Dạo Bước Phồn Hoa

Từ lão phu nhân có chút kinh ngạc, người trong cung sao lại tìm đến nơi này.

“Mau,” Từ lão phu nhân phân phó người, “Mau trang điểm cho ta.” Lúc này càng không thể mất thân phận.

Hạ nhân Từ gia bận rộn một hồi mới mời nội thị vào phòng.

Nội thị quét một vòng trên người Từ lão phu nhân, sau đó ý tứ hàm xúc rơi lên mặt Từ Cẩn Du: “Vị này là Từ Đại tiểu thư chăng.”

Từ lão phu nhân chợt nhớ tới Cố Lang Hoa, nụ cười trên mặt cứng ngắc, chẳng lẽ nội thị lại tới tìm Cố Lang Hoa.

Từ lão phu nhân nói: “Người nói là…”

Nội thị nói: “Nô tỳ không phải nói Khánh Vương phi, nô tỳ nói là Từ Đại tiểu thư luôn hầu hạ bên cạnh Thái hậu nương nương.”

“Đúng,” Từ lão phu nhân vui mừng, “Đây là Cẩn Du của chúng ta.”

“Vậy thì đúng rồi,” Nội thị khom người, “Nô tỳ chúc mừng người, Từ Đại tiểu thư hiền lương thục đức, Hoàng thượng có ý triệu Đại tiểu thư tiến cung.”

Trái tim Từ lão phu nhân đập mạnh, không khỏi trợn to hai mắt: “Trung quan đại nhân nói là muốn đưa Cẩn Du vào cung? Mà không phải là vào cung hầu hạ?”

Nội thị cười nói: “Tuy nói đều là một ý, nhưng dẫu sao cũng khác nhau, Từ Đại tiểu thư lần này vào cung là làm chủ tử.”

Hoàng thượng vừa ý Cẩn Du.

Từ lão phu nhân không khỏi cảm khái, đúng là trong khốn khó lại tìm được hi vọng, không ngờ Cẩn Du cuối cùng sẽ có kết quả như vậy.

Hoàng thượng phế bỏ Hoàng hậu Triệu thị, hậu cung cũng từng nạp thêm người, nhưng vào lúc có mối nguy thế này, quốc gia đại sự sợ rằng xử lý còn không xong, vậy mà lại nghĩ đến Cẩn Du. Có thể thấy Hoàng thượng không phải ý nghĩ nông nỗi nhất thời mà là có trải qua suy nghĩ kỹ.

Thật sự như vậy, Cẩn Du tám phần sẽ có một tiền đồ tốt.

Có lẽ cơ hội này không rơi vào những đạt quan hiển quý như Diệp gia, mà là rơi vào nhà bọn họ.

“Cẩn Du,” Từ lão phu nhân không che giấu được nụ cười trên mặt, “Con có nghe thấy không, mau cùng ta tạ ơn đi.”

Tất cả mọi người Từ gia quỳ xuống tạ ơn, nội thị lập tức đỡ Từ Cẩn Du dậy: “Từ chủ tử không cần đa lễ, người phải chuẩn bị thật tốt, lát nữa phải vào cung rồi.”

Nhanh như vậy...

Từ Cẩn Du trợn tròn mắt: “Ta còn chưa chuẩn bị, ta…” Nàng ta không có đồ cưới, chưa chọn xong của hồi môn. Đến đồ cưới cũng chưa chuẩn bị, cứ như vậy vào cung, nàng ta thậm chí còn không có cơ hội thấp thỏm, sợ hãi tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, cũng không có ma ma dạy nàng ta nên làm như thế nào.

Vui sướng vừa rồi bây giờ biến thành phiền muộn, tại sao lại đơn giản như vậy, hoàn toàn khác với tưởng tượng của nàng ta.

Nội thị thu liễm nụ cười, trên mặt hiện ra vẻ từng trải sự đời: “Từ chủ tử, Hoàng thượng muốn sớm gặp người, đây chính là ân điển lớn nhất.”

Nội thị nói xong ho khan một tiếng, Từ lão phu nhân lập tức nghĩ đến ân thưởng, mặc dù trong nhà không có quá nhiều tiền bạc, nhưng cái này vẫn không thể thiếu. Những tiền bạc kia vốn là dự định sửa chữa nhà cửa, bọn họ muốn đợi đến khi chiến sự qua đi, sai người đi Hàng Châu bán chút đất đai và nhà cửa, sửa sang lại viện trong kinh, tránh cho Cố Lang Hoa những kẻ đó chê cười. Không ngờ bà ta mới có ý nghĩ như vậy, Cố Lang Hoa đã tới muốn nhà và điền trang ở Hàng Châu, nói những thứ kia đều là gia sản chi trưởng nên được hưởng.

Bây giờ tình thế có thay đổi, bà ta phải toàn lực ủng hộ Cẩn Du, chẳng những không thể để cho Cẩn Du mất mặt ở trước mặt trung quan, còn phải để nàng ta mang tiền bạc vào cung xử lý khắp nơi. Cẩn Du rất nghe lời bà ta, tương lai thật sự phát đạt rồi, nhất định sẽ giúp đỡ bà ta chăm sóc tốt cho Từ gia.

Từ lão phu nhân không biến sắc nhìn ma ma quản sự, ma ma quản sự lập tức hiểu ý, vào nhà lấy tiền thưởng đưa cho nội thị.

Nội thị tươi cười rời đi.

Trong phòng không còn người khác, Từ Cẩn Du lập tức rơi nước mắt: “Tổ mẫu, con… con không muốn vào cung… con không muốn rời xa người, con còn phải ở bên cạnh hầu hạ người.”

“Nói ngốc gì đó,” Từ lão phu nhân lập tức khiển trách, “Đây là cơ hội tốt thế nào, con nhất định phải nắm chắc, nếu không tương lai hối hận cũng không kịp.”

Từ Cẩn Du mờ mịt nhìn Từ lão phu nhân, giống như không có chủ kiến, tất cả đều muốn dựa vào Từ lão phu nhân: “Cháu gái không phải là gì cả… thân phận lại không rõ, cho dù vào cung cũng chưa chắc được Hoàng thượng thích, đến lúc đó vẫn là phải…”

“Cái gì mà thân phận không rõ,” Từ lão phu nhân lạnh lùng nói, “Con là cháu gái của chi trưởng Từ gia, kẻ nào dám ăn nói linh tinh.”

Từ Cẩn Du lao vào lòng Từ lão phu nhân, cười đến hài lòng thoả dạ: “Tổ mẫu.”.

...

Người trong bóng tối nhìn thấy nội thị trong cung rời đi, lúc này mới quay đầu phân phó nói: “Đi nói với Tam công chúa một tiếng, tất cả đều rất thuận lợi.” Chẳng những khống chế được Lưu Cảnh Thần, hơn nữa còn khiến cho Từ Cẩn Du ngoan ngoãn làm việc cho Kim quốc, hắn ta không thể không bội phục Tam công chúa, tính toán tất cả mọi chuyện chính xác như vậy.

Một người khác thấp giọng hỏi, “Vậy chúng ta còn phải đợi đến khi nào, còn không bằng đánh một trận với người Tề.”

Người kia nói: “Đương nhiên có cơ hội cho các ngươi động thủ, rất nhanh Đô nguyên soái sẽ dẫn binh mã tới Đại Tề, Đại Tề sẽ binh bại như núi giống Liêu quốc.”

Sau khi đánh bại Liêu quốc, tiếp đó chính là Đại Tề, Tam công chúa đã từng nói trước mặt Bệ hạ, không quá năm năm Đại Kim ta chính là quốc gia lớn mạnh nhất.

Tất cả người Tề sẽ cúi đầu với Đại Kim.

Tam công chúa từng nói, chỉ có Khánh Vương đó không thể không đề phòng. Có điều dựa theo kế hoạch, Khánh Vương rất nhanh sẽ bị đuổi ra khỏi kinh.

...

Trong tiểu viện Bùi gia chuẩn bị chút thức ăn, mặc dù không phải rất phong phú, nhưng vào lúc này cũng coi là hiếm có.

Triệu Liêu uống hai ly rượu mới cảm thấy ấm bụng. Bây giờ mượn ánh đèn cùng Bùi Khởi Đường xem dư đồ trên bàn, bất tri bất giác cũng kích thích mấy phần khí thế, nếu không phải trong kinh cần hắn, hắn cũng muốn dẫn người đại chiến một trận với Ninh Vương.

Mấy ngày nay quá ngột ngạt rồi.

“Khánh Vương gia đợi đến khi binh mã đến, điểm trên năm nghìn cấm quân, xuất phát từ trong kinh, nhiều nhất hai ngày là có thể chặt đứt đường lui của Ninh Vương.”

Đừng nhìn chỉ có năm nghìn người nhưng cũng đủ để cho Ninh Vương một đòn trí mạng. Nếu như sắp xếp thoả đáng, nói không chừng còn có thể bắt Ninh Vương, trận chiến này sẽ kết thúc.

“Ta sợ rằng không đợi được năm nghìn người,” Bùi Khởi Đường di chuyển đèn, dư đồ trước mặt lập tức rơi vào trong bóng tối, “Định Viễn Hầu cũng sẽ không giúp ta vây đánh chính diện, ta nhiều nhất chỉ có một nghìn binh mã, e là không thể hoàn toàn ngăn cản được Ninh Vương. Nếu để cho Ninh Vương qua phủ Diên An, trận đánh này sẽ phải kéo dài tới sang năm mới có thể kết thúc, không biết bên trong còn có khó khăn gì khác nữa không.”

Bùi Khởi Đường nói rồi nhíu mày.

Triệu Liêu nhìn Bùi Khởi Đường không khỏi ngẩn ra.

Khánh Vương sao lại nói như vậy?

Khánh Vương chí khí phấn chấn dẫn binh xông vào đại quân của Ninh Vương, giờ sao lại đột nhiên anh hùng nhụt chí?

Triệu Liêu nói: “Khánh Vương gia tự mình dẫn binh, có lẽ sẽ không thất bại đâu.”

Bùi Khởi Đường lắc lắc đầu, đi tới bên cửa sổ: “Hoàng thượng hai ngày này sẽ lệnh ta xuất kinh, chẳng những như vậy sẽ còn triệu hồi binh mã của đám Định Viễn Hầu, để tất cả tàn quân của Ninh Vương lại cho ta.”

“Binh mã không đủ, lương thảo không đủ, cộng thêm không thừa thắng xông lên, sẽ mất thời cơ chiến đấu.”

Triệu Liêu không nhịn được nói: “Hoàng thượng sẽ không làm như vậy đâu, làm như vậy đối với Đại Tề chúng ta sẽ không có bất kỳ lợi ích nào, lại nói Hoàng thượng lệnh Khánh Vương hồi kinh cần vương….”

Nói tới đây, Triệu Liêu liền hiểu ra, Hoàng thượng kiêng dè Khánh Vương, giống như năm đó đối với lão Khánh Vương, những chuyện kia rất có thể sẽ xảy ra một lần nữa.

Tất cả trên trăm quan viên Đại Tề đều sẽ bị liên luỵ…

Triệu Liêu không tự chủ được rùng mình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui