Dạo Bước Phồn Hoa

Lang Hoa dùng bữa sáng cùng Diệp lão phu nhân.

Diệp lão phu nhân mới dẫn Lang Hoa vào trong phòng nói chuyện, “Con đừng gấp gáp, trước tiên cho người hỏi xem rốt cuộc là tội danh gì, cho dù là Hoàng Thành Ti cũng phải vẽ ra một con đường mới được.”

Lang Hoa gật đầu, đến trưa người của Diệp gia gửi tin báo về, “Chúng ta đưa thiệp của lão phu nhân đi Thọ Châu nhưng không gặp được Cố tứ lão gia.”

Diệp lão phu nhân đặt cốc trà trong tay xuống.

Theo lý mà nói, thiệp của Diệp gia cho dù đi đến đâu đều phải có vài phần thể diện, sao lại ngay cả người cũng không gặp được thế này?

Tay Lang Hoa càng nắm chặt hơn.

Diệp lão phu nhân nói: “Có nghe ngóng được gì không? Một thương nhân buôn bán dược liệu, không giết người phóng hỏa thì liệu gây ra được tội lớn gì chứ?”

Người làm Diệp gia nhìn Lang Hoa, mới thấp giọng bẩm báo, “Nghe nói quan sai phát hiện được trong rương đựng dược liệu của Cố gia có muối thanh bạc, còn có cả kiếm của Tây Hạ nữa.”

Lang Hoa như bị một luồng ánh sáng mạnh đâm vào mắt, bỗng chốc vành mắt nóng lên, Cố gia làm việc trong sạch bao năm lại bị vu oan như vậy.

Đây chính là thủ đoạn của Thẩm Xương Cát, chỉ dựa vào một thứ đồ như muối thanh bạch, nhẹ thì phạt trượng hình, nặng thì trảm đầu, càng đừng nhắc tới việc còn có vũ khí. Diệp gia ngay cả tứ thúc còn không gặp được, chỉ e Mẫn đại nhân có ra mặt cũng không thu hoạch được gì.

Diệp lão phu nhân cũng hít sâu một hơi, vẫy tay ra hiệu cho hạ nhân lui xuống, lúc này mới nhìn Lang Hoa thở dài, “Con đã đắc tội gì với Hoàng Thành Ti?”

Lang Hoa cắn môi không nói, hồi lâu sau mới lên tiếng, “Lão phu nhân, con vẫn giữ nguyên câu đó, toàn bộ mọi chuyện có nguồn cơn ra sao con không thể dễ dàng nói cho lão phu nhân biết được, trừ khi, người đồng ý với con chuyện đó.”

Diệp lão phu nhân lắc đầu, “Không phải là ta không đồng ý với con, chỉ là Cố gia chẳng qua chỉ là một thân hào nông thôn, còn con cũng chỉ là một đứa trẻ, lời con nói tuy có thể lay động một lão thái bà như ta nhưng không thể hữu dụng với bất cứ ai được.”

Lang Hoa gục đầu xuống, “Có lẽ đây chính là số mệnh của Cố gia! Số mệnh của Cố gia chính là như vậy.”

...

Lang Hoa rời khỏi Diệp gia trở về Cố gia.

Người làm Cố gia vẫn đang quét dọn đình viện như thường lệ, Lang Hoa không đi thỉnh an Cố lão thái thái, mà đi thẳng vào nội viện ngồi trên hành lang.

Tiêu ma ma vội vàng đi đến nói, “Đại tiểu thư, ở đây lạnh lắm, tiểu thư mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

Lang Hoa lắc đầu, “Ta chỉ muốn ngồi một mình ở đây một lát.” Nàng muốn sắp xếp lại toàn bộ suy nghĩ trong đầu, Thẩm Xương Cát từng bước chèn ép, Diệp gia khoanh tay hết cách, nàng còn phải vượt qua bao nhiêu thử thách nữa mới gặp được người nàng cần gặp đây.

Không biết qua bao lâu sau, có một thân ảnh nho nhỏ chạy tới, ngồi bên cạnh nàng, Lang Hoa liếc mắt nhìn, là Cố Chiêm Lâm. Cố Chiêm Lâm chầm chậm tiến gần nàng, sau đó thấp giọng nói, “Trưởng tỷ, đệ... Tỷ... Ánh mắt tỷ đỏ… Có phải là tỷ không ngủ được không?”

Bàn tay nhỏ nhắn của Cố Chiêm Lâm lắc nhẹ, đoan chính ngồi đó, cả người căng lên như một cây cung, dường như chỉ khẽ động một chút cảm xúc sẽ bùng nổ. Lang Hoa nhất thời hoảng hốt, cũng không biết kiếp trước Cố Chiêm Lân như thế nào đi qua mọi chuyện. Không có phụ mẫu, không có tộc nhân, một mình lưu lạc bên ngoài.

Lang Hoa kéo tay Cố Chiêm Lâm, “Lâm Ca yên tâm, tỷ nhất định sẽ cứu Tứ thúc trở về.”

Lời động viên ấy, lời hứa hẹn ấy, không hiểu sao lại càng khiến Cố Chiêm Lâm thấy khổ sở, sợ hãi, nỗi ủy khuất trong lòng dường như lập tức không áp chế được bừng lên.

Cố Chiêm Lâm dựa vào bờ vai Lang Hoa khóc hu hu.

Tiêu ma ma nhìn thấy hai tỷ đệ dựa vào nhau như vậy cũng không nhịn được dòng lệ chua xót dâng lên.

Cố Chiêm Lâm chỉ nghe thấy Lang Hoa thấp giọng nói: “Lâm Ca, trưởng tỷ sẽ không bao giờ giống như trước kia nữa rồi.”

Đúng vậy, nàng không còn giống như kiếp trước nữa, nàng phải vươn tay ra bảo vệ tất cả mọi người.

Lang Hoa đứng dậy, dặn dò Tiêu ma ma, “Đi thôi, chúng ta đến Vệ Sở xem xem.”

...

Thẩm Xương Cát đang nghe bẩm báo, “Tối qua Cố gia truyền tin đến Mẫn gia và Hàn gia, Cố đại tiểu thư đã đích thân đến Diệp gia. Hôm nay Mẫn đại nhân và Diệp lão phu nhân đều cho người gửi thiệp bái đến Thọ Châu, Hàn Tướng quân còn đích thân đi. Người của Mẫn gia và Diệp gia dễ đối phó, còn Hàn Tướng quân đòi xông vào đại lao, Tri phủ Thọ Châu quỳ xuống đất cầu xin mới ngăn được Hàn Tướng quân.”

“Nhưng họ thấy có muối thanh bạc và kiếm Tây Hạ cũng đều lần lượt rời đi rồi.”

Thẩm Xương Cát cười lạnh một tiếng, có bằng chứng xác thực, cho dù là ai cũng không thể ngang nhiên khiêu khích luật phát Đại Tề, đặc biệt là Mẫn Hoài, một người mang trên vai cái danh quan thanh liêm, hắn càng không thể hành động khinh suất. Còn Hàn Tướng quân nắm quyền lực đã bị Hoàng thượng nghi kỵ, bây giờ nếu hắn còn dám gây chuyện thì sau này đừng hòng rời khỏi kinh thành nửa bước.

Diệp gia đã rời xa chính quyền hoàng cung bao năm nay, liệu có được bao nhiêu ưu thế, thiệp của Diệp lão phu nhân vốn không thể địch lại được với yêu bài của Hoàng Thành Ti.

Hắn muốn cho Cố gia nếm thử mùi vị thế nào là lên trời không có đường, xuống đất không có cửa.

Thuộc hạ thấp giọng nói: “Liệu Cố gia có thà hy sinh Cố tứ lão gia cũng quyết tâm giấu người đó không?”

Cố tứ lão gia là nam đinh cuối cùng có thể dùng được của Cố gia rồi, giống như một ngọn cỏ, sớm muộn gì cũng sẽ đánh đổ cả Cố gia. Hắn sẽ khiến Cố Lang Hoa mất đi tia hy vọng cuối cùng.

...

Tại Vệ Sở, Lang Hoa đang thay thuốc cho thương binh.

Các thương binh dường như cũng phát hiện ra Cố đại tiểu thư tâm trạng không tốt, vui vẻ cười đùa với Cố đại tiểu thư, “Không phải đại tiểu thư đang không nỡ xa chúng ta đó chứ, cũng không có gì cả đâu, mấy năm nữa Lĩnh Bắc ổn định, đại tiểu thư có thể tới đó thăm chúng ta rồi.”

“Không đúng, không đúng, ta nói sai rồi, chúng ta sẽ tới thăm tiểu thư.”

“Đúng vậy, không đánh trận nữa, còn cần lũ chúng ta lãng phí quân lương làm gì chứ, sớm quay về làm nông vụ thôi.”

Lang Hoa biết đó đều là những lời nói đùa, quân hộ là quân hộ, vĩnh viễn sẽ không làm nông vụ, hơn nữa nhưng người này đã quen với khí hậu ở Lĩnh Bắc, cho dù xuất ngũ cũng sẽ sống gần Lĩnh Bắc.

“Ngày mai chúng ta phải khởi hành rồi, mấy ngày qua làm phiền đại tiểu thư.”

Thiên hạ không có cuộc vui nào không tàn, mọi người đều sẽ phải rời khỏi đây, Lang Hoa cẩn thận nhìn lại từng gương mặt trong phòng. Nàng hy vọng mấy năm sau mọi người sẽ còn có thể tụ hội lại với nhau, cùng nhau trò chuyện như ngày hôm nay.

Nhưng nếu Tây Hạ đánh lén Đại Tề, những người này đều phải đi tới chiến trường.

Có lẽ lần từ biệt đó đối với rất nhiều người trong số họ có thể là vĩnh biệt.

Vĩnh viễn không gặp lại nữa.

Những người khổ cực chiến đấu trên chiến trường để bảo vệ quốc gia này, có lẽ họ không hề thua về sự anh dũng, nhưng lại bại dưới tay những người cầm quyền của Đại Tề.

Lang Hoa không nén nổi sự buồn bã trong lòng, nàng giơ tay lên trịnh trọng hành lễ với mọi người.

Đám binh sĩ bỗng thấy hoảng sợ vội vàng nói: “Đại tiểu thư làm gì vậy?”

Lang Hoa lắc đầu, không nói quá nhiều, nàng nhanh chóng hồi phục lại vẻ mặt ban đầu, “Tuy rằng thương tích đã gần như bình phục hoàn toàn, nhưng vẫn cần phải chú ý, khi đi qua Vệ Sở các vùng đều phải đến thay thuốc, dưỡng thương cho tốt thì sau này mới đánh trận tiếp được.”

Mọi người lần lượt gật đầu, “Lời căn dặn của đại tiểu thư, nhất định chúng ta sẽ ghi nhớ.”

Trong Vệ Sở vô cùng náo nhiệt, ngoài cửa truyền đến một âm thanh lạnh lẽo, “Lấy sổ quân tịch ra đây tra hỏi rõ từng người một cho ta.”

Lang Hoa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy người của Hoàng Thành Ti.

Toàn bộ Vệ Sở đã bị bao vây.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui