Dạo Bước Phồn Hoa

Chuyện cho tới nước này cũng không thể không nói.

Vương Phụng Hi mím mím môi: “Hứa thị viết một quyển sấm thư, là chuyện Đại Tề chúng ta tương lai sẽ xảy ra, có điều… theo thuộc hạ thấy chẳng qua là vì đánh lừa dư luận, quấy nhiễu tâm trí của Vương gia thôi.

Lang Hoa yên lặng nghe.

Vương Phụng Hi nói tiếp: “Hứa thị nói, cái thai đầu tiên của Vương phi bị sảy, là một bé trai, từ đó về sau cũng không thể có thai được nữa, Vương gia vì vậy chính quyền không ổn định, cuối cùng thua ở trong tay người Kim quốc.”

Hoá ra là chuyện như vậy.

Bùi Khởi Đường che giấu như vậy là sợ nàng biết được sẽ đau lòng, vì nàng từng nói, kiếp trước nàng với Lục Anh không có con, mà nàng lại thích trẻ con như vậy.

Sau khi viên phòng, Bùi Khởi Đường thậm chí có chút ân hận, chung quy là sợ lời của Hứa thị sẽ thành sự thật. Cho nên Khánh Vương đại sát tứ phương cũng không phải là tường đồng vách sắt, chung quy cũng có chỗ mềm yếu.

Đúng là đồ ngốc.

Cho dù Hứa thị nói là sự thật, nàng cũng phải có thai mới có thể sảy chứ, tình hình bây giờ gần như là không thể nào. Mặc dù nhìn như một hành động buồn cười, nhưng cẩn thận nghĩ lại hành động ấy vẫn khiến cho người ta cảm động như vậy.

Có lẽ là vì thiếu sót đáng tiếc của kiếp trước, bọn họ phải trải qua một đời đau khổ mới có thể đổi lấy kiếp viên mãn là kiếp này. Mà nàng tin bọn họ cả đời này nhất định sẽ có được hạnh phúc.

“Đi đi,” Lang Hoa nói, “Bảo vệ cho tốt già trẻ một nhà, là coi như thắng trận này rồi.”

...

Triệu Liêu nghe được tin tức ngẩn người ra: “Cái này là thật sao? Khánh Vương mưu phản rồi?”

Tiếng Thường An Khang nghe chói tai dị thường: “Triệu chỉ huy sứ còn sợ chúng ta giả truyền thánh chỉ sao?”

Triệu Liêu lập tức cúi đầu xuống, tránh ánh mắt của Thường An Khang: “Ta chỉ là cảm thấy chuyện này quá đột ngột.”

Thường An Khang thở dài: “Hoàng thượng cũng không ngờ Khánh Vương phụ lại hoàng ân như vậy, lại khởi binh mưu phản.”

Khởi binh? Binh ở đâu ra?

Triệu Liêu nói: “Đại quân đã đến kinh thành rồi sao?”

“Cái này chúng ta không biết,” Thường An Khang lắc đầu, “Cho dù đại quân chưa tới, người của Khánh Vương đã ở kinh thành, nếu như bức vua thoái vị…”

Thường An Khang lắc đầu: “Chỉ sợ là Triệu chỉ huy sứ đời này cũng phải gánh tội danh, dù sao cũng là ngài để Khánh Vương vào kinh. Hoàng thượng là tín nhiệm ngài gấp bội, tương lai của Đại Tề dựa cả vào ngài rồi.”

Một nội thị nhưng lại nói chặt chẽ như vậy, hiển nhiên là được chỉ điểm.

Triệu Liêu nhớ tới những lời Khánh Vương nói với hắn, quả nhiên bây giờ đều ứng nghiệm rồi.

Thường An Khang ho khan một tiếng, Triệu Liêu lúc này mới hoàn hồn lại khom người nói: “Làm phiền trung quan phục mệnh với Hoàng thượng, ty chức nhất định làm tốt.”

Thường An Khang gật gật đầu: “Chuyện không thể chậm trễ, Triệu chỉ huy sứ nhanh điểm binh đi!”

Nói xong Thường An Khang mới dẫn người đi ra ngoài.

Hai phó tướng lập tức tiến lên: “Thủ lĩnh, đây... rốt cuộc là thế nào? Khánh Vương thật sự mưu phản rồi? Vậy chúng ta... có phải đi thủ thành không.”

Trên mặt mọi người đều là vẻ hốt hoảng, vốn dĩ là người kề vai chiến đấu, bây giờ lại phải sử dụng bạo lực với nhau.

Triệu Liêu siết chặt binh phù trong tay.

Binh phù không phải giả, Thường An Khang cũng là người bên cạnh Hoàng thượng, nhưng tất cả những thứ này vẫn khiến cho người ta khó mà tin được, giống như là một cơn ác mộng vậy.

Giọng Triệu Liêu hơi khàn khàn: “Là muốn đối phó với Khánh Vương trong thành, còn có người của Bùi gia và Cố gia.”

“Nói như vậy, Hoàng thượng muốn ra tay với Khánh Vương rồi.”

“Nói linh tinh gì thế.”

Người bên cạnh lập tức ngăn cản.

Triệu Liêu nghiến răng, trên trán nổi đầy gân xanh. Đúng vậy, Hoàng thượng ra tay với Khánh Vương rồi, hắn chỉ có thể điểm binh đi bắt người của Bùi gia và Cố gia.

Khánh Vương không dẫn bao nhiêu binh mã vào kinh, bây giờ những người lưu lại trong thành đại đa số đều là nữ quyến.

“Khánh Vương phi cũng phải bắt sao?”

“Phí lời, mưu phản là bị liên luỵ cả nhà, đừng nói là phủ Khánh Vương, đến người có liên quan với Cố gia, Bùi gia đều phải bắt, ngươi quên án hai vương năm đó rồi à?”

“Nhưng Khánh Vương phi cứu nhiều người như vậy, hơn nửa huynh đệ của ta đều từng dùng thuốc của Khánh Vương phi, coi như là nhận ân huệ của Khánh Vương phi, nhưng bây giờ lại muốn bắt người.”

Triều đình nói “giết chết, bất luận”, phủ Khánh Vương không phải kẻ ngốc, làm sao có thể không phản kháng, chỉ cần phản kháng chính là một con đường chết.

Mấy phó tướng này là tâm phúc của Triệu Liêu, nếu như thường ngày đã sớm xin đi giết địch rồi, nhưng bây giờ đều đứng tại chỗ rối rít lắc đầu, không ai muốn đi.

Người mình đánh người mình, hơn nữa còn là Khánh Vương vừa mới giải vây cho kinh thành.

“Một đội đến cổng thành tăng cường canh phòng, một đội đến Cố gia, một đội khác theo ta đến Bùi gia tìm Khánh Vương, hy vọng Khánh Vương có thể nói rõ ràng, có lẽ…” Triệu Liêu đã không nói tiếp được nữa.

Có quân lệnh ở đây, hắn không thể không làm.

“Điểm binh,” Triệu Liêu đứng dậy, “Đi…”

Nếu như đây là chiến trường giết địch, vậy thì tiếng hiệu lệnh này của hắn quá yếu ớt rồi.

...

Mẫn gia.

Âm thanh chói tai từ trong nhà truyền tới, Lưu Lê chửi ầm lên: “Các ngươi nói hứa hôn là hứa hôn, nói không gả là không gả, nào có đạo lý như vậy, làm sao? Các ngươi là trúng ý nhà nào rồi? Để ta đoán xem, chẳng lẽ vẫn là Lục gia?”

“Lục Anh kia chẳng qua chỉ là một Bí thư lang, ngươi biết công việc của Lục Anh là ai cho không? Đó là Lưu tướng gia Nhị bá trong tộc của ta, không có Nhị bá của ta, Lục Anh chẳng là gì cả.”

Mẫn phu nhân bịt tai, nhìn bà tử: “Mau, mau đuổi hắn ra ngoài đi.”

Sắc mặt bà tử khó coi: “Đuổi rồi, chỉ là hắn… cầm đao đứng ở đó, lại mùi rượu khắp người, người trong nhà đều không dám tiến lên, sớm biết đã… đã…”

Đã không chọc đến Lưu Lê này.

Nói cái gì mà người của Lưu tướng gia, thật ra chính là Lưu tướng nhận lấy, tổ tiên của Lưu tướng bừa bãi vô danh, sau khi làm cận thần của thiên tử liền tìm cho mình một tổ tông ở Sơn Tây, Lưu Lê này là chi bên bắn đại bác cũng không tới của Lưu gia đó.

Mẫn phu nhân nhìn Mẫn Hoài trên giường, nước mắt chảy xuống: “Lão gia, người làm sao lại nhìn trúng một người như vậy chứ.”

Mẫn Hoài trên giường mặc quan phục, dường như đã không còn hơi thở rồi.

Bà tử bên cạnh thấy vậy tiến lên phía trước nói: “Phu nhân gần xong rồi, nên lên ván rồi, nếu không sẽ không may mắn.”

Mẫn phu nhân càng nghẹn ngào không thể kiềm chế, Mẫn Giang Thần run rẩy đỡ Mẫn phu nhân một lần nữa nhìn Mẫn Hoài.

“Lão gia đây là không muốn đi, nếu không cũng không thể kiên trì lâu như vậy, vùng vẫy không chịu nuốt xuống một hơi thở cuối cùng,” Mẫn phu nhân nói, “Nhưng lại cứ vào lúc này, tên súc sinh kia đến gây sự.”

Mẫn Giang Thần mím mím môi: “Con đi nói rõ ràng với hắn, kêu hắn rời đi, để phụ thân yên tĩnh…”

“Không được đi,” Mẫn phu nhân nắm chặt tay Mẫn Giang Thần: “Phụ thân con đã không còn rồi, nếu như con lại có chuyện gì nữa, chính là muốn lấy mạng ta. Ca ca con đã đến quan phủ rồi, lát nữa là có thể trở lại, chúng ta nhịn thêm chút.”

Nhưng nhẫn nại từ trước đến nay đều không phải là chuyện dễ dàng.

Lưu Lê mắng càng khó nghe hơn: “Ngươi tưởng ngươi là cái thứ gì, liệt nữ trinh tiết? Phì, ai không biết ngươi thất đức trong khuê phòng, đã sớm không rõ ràng với người khác. Cho dù là như vậy, Lục Anh kia cũng không bằng lòng lấy ngươi qua cửa. Tiểu gia ta là thương ngươi, thương những của hồi môn Thái hậu ban thưởng cho ngươi kia.”

“Nếu không, tiểu gia thà đi chơi kỹ nữ ở câu lan*, dựa ngươi mà cũng dám giở trò với tiểu gia...”

*Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc.

Theo tiếng kêu gào của Lưu Lê, bên ngoài truyền tới một trận tiếng động, hiển nhiên Lưu Lê đang đập đồ trong phòng.

Mẫn phu nhân và Mẫn Giang Thần dựa vào nhau co rúm lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui