2 tuần trước.
Trong phòng hội trưởng hội học sinh.
- Hội trưởng. Anh gọi em có việc gì vậy? - 1 cô gái cao trên mét6 cười gượng với người con trai trước mặt.
- Hương Cầm. Cô biết lý do vì sao hôm nay mình ở đây chứ! - Anh lạnh lùng hỏi ko thèm liếc Hương Cầm lấy một cái.
- Dạ, anh nói gì, em ko hiểu!
- Tôi mong những trò cô và Trúc Diễm A3 bày ra sẽ chấm dứt.
- Em.....
- Đây là lời cảnh cáo. Nếu tái phạm, tôi ko dám chắc cô sẽ nhận hậu quả gì đâu.
- Thật sự em là do....
- Ko nói nhiều. Tốt nhất tránh xa cô ấy ra. Tôi ko cho phép bất kỳ ai làm tổn thương cô ấy.
- Em hiểu.
- Về đi!
Hương Cầm lặng lẽ mang khuôn mặt tái mét ra khòng. Trúc Diễm đã đứng đợi sẵn ở ngoài thấy Hương Cầm ra liền hỏi:
- Sao rồi?
- Bị hội trưởng phát hiện rồi.
- Giờ tính sao?
- Còn sao nữa. Muốn chết thì cứ tiếp tục đi.
Còn lại mình Hoàng Dương ngồi trong phòng. Anh chống cằm suy nghĩ về nó. Tại sao trước giờ anh chưa từng bảo vệ ai giống như bảo vệ nó cả. Chính xác thì nó là người đầu tiên. Từ 1 người xa lạ như nó mà lại mang cho anh cảm giác gần gũi như vậy ư? Anh thấy lạ nhưng vẫn ...vui.
Đôi lúc chính anh cũng ko hiểu vì sao mình lại ko thể ko quan tâm, nghĩ đến nó. Anh còn tưởng rằng đấy là cảm giác của người đang yêu nhưng ko phải, đó là 1 thứ tình cảm còn trên cả tình yêu.
***
Hiện tại.
" Reng...Reng...Reng
" . Hồi chuông báo vào lớp vang lên. Học sinh nhốn nhào trở về chỗ và cầu nguyện cho qua nhanh 15 phút tử thần đầu giờ. Mong sao cho hôm nay thầy cô dễ tính ko lôi cổ đứa nào lên bảng kiểm tra bài cũ.
Nó sau một hồi rượt đuổi cũng tóm được Đinh Huy áp tải về chỗ.
- Oh. Huy. Sao tai ông đỏ như gà chọi thế! - Hoàng Dương khoanh tay chỉ trỏ.
- Haha. Vừa bị tra tấn hả anh. Công nhận bà Chi này ghớm thật. Véo tai con nhà người ta thế kia thì còn ra người gì nữa. Chậc chậc. - Bảo Long chép miệng tinh nghịch liếc ông anh họ.
- Bảo Long! Có vẻ như ông muốn làm người tiếp theo thì phải! - Nó liếu Bảo Long cười
"đểu
".
- Ấy ko ko. Tôi có ý gì đâu! Hì. - Long cười xoà.
- Thế thì tốt!
Cả lớp đang xôn xao bỗng chốc yên lặng, cô giáo Hạng Dung dạy môn Ngữ văn học mặt đằng đằng
"sát khí
" đang vào lớp.
Sở dĩ lớp ngoan như vậy đều là do bà cô này nổi tiếng hách dịch nhất trường và nhất là thường xuyên cho học sinh ăn điểm 0 như cơm bữa.
Ngay đến cả 3 hoàng tử nổi tiếng ko sợ trời sợ đất của Đại Vương mà vẫn còn có chút....sợ sợ. Bởi vì, bà cô này đã được bảo kê bởi các đấng phụ huynh tối cao.
Họ ko cho phép người thừa kế gia tài nhà mình là cậu quý tử có thành tích học tập kém. Với họ, đó là một nỗi sỉ nhục lớn với gia đình, dòng họ.
( Nghe có vẻ khá nghiêm trọng).
Và tên Hạnh dung đã được học sinh cải thành Hách dịch.
Đặt chiếc cặp sách lên bàn, cô Dung nhìn một lượt lớp rồi gật đầu ra hiệu cho tất cả ngồi xuống.
Cô lôi ra từ trong cặp mộ cuốn sổ bìa màu xanh. Cái mà học sinh cho là
"sổ tên
" của Mr Diêm Vương.
- Cả lớp hôm qua đã học bài chưa? - Cô Dung vừa lật cuốn sổ vừa hỏi.
- Rồi ạ! - lớp đồng thanh trả lời. Cũng là do có sự chuẩn bị trước nếu ko may mình phải lên bảng.
- Chăm gớm nhỉ! Rồi. Giờ này các em tự quản.
Họ sinh trố mắt, há miệng nhìn cô Dung. Tai tất cả ù đi như vừa nghe lầm.
- Hoàng Dương, tôi giao lớp lại cho em. Nhớ! Giữ trật tự. - Cô Dung nói xong rồi xách cặp ra ngoài.
Đợi cho bóng cô đi khuất, học sinh liền ra đóng kín cửa rồi bàn tán xôn xao ( phòng học ở đây đều là phòng cách âm).
- Này sao hôm nay Hách dịch tốt đột xuất thế nhỉ? - namsinh1
- Chậc, chắc mới nhặt được tiền.
- Hay là mới được tiền thưởng.
- Ko đâu. Chắc hôm nay có bão.
.................
- Chán thế nhỉ? Kiếm trò gì chơi đi. - Đinh Huy xoa cằm.
- Phải đấy. Mấy khi được trống tiết! - Nó đồng ý.
- Haha. Đồng minh. Đồng minh.- Huy khoác vai nó.
- Đồ đinh rỉ, cậu liều nhỉ? - nó bẻ khớp tay nhìn cậu.
- Thôi mà. Đồ gà. Ya. Đáng yêu thế nhở? - Huy lại nhéo má nó.
Tất cả hành động vừa rồi của Đinh Huy đều lọt vào tầm mắt của mọi người, nhất là một người.
- Au! - Huy ôm chân, ngẩng mặt lên nhìn hung thủ vừa đá mình- ông....
Hữu Duy mặt tỉnh bơ:
- Nhỡ chân.
- Này mọi người, chơi trò này nhé! - Hoàng Dương đập bàn nói.
- Trò gì thế? Em chơi với. - Mỹ Quyên nói chen vào.
- Tuỳ! - Hoàng Dương miễn cưỡng gật đầu.
- Chơi thế nào? - Long hỏi.
- Thế này nhé! Mỗi đội gồm 2 người, sẽ đưa ra câu hỏi liên tiếp cho đội bạn. Nếu đội nào ko trả lời được trong vòng 5s tức là thua, sẽ bị đối phương phạt.
Sau khi oẳn tù tì chia đội, đội 1 gồm Huy và Long, đội 2 có Dương và Mỹ Quyên, và tất nhiên đội 3 là nó và Hữu Duy.
- Em muốn đổi đội được chứ! - Mỹ Quyên hỏi.
- Đã là luật thì ko đổi được, trừ khi ko chơi nữa. - Huy nói chắc như đinh đóng cột.
2 phút thảo luận bắt đầu, tất cả đều nhanh chóng chuẩn bị cho câu hỏi của mình.
Đội của Dương và Mỹ Quyên sẽ hỏi trước, đội bị hỏi là đội Long và Huy.
- Con gì càng to càng nhỏ? - HD
- Con cua! - Long.
- Yêu ai nhất? - MQ.
- Mẹ. - Huy.
- Sợ con gì nhất? - Hd
- rắn! - Huy.
.......
Sau một hồi tra khảo, đội của Huy Long đã may mắn vượt qua.
Nói là thế nhưng thực ra kiến thức này thì học sinh lớp 1 cũng trả lời được.
Giờ tới đội nó và Hữu Duy bị khảo.
- Cảm giác hôn một người là ntn? - Huy cười đểu rồi hỏi.
- Ơ. Cái này.... - Nó và Hữu Duy ấp úng ko trả lời được. Như kiểu vừa bị đánh trúng tim đen.
- 5...4...3....2...1. Hết giờ! - Huy đếm.
- Haha. Thua rồi. 1 câu dễ như thế mà ko trả lời được. Kém quá, kém quá! - long vỗ tay
- Sao anh ko trả lời? - Nó hỏi.
- Sao lại là tôi? Lượt cô mà.
- Lượt anh thì có!
- Cô.
- Anh.
- Cô
- Anh
- Stop. Ko cãi nhau nữa. Xem ta xử phạt đây! - Huy lại cười đểu.
- Muốn biết cảm giác đó chứ. Vậy thì ....hôn đi.
- KHÔNG! - Nó và Hữu Duy đồng thanh.
- Ế! Định nuốt lời đấy à? Ko thực hiện là phải chịu đánh hội đồng, làm chân sai vặt đấy! - Long nói.
- Nhưng....
- Thôi. Cho nợ nhé! Đi mà! - nó năn nỉ 2 tên kia.
- Lãi suất nhân đôi.
- Cái gì. Giết người à? - nó trố mắt nhìn Huy.
- ko thì thôi. Trả luôn đi!
Nó cò đang ậm ừ ko nói được thì Hữu Duy đột ngột kéo nó vào và ..... Hôn.
2 con ngươi nó mở to nhìn đôi mắt nhắm nghiền của Hữu Duy.
Cứ thế kéo dài 1 phút, cả lớp lại được dịp lôi dế ra nháy.
Mỹ Quyên tức đùng đùng , đứng dậy tách 2 người ra.
- Sao anh lại làm vậy trước mặt em!
- Chơi thì phải chịu! - Hữu Duy trả lời rồi vỗ mặt nó- Ê. Tỉnh lại đi.