Dành Trọn Trái Tim Về Nhau

Sau khi đi chơi lòng vòng, tất cả quyết định kéo về nhà Hoàng Dương, đây là chủ ý của anh, cũng lâu rồi 2 tên bạn thân cũng ko tới chơi, nhân đây anh cũng muốn nó và Long biết nhà anh, thân nhau lâu rồi mà chẳng ai biết nhà nhau cả, thế là ko hay.
3 xe thể thao dừng chân trước căn biệt thự rộng lớn màu trắng. Do đã quen với nơi này lâu rồi nên Huy và Hữu Duy ko có vẻ gì gọi là hào hứng như 2 đứa kia, hết chạy lung tung rồi lại nghịch hết cái này đến cái kia. ( toàn cái đẹp tội gì ko xem ).
- Mẹ! Con về rồi!
Đây là câu nói quen thuộc của Hoàng Dương mỗi khi về đến nhà.
Sau câu nói đó sẽ là tiếng người mẹ đầy yêu thương đáp lời anh - " Con trai của mẹ về rồi sao ", rồi mẹ sẽ hỏi anh đủ thứ xem hôm nay anh làm gì, có vui ko, muốn ăn món gì,.....
Nhưng kỳ lạ hôm nay anh ko thấy mẹ đâu.
Nghe tiếng anh, biết anh về, dì Mai mới từ trong bếp chạy ra:
- Cậu Dương. Sao hôm nay cậu về sớm thế?
- Vâng. Mẹ cháu đâu dì?
- À bà chủ ra ngoài mua đồ rồi, chắc trưa mới về. Cũng 10h rồi, lát nữa sẽ về thôi.
- Cháu biết rồi. Đây là bạn cháu!
Anh giới thiệu mấy người cho dì Mai, dì Mai ko có chồng con gì nên rất thích cô cậu trẻ tuổi.
- Cậu Huy, cậu Duy tới chơi hả? Cô bé dễ thương này là bạn gái cháu hả, còn cậu đáng yêu này nữa.
- Ko. Đây là bạn cháu mới quen. Đúng rồi, dì Mai giúp cháu chuẩn bị bữa trưa mời bạn nhé?
- Ko thành vấn đề. Hơi lâu nên mấy đứa cứ đi chơi đi.
Đinh Huy dẫn đầu " biệt đội " lên xâm lược phòng của Hoàng Dương.
Phòng cũng như nhà, chỉ toàn 1 gam màu trắng, đối lập với căn phòng màu đen của Hữu Duy mà nó từng thấy.
Phải nói là tự nhiên như ở nhà. Giường nệm của anh bị Hữu Duy và Đinh Huy chiếm đóng.
Anh ngồi phía cuối giường nói chuyện với 2 người.
- Hoàng Dương, ko ngờ hồi nhỏ cậu cũng tham ăn gớm. - Long cầm tấm ảnh trong quyển album giơ lên, trong ảnh là một cậu nhóc khoảng 6, 7 tuổi đang bê 1 chiếc bánh gato, miệng vẫn còn dính mấy vệt kem.
- Cái đấy là tôi bị lừa rồi người ta chụp lén đấy chứ! - Anh giải thích.
- Ai lừa?
- Còn ai khác ngoài 2 tên trời đánh này nữa?
Anh chỉ tay về hướng 2 người nào đó đang nằm huýt sáo, vẻ mặt tỉnh bơ.

Còn nó, đang mân mê với bộ truyện Manga của Hoàng Dương trên bàn học nên ko có để ý tới mấy người kia.
- Ý. Ảnh 3 tên nhóc nào đây? - Long đặt cuốn album sang 1 bên, cầm khung ảnh quay ra hỏi Hoàng Dương.
- Bọn này đấy - cả 3 đồng thanh.
- Vậy là 3 cậu chơi với nhau từ nhỏ cơ à?
- Ừ. Đây là ảnh chụp sinh nhật lần thứ 7 của tôi.
Anh cười, nhớ lại những ngày thơ ấu khi mà vui vẻ là bộ 3 quậy phá nhất khu.
Thực ra là cả 3 quen nhau khi sống trong 3 ngôi biệt thự cùng một khu. Đặc biệt, nơi đây vùng đất rộng nhưng chỉ có riêng 3 ngôi biệt thự mà thôi. Cả 3 đều được học thầy cô riêng, ít tiếp xúc với bên ngoài. Sau do có chút thay đổi, năm 11 tuổi, 3 người chuyển nhà, ra ngoài tiếp xúc xã hội nhưng vẫn học cùng trường từ tiểu học cho tới cấp 3.
............
Nhìn kĩ dưới góc phải tấm hình có dòng chữ nhỏ, Long tò mò hỏi:
- Sinh nhật cậu là ngày 25-6 sao?
- Phải.
- Vậy là sinh cùng ngày với Chi rồi.
- Thật sao? Chi cũng sinh ngày 25-6 hả? Trùng hợp nhỉ? - Hữu Duy ngạc nhjên.
Tất cả đều đang nhìn nó ngồi im lặng ko phản ứng gì trước bàn học.
- Aizz. Đối với Chi, truyện là thuốc gây nghiện.
Long thở dài.
.
Gấp lại cuốn truyện vừa đọc xong với tốc độ ánh sáng, nó lại gần Hoàng Dương, vẻ mặt trẻ con, nó hỏi.
- Cho em mượn chúng nha anh?
Anh đưa mắt nhìn theo hướng tay nó chỉ, là chồng truyện manga trong tủ sách.
- Nếu thích, anh cho luôn đấy.
- Thật nhá! Hihi. Quý anh nhất! - Mắt nó sáng lên, cười ko thể nào tươi hơn được nữa, thiếu chút nữa nhảy lên ôm anh rồi nhưng vẫn để ý đến đôi mắt cảnh cáo của ai đó.
Ngồi chuyện phiếm với nhau được 1 lúc, nó ngó nghiêng phòng anh,
- Trong này ko có TV sao?
- Cả nhà cũng ko có lấy 1 chiếc ấy chứ. Anh là ko có thói quen xem TV từ nhỏ, mẹ cũng ko cho anh xem, bảo hại mắt. - anh giải thích.
- Ra vậy! - Nó gật đầu ra vẻ hiểu lắm nhưng lại đang có dấu hỏi chấm hjện lên " xem TV hỏng mắt? , cái này xưa rồi mà! Kỳ cục ".
- Ủa Long xem gì vậy, tôi coi với.
Nó cướp khung ảnh từ tay Long, trong ảnh là 3 cậu nhóc rất xinh trai, nó đoán chắc đây là 3 vị hoàng tử kia, nêu vậy thì họ quả là đẹp trai từ bé.
- Hữu Duy là ngươi đứng bên phải hả? Trông khác quá nhỉ?
Còn nữa, Huy đứng bên trái phải ko? Cũng dễ thương.
- Dễ thương cái gì. Xấu nhoài. - Long chen miệng.
- Ê. Con heo, thích anh cho họ xem ảnh hồi nhỏ của đệ ko? - Huy đang nằm bỗng bật dậy.
- Ấy ấy, ai lại làm thế - Long cười nịnh.
Nó chú ý tới cậu nhóc đứng giữa, đôi môi đỏ, mái tóc tơ đen ngắn, cặp mắt trong veo, sao....sao nó thấy quen quá vậy?
" choang "
khung ảnh rơi xuống vỡ tan, cơn đau đầu dữ dội ập đến, nó hai tay ôm đầu sắp ngã thì bóng người trên giường lao xuống thật nhanh đỡ lấy nó. Bất tỉnh nhân sự.
Huy Minh đẩy cửa bước vào, ba anh đang tiếp chuyện với một người đàn ông.
Anh nhíu mày, người kia chẳng phải là giám đốc tạm thời của Shaphire sao, nghe nói mới phải giao lại quyền quản lý cho vị chủ tịch mới trở về thì phải.
Thấy con trai đến, Tống Minh Hùng tiễn Trần Đình ra về.
- Con trai, con đổi ý muốn trở về tập đoàn hay sao mà tới đột ngột thế? - Ông Hùng cười, thực sự Huy Minh rất có khả năng kinh doanh, phải nói là nếu như ông có anh trợ giúp thì quả thật rất tốt nhưng thử qua nhiều cách rồi mà ông ko thu phục được anh.
- Ko bao giờ đâu ba à? Con tới thăm ba thôi, con ra ở riêng lâu rồi nhưng chưa về thăm ba. Ba khoẻ chứ?
- Công việc hơi nhiều nên cũng mệt.
- Ba, ba hợp tác với Shaphire 6 năm rồi, họ có vẻ gắn bó với ba quá nhỉ?
- Một con cá lớn và ngon như vậy, bỏ qua sao được.
- Con ko hiểu tập đoàn của ba thu hút họ ở điểm gì?
- Con trai à, thương trường là chiến trường. Muốn bắt cá, phải có cái đầu suy nghĩ và quan trọng là tính mưu.
Biết lời ba nói là ý giáo huấn kinh nghiệm nhưng Huy Minh mặc kệ, tất nhiên kinh doanh phải dùng đến mưu nhưng anh khác ba, ko nhất thiết vì 1 mối làm ăn mà phải mất tình kinh doanh.
.
.
.
Trước cửa phòng cấp cứu, 4 chàng trai đi qua đi lại, mặt ai nấy lộ rõ vẻ lo lắng, riêng mặt ai đó có khó coi hơn một chút, lòng nónh như đang đứng trong đống lửa.
Nó đã vào phòng cấp cứu gần 1 tiếng đồng hồ rồi mà vẫn chưa có tin tức gì.
- Long, cậu nên báo cho người nhà cô ấy đi - Hoàng Dương nói,
- Ko được. Mẹ Chi mới khỏi bệnh ko nên để bác ấy lo lắng.
Lời Long vừa dứt, cửa phòng bỗng chốc bật mở, vị bác sĩ già mặc áo Blouse trắng cùng mấy cô y tá đi ra. Ngay lập tức bị 4 người xúm lại hỏi tới tấp.
- Bác sĩ, cô ấy sao rồi ạ? - Hữu Duy khẩn trương nhìn bác sĩ.
- Cô bé đã ổn rồi, mấy cậu là gì của cô bé ? - Bác sĩ Phạm gật đầu trả lời.
- Tụi cháu là bạn. - Huy
- Vậy mấy cậu theo y tá đi làm thủ tục nhập viện cho cô bé đi.
- Bác sĩ, Cô ấy sao lại ngất? - Hoàng Dương lên tiếng.
- Chúng tôi đã kiểm tra kĩ, nguyên nhân là do di chứng của vết chấn thương ở não bộ.
- Chấn thương? - Cả 4 đồng thanh. Riêng Long, cậu thấy lạ, chơi thân với nó từ nhỏ tới bây giờ, cậu có thấy nó gặp tai nạn hay làm sao đâu.
- Ta là bác sĩ điều trị ẹ cô bé trước đó, gặp gỡ cô bé cũng thường xuyên nhưng chưa hề thấy tình trạng này xảy ra. Đây chỉ là di chứng nhẹ nhưng cũng phải chú ý, ko nên để cô bé suy nghĩ quá nhiều, điều đó sẽ rất nguy hiểm đến não bộ. Các cậu phải nhớ. - Bs Phạm giải thích, trong đầu cũng rất thắc mắc về kiểu bệnh này.
- Cám ơn Bác sĩ!
Hữu Duy cúi đầu cảm ơn rồi quay ra mấy người kia - Mấy ông mệt rồi, nên về trước đi, ở đây đã có tôi lo.
- Vậy có được ko?
Long hỏi.
- Yên tâm có chuyện gì tôi sẽ báo.
.
Tạm biệt 3 người ra về, Hữu Duy quay lại phòng bệnh, mùi ete xông vào cánh mũi khiến cậu khó chịu nhưng vẫn đến bên giường bệnh.
Người con gái sắc mặt đang nhợt nhạt yếu ớt đang nằm kia khiến tim cậu thắt lại, đau lòng ko thôi.
Cậu ko biết trong quá khứ xảy ra chuyện gì nhưng cậu thề là bây giờ và tương lai nhất định cậu sẽ bảo vệ nó, ko để nó phải chịu bất cứ tổn thương nào.
Nhẹ nắm bàn tay nhỏ bé kia. Dù cho trái tim em có hay ko chọn anh thì anh sẽ mãi bên em.
Gà ngốc à.
Mở mắt một cách khó khăn, trước mắt nó toàn là màu trắng, còn có mùi ete rất khó chịu. Nó cũng chỉ biết lúc sáng đầu rất đau rồi sau đó như thế nào thì nó ko biết, tỉnh dậy nó mới nhận ra mình đang ở bệnh viện.
Hình ảnh đập vào mắt nó là người con trai nằm gục xuống cạnh nó, đang ngủ nhưng tay vẫn nắm chặt tay nó. Khuôn mặt thật đẹp trai anh tuấn, từng góc cạnh như điêu khắc, mái tóc ngắn hơi rủ xuống mặt. Nó ko ngờ bình thường cậu đã đẹp rồi nhưng mà cả lúc ngủ cũng đẹp hơn hẳn người khác, đã thế lại còn hồng hồng nữa chứ. Nó ngắm nhìn thích thú, ko kìm nổi nó rút tay ra khỏi tay Hữu Duy, đưa tay lên chạm nhẹ vào khuôn mặt kia,
" tên này da mặt thật mịn, ghen tị quá" -nó nghĩ.
Đột nhiên đôi mắt đen kia mở ra, nó phản ứng nhanh đem tay thu về, mặt tỉnh bơ quay đi chỗ khác vô tội.
- Đã tỉnh? - Hữu Duy hỏi, đưa tay sửa lại mái tóc.
Nó gật đầu như rôbốt.
- Còn đau đầu ko?
- Ko. Cảm ơn.
- Cô còn yếu lắm, để tôi đi gọi bác sĩ.
Nói rồi cậu ra khỏi phòng. Nó nhìn theo bóng lưng cậu mà có chút tiếc nuối.
Quay lưng đi rồi, mặt Hữu Duy mới được dịp bùng nổ,thực ra lúc mà nó rút tay ra đã làm cậu tỉnh giấc, định hỏi thăm vài câu nhưng ai ngờ gà ngốc này lại thừa lúc cậu ngủ mà làm càn trên mặt cậu khiến cậu đỏ mặt tía lịa như say rượu, cũng may mà nó ko nhận ra.
Đợi cho y tá tiêm thuốc xong, Hữu Duy uy hiếp bắt nó ăn hết hẳn một bát cháo đầy, ko cam lòng nhưng nó ko đủ sức đấu lại tên này nên đành ngậm ngùi ôm hận mà ăn.
- Muốn ăn gì nữa ko?
- Ko. No bể bụng rồi đây nài. Tôi muốn về nhà.
- Ko được, bác sĩ bảo 2 ngày nữa cô mới được xuất viện.
- Tôi ko sao nữa mà. Nếu ko về mẹ sẽ lo.
- Bây giờ trông cô như con gà hen thế này mà về, bác gái sẽ càng lo lắng thêm.
- Nhưng mà.....
- Yên tâm. Về phần bác gái đã có Long lo liệu ổn thoả rồi.
Giọng Hữu Duy có chút nghiêm nghị, chính nó cũng ko hiểu vì sao tính khí mình ngang ngạnh như thế mà giờ đây phải chịu lép vế thế này.
" yêu quá hoá điên " là như vậy sao???
Bà Lệ Hoa đang cùng cô giúp việc mua đồ tại siêu thị. Là người có tiền, đi mua sắm tất nhiên ko cần xem giá nên xe đẩy đồ nhanh chóng đầy ắp. Biết ở siêu thị có một khu bán trang sức nam nữ rất đẹp nên bà ko về vội mà tạt qua đó xem.
Tiến lại quầy đồng hồ thời trang, toàn những loại thuộc kiểu dáng sang trọng. Rất đẹp.
Sở hữu Đôi mắt tinh tế, bà nhanh chóng phát hiện một chiếc ngay đó. Chiếc đồng hồ này được làm bằng vàng trắng, xung quanh dây gắn đá sapphire xanh lam nom rất hợp với giới trẻ, Hoàng Dương con trai bà mà đeo nó thì rất đẹp. Bà đưa tay định lấy thì một bàn tay khác nhanh hơn đã cầm nó lên.
- Hải Phong, con xem chiếc này rất hợp với con nha. - người phụ nữ đó cầm chiếc đồng hồ cười nói với chàng trai trẻ đi sau.
Bà Hoa theo quán tính đưa mắt nhìn người cướp đồng hồ đi, là bà nhìn thấy trước cơ mà, nhất định phải đòi lại.
Nhưng ngay khi nhìn thấy người phụ nữ đó, bà như hoá đá ngay lập tức, người này- người mà bà sợ đối diện nhất, đã bao năm rồi mà người này vẫn ko khác xưa là mấy. Bà sợ ko dám nhìn mặt người này, cảm giác tội lỗi lại dâng lên từ đáy lòng. Tại sao à, vì bà đã cướp đi thứ quan trọng đối với người ấy, vô tình đẩy người phụ nữ kia vào bể khổ. Thực rất có lỗi.
Người kia quay ra nhìn bà Hoa, vui vẻ nói:
- Chị cũng thích cái này đúng ko?
Bà Hoa vô thức gật đầu.
- Nhân viên. Còn chiếc nào như thế này nữa ko?
- Thưa chủ tịch Dương, loại này chỉ còn duy nhất có 1 chiếc. - Cô Nhân viên trả lời run run. Đột nhiên có chủ tịch và giám đốc tương lai tới khảo sát ,sao ko sợ được
- Thôi mẹ à, mẹ mới mua cho con 1 chiếc rồi mà, chiếc này để bác khách kia lấy đi. - Hải Phong nói.
- Vậy được. - Như Hạ mỉm cười rồi đưa cho bà Hoa chiếc đồng hồ.
- Cảm...cảm ơn!
- Chị thực có mắt nhìn nha, tôi ko biết chị tặng cho ai nhưng nếu người đeo giống con trai chúng ta thì quả là rất hợp đấy.
Nói rồi bà Hạ và Phong rời đi để lại Lệ Hoa đang đứng run nhẹ khi nghe từ " con trai chúng ta ".
..........
Buổi chiều.
Nó nằm trên giường bệnh mà chán ngắt, tính ra thì nó nằm ở đây cũng được 5 tiếng đồng hồ rồi. Hữu Duy nói nó vì thiếu chất nên mới ngất xỉu thế mà nó cũng tin sái cổ. Hồi trưa mấy người kia có tới thăm nó, Hoàng Dương còn mang theo nhiều truyện tới cho nó đọc cơ mà nó đọc vèo 1 cái đã xong nên giờ nằm lì trên giường. Trong này có mỗi nó với Hữu Duy đang gọt trái cây.
Ko thể chịu được nữa, nó bật dậy từ trên giường phi lao xuống đất.
- Đi đâu đấy? - Hữu Duy giật mình hỏi.
- Về chứ đi đâu.
- Ko được, cô chưa.....
- TÔI MUỐN VỀ!!!!!
Nó hét lên khiến mấy người đi qua cửa tò mò nhìn nó rồi tặc lưỡi " Bệnh viện này còn có cả khoa thần kinh nữa à. Đúng là đa khoa ".
Rồi tiếng hét cũng im vì.....
- Tôi đang cầm dao đấy.
Hữu Duy cảnh báo.
Nó nuốt uất ức vào trong bày ra đủ các bộ mặt. Sau sự chống đối cộng thêm sự năn nỉ của nó, Hữu Duy đành phải giơ tay chịu trói đi làm thủ tục xuất viện cho nó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui