Đánh Thức Trái Tim - Gaac

    Hai cháu vào bàn ăn cùng mọi người này.

     * Ông à, sao Phạm Di Băng lại có mặt ở đây vậy?

     ▪︎ Cháu chưa biết chuyện gì sao?

   * Chuyện gì thế ông?

     Trương Lý Tuấn đứng dậy tuyên bố

    ~ Thật xin lỗi mọi người vì bấy lâu nay tôi chưa nói với mọi người

    ~ Người bên cạnh tôi đây " Phạm Di Băng" là vợ chính thức của tôi.

    * Anh.. anh đừng có ngụy biện nữa, cô ta không phải là vợ của anh.

    * Cô ta chính là người hầu mà, sao cô ta dám dành anh từ em

    ~ Tôi nghĩ cô uống say rồi, người đâu mau đưa Đinh Tuyết Mi về nghĩ ngơi cho tỉnh rượu.

    ~ Chuyện không phải như Tuyết Mi nói đâu ông à. Chắc do con bé từ nhỏ đã quấn lấy con nên giờ biết tin con có vợ nên con bé chưa quen.

    ▪︎ Con cứ từ từ lựa lời mà nói với Tuyết Mi, kẻo con bé buồn đấy.

    ~ Con biết rồi thưa ông.

   ▪︎ À mà ông quên hỏi, cháu Di Băng đây quê quán ở đâu, đang làm việc tại đâu đấy con?

    ° Dạ.. dạ..con..

    ~ Hôm nay con thấy vợ con đi đường xa không khỏe nên con xin phép đưa cô ấy lên nghĩ ngơi sớm nha ông.


    ▪︎ Được, được. Con cần gì cứ nói người hầu. Có cần đi viện không cháu dâu.

   ° Dạ, con nghỉ ngơi một chút là khỏe lại ạ. Con xin phép ông đi lên trước.

    ~ Để anh đỡ em lên phòng..

     Vừa đến phòng

    ~ Cô bao nhiêu ký mà nặng thế.

    ° Tôi có chân tôi tự đi được mà.

   ~ Xém chút bị ông phát hiện, nguy hiểm thật. Trước mặt mọi người từ giờ cô kiu tôi là ông xã đi

     ° Hahaa. Tôi là người lên giường đầu tiên, tối nay tôi sẽ ngủ trên giường, còn anh ngủ dưới sofa nhá.. ông xã.

    ~ Cô dám tranh với tôi à, trước giờ chưa ai dám tranh bất cứ thứ gì với tôi.

     ° Tôi ngủ trước đây, bye nhá.

    ~ Này, cô không được ngủ trên giường của tôi.

    ° Tôi thích nằm đây đấy, anh làm gì được tôi

   ~ Tôi cho cô 3 giây để bước xuống.

     Một... Hai.... Ba.

     ° Không xuống đâu nhé, chị đây không nhường cưng đâu.

    ~ Haha.. Cô gái này thật thú vị, lại dám trêu mình.

      Trương Lý Tuấn tiến gần lại cô và khẽ vào tai:

     ~ Bé cưng muốn ngủ cùng tôi à.

     ° Ai bảo tôi muốn ngủ cùng anh.

     ~ Vậy sao, nhưng tôi lại muốn

    Trương Lý Tuấn đặt tay lên lòng bàn tay của Di Băng siết chặt, tay còn lại chạm vào tà áo và bắt đầu sờ soạng cơ thể mượt mà của Di Băng.

       ° Dừng... dừng lại ngay. Anh đừng sờ lung tung nữa.

     ~ Vậy tôi không sờ lung tung nữa.

       ° Ưh..um.... Sao anh.. sờ vào ngực tôi

     ~ Tôi mới khởi động thôi, cô muốn nữa không tôi sẽ đáp ứng cho cô.

      ° Có thôi đi không, trước giờ anh là người đầu tiên dám chạm vào cơ thể tôi. Anh còn không dừng lại thì anh đừng trách tôi.

     ~ Bé con tính làm gì anh đây.


     ~ Á... Đau quá, sao cô dám đá vào chỗ ấy của tôi. Cô biết làm vậy nguy hiểm lắm không.

     ° Tôi cho anh sau này không thể giở trò biến thái được nữa.

~ Cô được lắm. A.. đau...

° Tôi có đá vào bụng anh đâu mà anh ôm bụng than đau vậy?

~ Tôi bị đau bao tử, lâu lâu lại bị tái phát.

° Anh đổ nhiều mồ hôi thế, anh ổn không tôi gọi bác sĩ đến nhé.

~ Không cần đâu.

° Để tôi đỡ anh lên giường. Anh đừng có mà giở trò với tôi

~ A.. hừm..

° Để tôi xoa bụng giúp anh giảm đau

~ Cô ngốc à. Hừm.. Cô đừng bỏ tôi đi nhé. Tôi không muốn ở một mình..

° Sao anh lại khóc, anh đừng làm tôi sợ

~ Hồi bé khi tôi phạm lỗi hay làm cho ba không hài lòng thì tôi bị ba nhốt trong phòng.

~ Nhiều hôm tôi bỏ ăn nên dần dần bị đau bao tử

° Sao anh không đi khám bệnh

~ Tôi có gõ cửa xin ra ngoài nhưng chẳng ai dám cho tôi ra khi không có lệnh của ba tôi. Những lúc đó tôi hay nhốt mình trong tủ quần áo ôm bụng đau mà chỉ biết khóc.

° Người giàu bọn anh thật khó hiểu.

° Vậy lúc đó mẹ anh ở đâu, sao tôi ít nghe anh nhắc về mẹ.

~ Tất cả tại cô.. tại cô hết đấy.


° Sao lại tại tôi, tôi chưa từng gặp mẹ anh mà

~ Sáu năm trước, ba tôi bị tai nạn giao thông mà qua đời. Chính ông An là ba cô đã hại chết ba tôi.

° Tôi chẳng biết gì cả. Tôi chỉ là con gái nuôi nhà ông ấy

~ Đến giờ cô còn ngụy biện..

° Vậy mẹ anh cũng qua đời trong vụ tai nạn ấy

~ Không. Bà ta vẫn còn sống.

~ Khi ba mất, mẹ tôi ở trong tòa lâu đài cùng bà tôi. Nhưng bà tôi rất khắt khe, mẹ tôi như một người hầu suốt ngày cuối mặt vào việc và phục vụ mẹ chồng.

~ Nhưng sau đó mẹ tôi lại nãy sinh tình cảm với một tài xế riêng của ba tôi. Vì bị phát hiện nên cả hai cùng bỏ trốn.

~ Mẹ tôi đã bỏ lại tôi mà không một lời từ biệt..

° Tôi hiểu cảm giác đó, không gì đau bằng bị chính người thân mình bỏ mình rời đi.

° Này... Sao anh không nói gì nữa. Ngủ nhanh vậy sao

° Không ngờ tên ma vương này lại có tuổi thơ bất hạnh như vậy.

° Còn ông An, sao ông ấy lại hại chết ba của Trương Lý Tuấn. Mình phải làm sáng tỏa vụ việc và giải oan cho mình mới được.

° Mình không muốn sống trong giới nhà giàu này phút giây nào.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận