Đào Chi Yêu Yêu

Bình thường ngoại trừ ra ngoài đọc sách, ta cũng không vứt vốn ban đầu của mình đi, cứ có thời gian rảnh lại lại ở trong khuê phòng cắt cắt may may. Quần áo Tống triều ta mặc thật sự không quen, nhất là quần áo lót, lại là một vấn đề lớn. Ta hoài nghi, nữ nhân cổ đại không sợ bộ ngực rủ xuống hay sao? Cái yếm này xem thế nào cũng không giữ ngực hiệu quả a. May mắn thân thể Phùng Hành còn trẻ, bây giờ bắt đầu bảo hộ còn kịp.

Làm quần thì đơn giản nhưng thật ra làm bra lại phiền toái một chút, nhưng mà chỉ cần nguyên liệu đầy đủ thì cái này cũng không làm khó được ta. Đầu tiên phải kiếm nguyên liệu, bông cùng vải dệt không thành vấn đề, chỉ còn thiếu gọng sắt.

Đến đâu để kiếm sắt nhỉ?

Ta ngẩng đầu nhìn khắp mọi nơi, phát hiện nơi này cái gì cũng được làm từ gỗ. Nhìn nhìn lại trang sức trên chính người mình thì không phải vàng thì là bạc, lấy dùng không khỏi quá lãng phí, hơn nữa hình dạng cũng không đúng. Ta quyết định ra ngoài tìm xem có cái gì có thể lấy về dùng không.

Một đường vừa đi vừa tìm nhưng không có phát hiện cái gì thích hợp.

Khi đi đến rừng trúc xanh, ta vừa vặn gặp Hoàng Dược Sư đang trong rừng múa kiếm. Vốn định tránh hắn đi đường vòng nhưng một đạo thanh quang trước mắt chợt loé lên, ta “A” một tiếng, thế giới võ hiệp mà thiếu sắt ư? Vũ khí không phải đều làm từ sắt sao? Ta đi vào Thí Kiếm đình, ngồi xuống chờ Hoàng Dược luyện kiếm xong.

Sau một nén nhang, Hoàng Dược Sư vận khí thu kiếm, đi vào đình, ngồi vào đối diện ta.

Ta xem trên mặt hắn một giọt mồ hôi cũng không có, không khỏi cảm thán trong lòng người này thật là tiên phong đạo cốt. Trong lúc đó một gã ách phó đưa trà đến, hắn dùng động tác tao nhã nâng chén nhấp một ngụm xong mới mở miệng hỏi: “Nàng tìm ta?”

Ta gật đầu, “Có chút việc muốn thỉnh giáo ngươi.”

“Gì?” Hắn chọn mi.

“Trên người ngươi có đồ vật bằng sắt chứ?”

Hắn tự rót cho chính mình một ly trà, trong nháy mắt khi nâng chén, mấy mũi ám khí bỗng từ trong tay áo hắn bay ra, cắm thật sâu vào bàn đá.

Hoàng gg, ngươi một ngày không làm ta sợ sẽ không chịu được sao? Ta ai oán nghĩ, bình thường hắn đều trêu cợt Phùng Hành như thế này hả?

Ta định nhổ ám khí lên thì bị hắn dùng tay ngăn cản, chỉ thấy hắn mặt không chút thay đổi nói: “Không nên sờ loạn.”

Không nhổ thì không nhổ, ta hỏi: “Những cái này đều được thợ chuyên môn chế tạo sao?”

“Vũ khí của ta, cũng không mượn tay người khác làm.” Hắn nói.

Hả? Ngay cả cái này cũng thế?

Nguyên lai ta đã không cẩn thận đem ý nghĩ bày tỏ hết, chỉ thấy hắn mặt mày vui vẻ đáp: “Chuyện này có đáng gì?”

Ta ngó những cái ám khí tinh xảo kia, nghĩ thầm ngay cả cái này hắn cũng làm được, ta đây chắc cũng không cần giảng giải nhiều kĩ thuật cho hắn nhỉ?

Ta lấy đầu ngón tay chấm chút nước trà, vẽ lên bàn một đường hình cung. “Có thể giúp ta làm cái này sao?”

Hắn nhìn cái hình cung kia thật lâu sau, hỏi: “Ám khí?”

Ta da mặt co rúm lại, phải là “Ngực khí” mới đúng! Ta khụ một tiếng, đáp: “Không phải, là…nguyên liệu để chế tạo một loại xiêm y.”

“Có loại xiêm y cần dùng đến sắt?”

“Cái này…một lời khó nói hết.”

“Nàng hình như đối với vấn đề này rất hứng thú?” Hắn giống như đang nói chuyện phiếm hỏi.

“Ha ha, tiện thôi, lúc nhàm chán làm cũng được.” Ta cười trừ ha ha hai tiếng.

“Trước kia nàng rất ít động tới kim chỉ.”

“Thật sao…ta không có ấn tượng.”

“Chuyện nàng yêu thích nhất là đọc sách, đánh đàn, ca hát.” Hắn buông ly trà, trong giọng điệu không phải không có hoài niệm.

“Ác.” Mấy cái đó, ta cũng không thích.

Ánh mắt hắn trở nên dịu dàng, cười nói: “Nhưng mà, những thứ đó không quan trọng, chỉ cần người còn sống là tốt rồi.”

Hắn phóng lên người ta ánh mắt nóng rực mà thâm trầm khiến ta không có chỗ trốn. Đột nhiên ta cảm thấy một trận hoảng hốt, không dám ngẩng đầu, không dám nhìn hắn.

Không khí có điểm khó xử, ta bất an đứng lên, vội vàng nói: “Cái kia…liền phiền ngươi, ta về phòng trước đây.” Nói xong thì định đi ra khỏi đình.

“A Hành.” Thanh âm hắn theo phía sau truyền đến.

Ta dừng lại.

“Mặc kệ biến thành như thế nào, nàng vẫn là A Hành.”

Trong tâm ta có trăm vị, ta không muốn lưu lại thêm nữa, bước đi nhanh chân hơn.

Đi trong rừng đào, lòng ta bất ổn. Ta tự lặp lại câu hỏi về thái độ Hoàng Dược Sư, có thể nói hắn đối ta có hoài nghi, nhưng tựa hồ lại thuyết phục chính mình. Phùng Hành ra đi, tạo nên một đả kích quá lớn với hắn, cho nên khi thấy nàng sống lại, tâm lý vui mừng của hắn đã vượt qua hết thảy, cố tình xem nhẹ những cử chỉ không bình thường của ta, chỉ vì muốn duy trì cái hạnh phúc đến không dễ dàng này.

Nhưng Hoàng Dược Sư là người như thế nào? Hắn nếu bị những biểu hiện giả dối này đánh lừa thì đã không phải là Hoàng Dược Sư. Khi tình cảm vui mừng biến mất, bằng trí tuệ hơn người của hắn, sao ta có thể trước mắt hắn mà tiếp tục lừa dối được nữa?

…Không bằng, đi tự thú? So với mỗi ngày phải sống khi trong lòng run sợ, không bằng chết đi để sớm siêu sinh.

Khi trong lòng đã ta cứng rắn muốn trở lại tìm Hoàng Dược Sư thì phát hiện chính mình lại bất tri bất giác đến một nơi chưa đi qua bao giờ.

Chỉ thấy nơi này cây hoa rậm rạp, ánh sáng đều bị cành lá kín không kẽ hở chặn lại. Ta vòng vo vài vòng nhưng cũng không tìm được lối ra. Đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng cười: “Hì hì, tiểu cô nương từ chỗ nào đến a?”

Ta quay lại, thấy một vị lão đầu gầy tóc bạc trắng nhảy đến trước mặt ta, trong lòng ta nhảy dựng, theo trực giác hô: “Chu Bá Thông?!”

“Di, tiểu cô nương biết ta?” Chu Bá Thông kinh ngạc hỏi, lập tức ghé sát gần mặt của ta, nghi hoặc: “Có phải ta đã gặp qua ngươi ở đâu rồi không?” Sau một lúc lâu, ánh mắt lão chợt trừng lớn, căm tức hướng ta nói: “Ngươi không phải Phùng Hành vợ của Hoàng lão tà sao? Ngày đó ngươi thông đồng với Hoàng lão tà lừa mất “Cửu âm chân kinh” của ta, cho dù ngươi có hoá thành tro ta cũng nhận ta được!”

Ta âm thầm kinh hãi, ta cũng quên mất giữa bọn họ có ân oán tới bực này. Ổn định tâm thần, ta nói: “Lão tiền bối trăm ngàn lần không nên hiểu lầm, người xem dáng vẻ của ta cũng nhiều nhất là hai mươi tuổi, Phùng Hành ít nhất cũng đã quá ba mươi. Huống chi nàng đã mất từ mười năm trước, ta thế nào mà có thể là Phùng Hành được chứ?”

“Không phải Phùng Hành thì ngươi là ai?”

“Việc này nói ta cũng dài a.” Ta thầm thở dài một hơi.

“Vậy thì ngươi hãy nói ngắn thôi!” Chu Bá Thông nóng vội.

Ta trong lòng cười thầm, Chu đại thúc, ngươi quả nhiên thật thuần khiết a.

Ta cố ý nhăn mặt nhíu mày, muốn nói lại thôi.

Chu Bá Thông bị ta gợi lên lòng hiếu kỳ, tại chỗ dậm chân hai cái, “Ai, ngươi thật không đúng khẩu vị của ta, nói mau!”

“Ngươi phải đáp ứng ta giữ bí mật.”

“Được! Ngươi nói!” Lão thúc giục.

“Ta đến đảo Đào Hoa, là vì muốn báo thù.”

“Hả? Ngươi cùng Hoàng lão tà cũng có thù?”

“Mười năm trước chính tay hắn đã giết gia phụ ta, ta tuy là nữ tử nhưng cũng hi vọng dùng sức của mình vì người nhà mà báo thù. Nhưng ta chỉ là một thiếu nữ, làm sao mà thắng được giang hồ đệ nhất cao thủ này…”

Chu Bá Thông chen vào: “Hắn sao mà được coi là giang hồ đệ nhất cao thủ? Sư huynh Vương Trùng Dương của ta mới là thiên hạ đệ nhất!”

“Lão tiền bối nói đúng, nhưng từ sau khi Vương lão tiền bối đi về cõi tiên, trên giang hồ khó ai có thể trở thành địch thủ của Hoàng Dược Sư. Hắn làm xằng làm bậy, không nhìn lễ giáo, không coi ai ra gì…” Ách, không nghĩ tiếp được. “…Trên giang hồ mỗi người đều e ngại hắn. May mà tiểu nữ trước kia đã gặp được một vị cao thủ dịch dung, tiền bối kia đã từng gặp qua vợ chồng Hoàng Dược Sư. Ta nghĩ nếu có thể dịch dung thành người mà Hoàng Dược Sư yêu thương, nhân cơ hội tiếp cận hắn, thì sẽ tìm được cơ hội báo thù giết cha, cái này cũng xem là một phương pháp rất tốt.”

“Thế là ngươi liền dịch dung thành Phùng Hành đi đến đảo Đào Hoa?”

Ta gật đầu.

Chu Bá Thông đột nhiên cúi gần mặt của ta, cẩn thận nhìn trong chốc lát. “Ừm…Kĩ nghệ quả nhiên cao siêu, một chút sơ hở cũng nhìn không ra. Nhưng sao hắn không giúp ngươi dịch dung thành dáng vẻ Phùng Hành lúc ba mươi tuổi?”

“Hoàng Dược Sư tính tình đa nghi, tiểu nữ cũng không biết Phùng Hành, tùy tiện giả mạo nàng nhất định sẽ sinh ra hoài nghi. Nhưng nếu đóng giả một nữ tử bộ dạng giống y hệt Phùng Hành, rồi tuỳ ý bịa ra một lý do, nói là bà con xa thân thích của Phùng Hành ngược lại sẽ không làm cho Hoàng Dược Sư nghi ngờ. Hơn nữa cũng vì bộ mặt cùng Phùng Hành cực kì tương tự, chắc chắn người yêu vợ như tính mạng là Hoàng Dược Sư sẽ không đành lòng ra tay thương tổn.”

“Ngươi nhưng thật ra cũng có một chút thông minh.”

“Tiền bối quá khen.” Ta khiêm tốn nói.

Hô, xem ra hắn là người thủ tín, chuyện này sẽ không lộ ra.

Ta thầm chảy mồ hôi lạnh, thế giới võ hiệp quả nhiên không đùa, nhất là xuyên vào thân thể thê tử của một nam nhân tràn đầy kẻ thù, phải rất thận trọng mới được…

* * *

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: chuyển giản thể , mọi người tích cực nhắn lại a.

–––––––––––––

Siêu nhân: Tỷ sẽ phải hối hận với những cái mình nói hôm nay nha *cười man rợ*. Tình hình là sắp tới Sơ tỷ sẽ phải chịu một chút ngược (trước khi lại được sủng) nha *cười man rợ tập hai*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui