Dạo Bước Phồn Hoa

Lúc Triệu Liêu từ trong thư phòng của Bùi Khởi Đường đi ra liền có chút hồn bay phách lạc.

Cũng không biết tại sao, chính là cảm thấy không thoải mái, đi ra khỏi Bùi gia hắn cố ý ngẩng đầu lên nhìn hai chữ “Bùi phủ” vô cùng rõ nét.

Hoàng thượng thậm chí không ban thưởng vương phủ cho Khánh Vương, giống như Khánh Vương gia nói vậy, sợ rằng hắn đã bị Hoàng thượng nghi kỵ.

Nghĩ một chút Triệu Liêu liền cảm thấy lúng túng, trước đó trông mong người tới giải vây, sau lại lập tức trở mặt, cho dù là qua cầu rút ván cũng không nhanh như vậy.

Giống như Khánh Vương nói, Hoàng thượng muốn triệu hồi Định Viễn Hầu về thì bọn họ phải làm thế nào? Triệu Liêu bỗng nhiên rất muốn quay lại Bùi gia bàn bạc với Khánh Vương một chút, làm sao mới có thể nghĩ được một cách thỏa đáng.

“Đại nhân, thế nào rồi? Khánh Vương bên đó có phải đã có chủ ý rồi không? Lần này muốn dẫn bao nhiêu người đi đánh trận, người có tiến cử chúng ta hay không? Trước đó trên lầu tường thành nhìn ngứa tay như vậy, lần này không thể thiếu chúng ta được.”

Triệu Liêu lắc lắc đầu, hai thuộc hạ thu lại nụ cười trên mặt.

Một người trong đó nói: “Đại nhân, đây là xảy ra chuyện gì thế?”

“Khánh Vương nói, Hoàng thượng sẽ không để cho ngài ấy dẫn cấm quân ra ngoài đâu?”

Không dẫn cấm quân thì dẫn cái gì?

Hai người đưa mắt nhìn nhau: “Đại Tề có thể sử dụng không phải là cấm quân sao? Không muốn dùng Thị Vệ Ti chúng ta, cũng phải dùng người khác.”

“Còn có sương quân,” Giọng Triệu Liêu hơi khàn, “Khả năng sẽ dẫn mấy nghìn sương quân…”

Thuộc hạ cười một tiếng: “Đừng đùa nữa, những sương quân kia làm sao có thể chịu nổi.”

“Không chỉ như vậy, triều đình có thể sẽ còn triệu hồi Định Viễn Hầu….”

Lần này hai người thật sự ngẩn ra, một người trong đó nói: “Như vậy trận này còn đánh nữa không…”

Lời còn chưa nói hết, liền bị một người kéo một cái: “Nói bậy bạ gì đó, võ tướng chúng ta không hỏi chuyện quan văn, điều binh khiển tướng phải nghe Hoàng thượng, nhất là Thị Vệ Ti, lắm mồm sẽ xảy ra chuyện đó.”

Triệu Liêu mù mờ gật gật đầu, Hoàng thượng tín nhiệm Thị Vệ Ti nhất, hắn không nên phụ lại hoàng ân.

“Phòng vệ khắp nơi đã xem cả chưa?” Triệu Liêu lập tức phân phó, “Vụ án của Mẫn đại nhân còn chưa làm rõ kết quả, mọi nơi đều không thể xem thường.”

Mẫn đại nhân rốt cuộc là ai làm bị thương? Hắn luôn cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng mọi người đều không để ở trong lòng. Khánh Vương mới vừa vào kinh nhưng đã đi điều tra, còn chỉ điểm hắn đề phòng gian tế Kim quốc.

Ninh Vương mưu phản cùng lắm coi như nội loạn, người Kim quốc là hoạ ngoại xâm, nhất định không thể xem thường. Hắn có nên bẩm báo cho Hoàng thượng, xin Hoàng thượng lấy đại cuộc làm trọng hay không?

...

Bùi Khởi Đường trở lại phòng, Lang Hoa đang cùng Bùi Thập tiểu thư loay hoay tính toán, hai người vừa nói vừa cười, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Thấy Bùi Khởi Đường, Bùi Thập tiểu thư lập tức đứng dậy hành lễ, không nói hai câu liền lui xuống.

“Nên sai người thêm cho nàng một cái lò sưởi.” Bùi Khởi Đường vào phòng cầm lấy tay Lang Hoa, cảm thấy nhiệt độ ấm áp trên tay nàng, trong mắt hắn mới có thêm mấy phần ý cười.

“Ta không thấy lạnh,” Lang Hoa cười nói, “Thời tiết bây giờ chưa cần dùng lò sưởi.”

“Dẫu sao cũng không giống Hàng Châu,” Bùi Khởi Đường nói, “Phải cẩn thận chút, nếu như nàng ngã bệnh rồi, ta nên làm thế nào?” Nói đến phía sau hắn thấp giọng, nhiệt độ trong phòng lập tức như tăng thêm mấy phần nóng bỏng.

Lang Hoa nhớ tới chuyện ngày đó, hai má không khỏi đỏ lên, lập tức chuyển đề tài: “Triệu Liêu đi rồi?”

Bùi Khởi Đường gật gật đầu.

“Đúng là làm khó cho Triệu Liêu,” Lang Hoa nói, “Làm sao lại bị chàng nhìn trúng chứ, há chẳng phải là dê vào miệng cọp sao?” Triệu Liêu nhìn không giống như là người có lòng dạ gì, hơn nữa làm việc vô cùng thận trọng, nếu như không có hắn thủ thành, chỉ sợ cổng thành đã sớm bị Ninh Vương công phá rồi.

Bùi Khởi Đường cười nói: “Ta phải nghĩ cách đã, có thể lôi kéo một người thì lôi kéo một người.”

Kiếp trước, nàng nghe nói Bùi Khởi Đường là một người tự đại, không chịu cúi đầu với người khác. Ở Trấn Giang và Hàng Châu nàng cũng từng thấy qua thủ đoạn của Bùi Khởi Đường, hắn làm việc từ trước đến giờ gọn gàng sạch sẽ, trên người càng có một loại kiêu ngạo bẩm sinh, nhưng bây giờ lại cẩn thận như vậy.

Chẳng lẽ càng đến gần vị trí kia, ngược lại càng cẩn thận dè dặt sao?

Nàng luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm.

“Lang Hoa,” Bùi Khởi Đường nói, “Nàng và tổ mẫu trở về Hàng Châu được chứ?”

“Cái gì?” Lang Hoa không khỏi buột miệng nói ra, “Mọi người đều đang ở đây, ta trở về Hàng Châu coi là cái gì? Chàng không phải cũng đã từng nói, chúng ta không được phép xa nhau nữa sao?”

Nói tới đây nàng có chút khó nghĩ.

“Đúng,” Bùi Khởi Đường gật gật đầu: “Ta cũng trở về Hàng Châu, chúng ta đều trở về.”

Lang Hoa nhíu mày, nàng làm sao lại bắt đầu không hiểu dụng ý của Bùi Khởi Đường rồi, ở lại gần kinh thành hiển nhiên dễ đoạt vị hơn. Mặc dù quá trình sẽ có chút nguy hiểm và khó khăn, nhưng nàng từ đầu đến cuối đều có lòng tin với Bùi Khởi Đường.

“Lang Hoa, trước khi chưa gặp nàng, trong lòng ta nghĩ là, sớm muộn có một ngày phải báo thù,” Bùi Khởi Đường khẽ mỉm cười, “Nhưng bây giờ thì khác rồi, ta không vội chút nào, ta đã có tất cả, không cần vội tính toán với Hoàng đế. Ta ngược lại cảm thấy nếu như hắn có thể chống trả kẻ thù bên ngoài, ta cứ tiếp tục phụng hắn làm Hoàng đế cũng được.”

Lang Hoa ngẩng đầu lên, không biết thế nào, nàng vẫn luôn biết Bùi Khởi Đường sẽ đăng cơ hoàng vị, mặc dù bọn họ chưa bao giờ chính thức đàm luận chuyện này.

Có lẽ kiếp trước chính là như vậy, mặc dù nàng không nhớ nổi những gì đã qua kia, nhưng những thứ kia đã ở trong tiềm thức của nàng.

Lang Hoa hỏi: “Có phải chàng ở Quảng Nam gặp chuyện gì không?” Trước khi đến Quảng Nam Bùi Khởi Đường vẫn không như vậy.

“Có liên quan đến sấm thư kia?” Đây là đáp án duy nhất Lang Hoa có thể nghĩ đến, bởi vì nàng cũng biết sợ, sợ một màn luôn xuất hiện ở trong đầu nàng kia.

Tay nàng toàn là máu, Bùi Khởi Đường ngã xuống trước mặt nàng, Hứa thị cũng từng nói, nàng sẽ hại Bùi Khởi Đường.

Ánh mắt Bùi Khởi Đường sâu xa: “Hứa thị từng nói ta sẽ chết,” Nói tới đây hắn dừng một chút, “Ta không sợ chết, chỉ là chúng ta nên ở bên nhau, lỡ mất một đời, chúng ta không dễ dàng gì mới tìm lại được nhau. Đối với ta mà nói những thứ này càng quan trọng hơn, hoàng vị ai ngồi lên thì có thể thế nào, mặc hắn đi, chỉ cần không có khao khát cố chấp đối với nó, sẽ không bị người lợi dụng.”

“Chúng ta lui khỏi kinh thành,” Bùi Khởi Đường ôm Lang Hoa vào lòng, “Cũng chỉ có như vậy, ta mới có thể nhìn rõ ràng hơn.”

Mắt nhìn chằm chằm hoàng vị sẽ bị nó che mắt.

Lang Hoa nói: “Vạn nhất vừa rời khỏi kinh thành rồi, rất lâu đều không thể tìm được cơ hội như bây giờ...”

“Làm Hoàng đế sao?” Bùi Khởi Đường cười cười, “Có phải Hoàng đế hay không, vậy phải xem hắn có thể làm được cái gì, ta lần này sẽ để cho hắn biết Hoàng đế không dễ làm như vậy. Ta không cướp hoàng vị của hắn, có lẽ có một ngày hắn sẽ tự mình không cần hoàng vị nữa.”

Lang Hoa thẳng người lên: “Nói như vậy, ta ngược lại có một cách hay, nếu Hoàng thượng đã kiêng dè Vương gia, Vương gia không bằng dứt khoát phản đi.”

“Chúng ta cũng không cần tính, cũng không cần lên kế hoạch nữa, ngay bây giờ... phản đi.”

Bùi Khởi Đường nghe lời này ánh mắt sáng lên.

...

“Chính là chỗ này.”

Từ Cẩn Du được khiêng vào cửa cung, sau đó theo nội thị và cung nhân đi rất xa.

Càng đi vào trong cung, trong lòng Từ Cẩn Du càng bất an, nàng ta đi theo Thái hậu lâu như vậy, tình hình trong cung nàng ta đã rất rõ ràng. Nơi bọn họ muốn đi nằm ở phía tây của cả cung, tần phi nơi đó phẩm cấp đều không cao.

Từ Cẩn Du ngẩng đầu nhìn xung quanh, khắp nơi đều là một mảnh vắng lặng, không có nửa điểm náo nhiệt.

Nàng ta vào cung sẽ ở nơi này sao?

Cái này hoàn toàn khác với nàng ta nghĩ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui