gián điệp buôn bán bí mật công ty, Phương Tử Nghị nhận làm luật sư bên nguyên cáo. Mà chuyện khiến người đau đầu là bên bị cáo. Sau lưng bên bị cáo có liên lụy đến thế lực xã hội đen là chuyện mà rất nhiều người hiểu trong lòng nhưng không nói, chính sách của bên trên gần đây là phải nghiêm trị, bên bối cảnh của bị cáo rõ ràng an phận không ít, cho nên vụ án này được lên lịch, rèn sắt khi còn nóng.

Quãng thời gian này nếu không phải Phương Tử Nghị Hàn Bân bận thành chó, thời gian Mục Liên Hạ ở sở luật sư cũng bận đến xoay quanh.

Thứ bảy bận cả ngày, chủ nhật Mục Liên Hạ được Phương Tử Nghị cho một ngày nghỉ. Đang đi, cậu bị Phương Tử Nghị còn đang múa bút thành văn gọi lại: “Liên Hạ.”


“A?”

“Gần đây cẩn thận một chút, vụ án này tôi không có nhiều trợ thủ, lần trước cậu đi với tôi chắc chắn đã bị nhìn thấy, tự mình cẩn thận.” Phương Tử Nghị cũng không bỏ bút trong tay, chỉ là ngẩng đầu nhìn Mục Liên Hạ.

Mục Liên Hạ bật cười: “Anh Phương yên tâm đi, em sẽ cẩn thận. Lại nói… em sẽ không xui xẻo đến vậy.”

Phương Tử Nghị ừ một tiếng, đẩy đẩy kính mắt không trượt: “Tôi chỉ là dặn dò cậu chút thôi, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, cậu chú ý là được.”

“Rồi em sẽ chú ý mà. Vậy anh Phương em đi trước nhé? Cuối tuần vui vẻ.” Mục Liên Hạ phất phất tay với hắn.

“Chúc em cuối tuần vui vẻ.” Phương Tử Nghị không hề để ý tới Mục Liên Hạ, lại lần nữa tập trung vào công việc.

Thứ bảy hôm nay Tống An Hoài không tăng ca, dắt Tư Tư đến đón Mục Liên Hạ, trên xe còn có mẹ của Lộ Lộ đang dắt Lộ Lộ. Người đẹp dịu dàng mang theo một cái cà men lớn, có lẽ là tới đưa cơm cho ba cậu bé.

Sau khi nhìn Tư Tư và Lộ Lộ lưu luyến không rời mà chào tạm biệt, Mục Liên Hạ lên xe ngồi chung với Tư Tư. Tư Tư một tay ôm lấy cánh tay Mục Liên Hạ: “Anh Mục em lâu rồi không gặp anh đó.”

“Mới một tuần thôi.” Mục Liên Hạ chọc trán bé, sau đó nhìn bé che trán cười đến mềm mại manh manh.

Thời gian trôi nhanh, bởi vì sắp đến cuộc thi cuối kỳ, tối chủ nhật Mục Liên Hạ cũng không ở lại mà là về trường, sau đó ngủ một giấc ngon lành. Mấy hôm nay trong đầu cậu đều là mấy chuyện liên quan đến học tập công việc hoặc là mấy chuyện yêu đương xấu hổ, đã sớm để chuyện của Mục Khả Kiệt ra sau đầu. Di động bị hư đó cậu không nói được Tống An Hoài, lấy một cái mới, cái lúc trước thì sửa rồi lại nói.

Kết quả lần này Mục Khả thật đúng là nói được thì làm được.

Tiết đầu tiên vào sáng thứ hai cậu cũng chỉ nghe được một nửa, Mục Liên Hạ liền bị đạo viên tìm.


Mục Liên Hạ không phải cán bộ học viện, nhưng cậu vẫn có chút quen thuộc với đạo viên. Đạo viên là một người phụ nữ không lớn tuổi, vừa kết hôn không bao lâu, làm người cũng rất tốt. Nhưng khi tới tìm cậu, sắc mặt đạo viên rất khó xem.

Nhìn thấy dáng vẻ này của đạo viên, Mục Liên Hạ lưu loát dọn túi đi ra: “Đạo viên, sao thế?”

Vẻ mặt đạo viên không tốt lắm, trực tiếp đi, đi vài bước thì tạm dừng: “Em nói rõ cho cô, nhà em là tình huống gì?”

Mục Liên Hạ lộp bộp trong lòng, có chút chần chờ: “… Sao vậy ạ?”

Đạo viên thở dài: “Em được chú thím em nuôi lớn đúng không?”

Mục Liên Hạ khẽ động trong lòng, một loại cảm giác nên đến cuối cùng sẽ đến tự nhiên sinh ra. Cậu dạ một tiếng: “Xem là vậy đi.”

“Sau khi lên đại học thì không còn liên hệ với họ nữa?” Đạo viên cao giọng.

“… Hẳn vậy đi.”

Dáng vẻ đạo viên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: “Em làm sao, em làm sao… Ai, cô phải nói em sao đây! Thím của em bây giờ đang khóc lóc kêu ca ở cửa ký túc xá của em không chịu đi, em qua xem đi. Có thể giải quyết thì tốt nhất nhanh chóng giải quyết.”

Mục Liên Hạ lại ừ một tiếng, rồi kéo khóe miệng, lộ ra vẻ mặt nhìn như cười mà có chút vặn vẹo.

Ha ha, hai người mấy người… thật đúng là cái dạng đó, cả thay đổi cũng không thay đổi.

“… Đạo viên, ” Mục Liên Hạ nhẹ giọng gọi cô, “Không phải như vậy.”

“A?”

“Em lớn lên ở nhà chú không sai, nhưng chú em hàng năm không ở nhà, thím không chào đón em… Thím từ lâu đã bảo em đi, tất cả việc nhà đều là em làm, thím vĩnh viễn đều không hài lòng.”


Đạo viên dừng chân, nghiêng đầu nhìn Mục Liên Hạ đang cúi đầu hình như có chút uể oải: “… Đây, là vậy à?”

“Học phí của em là tự mình tìm, tiền sinh hoạt cũng là tự mình kiếm, ” Mục Liên Hạ lộ ra một nụ cười rất miễn cưỡng với đạo viên, “Em không biết họ còn muốn gì nữa…”

Một đoạn đường kế tiếp vẫn im lặng, mà còn chưa tới ký túc xá, Mục Liên Hạ liền thấy được rối loạn ở cửa ký túc xá.

Ký túc xá mà Mục Liên Hạ ở là khu ký túc xá lệch ở cổng, là nơi nhiều dòng người qua lại. Hôm nay tuy là thứ hai nhưng không phải tất cả sinh viên đều vào học, cho nên chung quanh còn có không ít người đang xem náo nhiệt.

Trừ người xem náo nhiệt, còn có ông quản lý ký túc xá, hai bảo vệ mặc đồng phục, còn có một người phụ nữ hình như là nhân viên công tác của nhà trường.

Về phần Lý Tố Anh, bị vây ở trong cùng.

Bà ta mặc đồ lấm tấm bụi, váy màu xám sẫm. Bây giờ bà ta đang quỳ ngồi trên mặt đất, bi thương lau nước mắt.

Mục Liên Hạ thấy một màn như vậy, lửa giận bùng cháy từ đáy lòng.

Không phải là giả bộ thôi sao? Còn tưởng cậu vẫn như năm đó à?!

Mục Liên Hạ lúc này nhanh chóng vọt qua, mà cảm xúc đã được chuẩn bị xong trong vài giây này.

Cậu đến cạnh Lý Tố Anh, lập tức vươn tay đỡ bà ta, nước lớn tí tách trượt xuống từ hốc mắt: “Thím ơi con xin thím, con biết thím không nỡ cho con trai thím, nhưng con và chị đã nghĩ rồi, con… con không thể vì kiếm học phí cho con trai thím mà nghỉ học đâu!”

Lý Tố Anh nghẹn họng nhìn trân trân.

Mục Liên Hạ nghẹn ngào run rẩy: “Thím con xin thím, học phí một năm hai vạn tám ở cái trường hạng ba của Mục Khả Kiệt con biết là mắc con cũng biết là thím nói phải chăm sóc cho Mục Khả Kiệt không thể đi làm kiếm tiền, tiền bồi thường mười hai vạn khi ba mẹ con xảy ra chuyện con cho thím hết có được hay không, con xin thím đừng ép con nghỉ học mà…”

Nhìn người chung quanh từ chỉ trỏ Mục Liên Hạ biến thành bà ta, Lý Tố Anh thật sự sửng sốt.

Lý Tố Anh mới bắt đầu còn không nhìn Mục Liên Hạ, chờ khi phát hiện Mục Liên Hạ xông tới còn cảm thấy vui vẻ thấy tên này vẫn là tên có thể nắm trong lòng bàn tay như năm đó. Thẳng đến khi Mục Liên Hạ nói những lời này ra, hành vi hoàn toàn không như dự đoán khiến Lý Tố Anh trợn tròn mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận