Dạo Bước Phồn Hoa

L ang Hoa nhớ tới dĩ vãng, giống như ở ngay trước mắt nàng.

Khi đó tuy rằng nàng là người mù, lại thấy Cổ đại thái thái càng đáng thương hơn, dùng thân lực không đủ che chở đứa nhỏ là nàng.

Vì thế nàng tận lực không ngỗ nghịch với Cổ đại thái thái, nàng muốn đem niềm vui đền cho Cổ đại thái thái, tu bổ nội tâm vở nát bị thể sự tra tân của bà, đây là những việc kiêp trước nàng dôc hết toán lực muôn làm.

Cuối cùng lại chỉ đổi lấy một kết quả lãnh khốc. Cho nên cả đời này, nàng vĩnh viễn sẽ không quay đầu lại.

Chuyện đã làm một lần, làm lại cũng sẽ có kết quả như vậy, một khi đã thể, tuy răng là mẹ con, cũng không cân cưỡng câu nữa.

Lời này hiển nhiên làm Cổ đại thái thái bất ngờ.

Ngày thường mọi chuyện hạ bút thành vãn, hôm nay bỗng nhiên không có chỗ dùng, Cổ Lang Hoa giông như đã hạ quyết tâm, Cổ đại thái bông nhiên kích động, mười năm này bà chưa bao giờ sợ hãi một chuyện như vậy.

Cổ đại thái thái giơ tay lên, tỷ mỉ nhìn Lang Hoa, "Lời này của con là có ý gì? Thử qua? Sẽ không làm lân hai, con thử qua cái gì?"

Cổ đại thái thái tất nhiên không thể biết việc này.

Lang Hoa nói: "Phụ thân qua đời sớm, tổ mẫu đổi đãi với bà thể nào? Trong nhà từ trên xuông dưới đêu theo ý bà, môi lân bà nhãc tới phụ thân, mọi người giận cũng không dám phát một chút, sợ chạm vào thương thể của bà. Nêu bà thật sự coi trọng cái nhà này, coi trọng côt nhục thân tình, sao có thể làm ra loại chuyện này?"

Cổ đại thái thái nghe thể, cười rộ lên, giống như nhớ tới chuyện cũ, "Ngươi chung quy là đứng về phía tổ mẫu, cho tới giờ cũng không thay ta ngẫm lại Bệnh đậũ mùa của ngươi chuyên biên tổt, ta không nói cho Lão thái thái cũng chỉ vì muôn mang ngươi tới Hàng Châu dưỡng bệnh thôi. Nơi đó có nhà mẹ đẻ ta, cữu cữu của ngươi, tương lai ngươi gả cho Lục gia, mẹ con chúng ta cũng coi như có người dựa vào. Ai biêt Vương gia sẽ bỏ đá xuông giêng lúc này, mua chuộc được ác phó kia..."

Lang Hoa nhìn Cổ đại thái thái, "Nói như vậy, bà cũng không làm việc khác?" Cổ đại thái thái suy sụp, "Ta là mẫu thân con, sao có thể hại con?" "Nơi này có cái gì? Từ thời tổ phụ con liền thủ mảnh vường này, kết quả là gì? Hiện giờ có chiên sự, chúng ta ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có, Tô mẫu thương con, nhưng bệnh ngày càng nặng, vạn nhất có gì sơ xuất, Tam thẩm con chưởng gia, chúng ta sẽ rơi vào kết cục gì? Con sớm muộn sẽ gả đên Lục gia, đi theo Lục gia đên Hàng Châu có gì không tôt?" "Ta cho người quay về báo tin, cũng là vì muốn gặp phụ thân con." Cổ đại thái thái đưa tay lau nước mãt, "Chỉ có phụ thân con mới là nơi mẹ con ta có thể dựa vào."

Lang Hoa nghe Cổ đại thái thái biện giải đâu vào đó bỗng nhiên không kiên nhẫn, "Những điêu bà nói đều là vì bà, cũng không đem người khác đê vào mãt."

Lang Hoa bỗng nhiên chán ghét nói: "Nếu vậy, không bằng bà về đi, dù sao phụ thân cũng đã mât, bà cũng không muôn ở lại nhà này, nhà mẹ đe bà còn có cậu, mợ sẽ lưu giữ bà, đừng dùng ta và phụ thân làm cớ vì tương lai chính mình."

Cổ đại thái thái sững sờ, Cổ Lang Hoa từ lúc vào đến giờ ngay cả một tiếng mẫu thân cũng không gọi một tiêng.

Tuyệt tình như vậy, thật đúng là bản chất Cổ Lang Hoa. Có đứa nhỏ nhà nào có thể mở miệng ra đuổi mẫu thân mình chứ? Cổ đại thái thái bỗng nhiên tức giận đau ngực.

Nghiệp chướng.

Bà nặng nhọc một đời, cuối cùng lấy đến kết quả như vậy? Để Cổ Lang Hoa mở miệng đuôi bà vê nhà mẹ đẻ.

Đây là địa phương của bà, Cổ gia dùng kiệu tám người khiêng rước bà vào cửa, Cổ Lang Hoa là gì? Cư nhiên ở chỗ này ra lệnh cho bà.

Ảnh mắt Cổ đại thái thái bỗng nhiên lạnh băng, "Nhà này không phải do ngươi làm chủ."

"Tổ mẫu còn sống." Cố Lang Hoa nói, "Ta tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng tổ mẫu lại đem cả gia nghiệp trong nhà giao cho ta."

Gân xanh trên mặt Cổ đại thái thái nhảy dựng lên.

Cổ Lang Hoa thể mà dám nói vậy,

Cổ đại thái thái nhíu mày, "Nhỏ như vậy mà học được ngoan độc, đổi đãi với mẫu thân ngươi như thể, cho dù gia đình hưu ta nhưng ta vẫn là mẹ đẻ ngươi, ngươi vân phải nghe theo quản giáo của ta."

"Người đâu." Cổ đại thái thái quát một tiếng.

Cửa bị đẩy ra, Tiêu ma ma đi vào. Tiêu ma ma cung kính đứng bên người Cổ Lang Hoa, "Đại tiểu thư, đã an bài tốt rôi, bên Đại thái thái để lại ba nha đâu, hai bà từ hầu hạ. Tử thái thái đang ở trong sản chờ tiêu thư."

Cổ đại thái thái giật mình, nhanh như vậy đã an bài xong nhân thủ trong viện của bå.

Có thể trước khi tới đây, Cổ Lang Hoa đã quyết tâm phải trừng trị bà cho nên đã bỏ trí hêt thảy, tâm địa phải ngoan độc thể nào mới có thể làm ra loại sự tình này?

Cho dù nuôi có, tám năm cũng có tình cảm. Bà thật sự xem thường Cổ Lang Hoa.

Cổ đại thái thái cảm thấy ngực khó chịu, sao bà có thể bị một đứa nhỏ đùa giỡn như vậy? Một năm kia, bà tỉnh lại phát hiện mình trở về năm hai mươi mấy tuổi, trong lòng bà mừng như điên, đây là ân huệ ông trời trao cho bà, bà thể cả đời này sẽ không sông uông phí. Bà bắt đầu cản thận tính toán hết thảy, trải qua kiếp trước, bà đã hiểu rõ thiên cơ, chỉ cân bà bỏ chút tâm tư, nhât định có thể có nhiêu vinh hoa phú αuy.

Bà van nài Cổ Thế Hoành phàn giao quyển quý.

Cổ Thế Hoành cũng giống như không biết bộ dáng của bà, trách cứ bà, từ đó về sau bà chỉ biết, muôn dựa vào người khác không băng dựa vào chính mình.

Cổ Thế Hoành đã sớm bị bà buông tha, Cổ gia đã sớm thành đá kê chân của bà.

Bà trăm triệu lần không ngờ là, Cổ Lang Hoa tám tuổi lại đứng ra, niên kỷ như vậy lẽ ra nên vây quanh mâu thân, là hải tử ngây thơ khời dại.

Lại thay đổi như thành người khác, không phải Cổ Lang Hoa cũng giống bà, cũng sông lại một lần đây chứ?

Cổ đại thái thái nhìn về phía Cổ Lang Hoa, không, sẽ không, nếu Cổ Lang Hoa sông lại, tuyệt đôi sẽ không có bộ dáng hiện tại.

Chỉ do bà suy nghỉ nhiều, nghiệp chướng này thật sự do Bồ Tát chỉ điểm, trở nên thông minh lanh lợi.

Bà không thể để cho Cổ Lang Hoa cản đường bà. Cổ đại thái thái vừa cứng rắn lên, lại nhìn Cổ Lang Hoa đã sắp đi ra ngoài Không có mưa điêm tạm dừng, một đi không trở lại. Tiểu ma ma đi sau đóng cửa lại, ngăn cách dương quang bên ngoài.

Cổ đại thái thái đứng lặng tại chỗ, giống như lão tăng nhập định, ánh mắt cũng lạnh như băng.

"Thế nào?" Cổ tứ thái thái vội kéo Lang Hoa, "Mẫu thân con đã nói gì? Về sau..."

Lang Hoa nói: "Con khuyên mẫu thân trở về, nếu mẫu thân không chịu, sẽ dựa theo quy củ Cô gia, câm túc trong phòng."

Tay Cổ tứ thái thái nhất thời run lên, "Lang Hoa. Kia chính là mẫu thân con. Có thể suy nghĩ lại một chút, cho dù con thật sự an bài như vậy. Về sau cũng để thâm ra mặt nói, con tuôi còn nhỏ... tương lai không muôn bị người chê cười."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui