Đạo Chu

Thiếu niên xinh đẹp cảm giác được gáy đau xót. Đầu nặng nặng làm cho người thiếu niên cảm giác được khó chịu. Hắn ngồi dậy bắt đầu liên tục lắc lắc đầu, bàn tay đưa lên sờ vào ót của mình. Đôi mắt nhẹ nhàng chớp vài cái nhìn về phía khung cảnh xung quanh.

Lúc này, người thiếu niên xinh đẹp nằm ở trên một chiếc giường êm ái trong một căn phòng xinh đẹp. Hắn giật mình tỉnh dậy thấy được trên người cũng được thay một y phục mới. Hình dáng bộ quần áo bởi một bộ kimono đơn giản.

Cạch!

Một nữ nhân xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi, thân thể đầy đặn thành thục, mái tóc đen dài và đôi mắt to đen nhánh mặc một chiếc áo thun cộc tay bước về phía bên trong. Khi thấy được người thiếu niên đã tỉnh dậy, nàng lập tức chống hai tay trên eo của mình lên tiếng nói: “Cậu đã tỉnh rồi sao? Thật may quá. Tôi còn tưởng cậu chưa dậy kia. Mọi thứ đã sẵn sàng rồi còn chờ cậu ra dùng bữa thôi đấy!”

“Anh Zabuza, anh ấy ở đâu!?” Người thiếu niên tỉnh dậy lập tức lên tiếng hỏi: “Còn nữa, tại sao tôi ở đây lúc này! Mà nơi này là nơi nào!?”

“Zabuza, ai a!?” Người nữ nhân xinh đẹp đưa tay sờ cằm của mình một chút, vẻ mặt tò mò. Vừa nói nàng vừa lẩm bẩm nói: “Nghe cái tên này có chút quen thuộc. Mà tôi là Tsunami...” Nàng lại một lần nữa chống đôi tay trên eo nói: “Đây là nhà tôi. Mấy người họ đem cậu về nhà tôi trong tình trạng hôn mê và bị thương. Đúng rồi, nếu cậu muốn hỏi gì hẳn mấy người làng Lá họ biết về ”


Quây trung quanh cái bán lớn, Tazuna nâng lên chén rượu thích ý đem thức ăn nhét vào mồm. Thằng nhóc Inari ngồi bên cạnh lão già Tazuna cũng thi thoảng quay ra nhìn về phía Naruto. Dường như đối với Naruto cực kỳ sùng bái.

Lão già liên tục không ngừng cảm ơn: “Cảm ơn cậu Naruto, với số tiền này chúng tôi có thể nhanh hơn hoàn thành cây cầu. Hơn nữa, tiền còn thừa chúng tôi cũng sẽ sử dụng tốt chúng để phát triển Ba Quốc!”

Cạch!

Naruto lẳng lặng ăn chẳng thèm đáp trả lời lão già Tazuna này. Từ đầu đến giờ, lão già Tazuna này chưa bao giờ ngửng nghỉ oanh kích lỗ tai Naruto làm cho hắn cảm giác được vô cùng phiền phức. Bất chợt âm thanh cánh cửa mở ra làm cho Naruto chú ý tới. Hắn quay đầu ra nhìn thấy một người thiếu niên xinh đẹp bước ra khỏi cánh cửa. Hắn ăn mặc một bộ kimono đơn giản.

Ngồi trên bàn, Sakura không cấm nuốt nước bọt một cái. Đôi mắt cô nàng chăm chú quan sát người thiếu niên xinh đẹp này. Trên đời này lại có người nam nhân xinh đẹp thế này. Làn da trắng nõn giống như da em bé. Mũi thẳng, tóc dài thướt tha, khuôn mặt xinh đẹp, hàng lông mày như vẽ, đôi môi hồng hào... Nàng thực sự quá ghen tị với người thiếu niên này. So với nàng còn xinh đẹp hơn nhiều.

“Anh Zabuza, anh ấy hiện giờ ở nơi nào!?” Người thiếu niên xinh đẹp lập tức hỏi.


Naruto dừng lại chiếc đua trong tay, hắn khẽ liếc mắt về người thiếu niên xinh đẹp một cái rồi tiếp tục bữa ăn của mình. Giọng nói Naruto không mang theo bất cứ tình cảm nào: “Không phải, ngươi cũng đoán được rồi sao? Còn cần phải hỏi sao!?”

Nghe thấy vậy thân hình người thiếu niên xinh đẹp từ từ sụi xuống mặt đất. Giọng nói lạnh lùng không mang theo tình cảm nào vẫn tiếp tục như mũi kim đâm xuyên trái tim người thiếu niên: “Hắn đã bị chúng ta giết chết. Thế nào... ngươi muốn trả thù cho hắn sao còn là tự sát theo hắn!?”

“Naruto...” Sakura cũng khẽ nhắc nhở, ánh mắt cô nàng liếc nhìn về phía đang quỳ trên mặt sàn.

“Anh Zabuza là tất cả của tôi. Anh ấy là lẽ sống đời tôi!” Đám người Kakashi thấy được đôi mắt người thiếu niên xinh đẹp đẫm lệ. Từng giọt lệ lăn tăn chảy dài trên má nàng. Âm thanh hắn cũng biến thành nhỏ nhẹ. Những ký ức đẹp về Zabuza hiện lên trong ký ức sâu xa người thiếu niên làm cho nước mắt hắn không có cách nào dừng lại được. Giọng nói hắn mang theo chán nản và mất đi sức sống: “Tại sao lại không giết chết ta... Zabuza, anh ấy đã chết rồi, ta cũng mất đi ý nghĩa tồn tại. Vì ta là công cụ của anh ấy. Anh Zabuza không còn trên đời này thì công cụ cũng không cần thiết tồn tại.”

“Muốn tự sát sao!?” Âm thanh Naruto trở nên lạnh lẽo hơn, ánh mắt hắn cũng hơi nheo lại rồi mở miệng nói: “Nếu như ngươi muốn tự sát ta sẽ không ngăn cản ngươi. Tuy nhiên ta sẽ kể cho ngươi câu chuyện của ta. Nếu như ngươi nghe xong vẫn muốn tự sát thì ta sẽ giúp ngươi một tay.”

Mọi người đều nhìn về phía Naruto nghe được giọng nói bình bình ấy bắt đầu mang theo chút cảm xúc: “Ta sinh ra ở làng Lá, ngôi làng ninja mạnh nhất và lớn nhất trong năm đại quốc. Tuy nhiên ta sinh ra vốn là trẻ mồ côi ngay cả cha mẹ mình cũng không biết là ai. Từ khi ý thức được mình tồn tại, ta đã phải đối mặt với tất cả ánh mắt chán ghét, lạnh lẽo của người dân trong làng. Họ đều nhìn ta với ánh mắt giống như quái vật. Ta thực sự không hiểu mình sinh ra giống quái vật ở chỗ nào!?”


Bàn tay Naruto đưa lên, đôi mắt nhìn chăm chú về phía đôi tay của mình vẻ mặt mê mang: “Tất cả đều xa lánh ta nhìn về phía ta giống như một con quái vật. Ngay cả người trông coi ta cũng như vậy. Bà ta đem sữa nóng bỏng bắt ta uống khiến ta bị bỏng. Lúc đó, ta đã khóc nhưng bà ta lập tức đánh ta không thương tiếc chút nào và chửi ta là con quái vật. Trong một lần ăn thức ăn bà ta nấu, ta đã bị trúng độc suýt chết.”

“Ta không hiểu một đứa trẻ có làm nên tội tình gì mà phải bị coi là quái vật. Ta đã phải tự lập sống ở bên ngoài làng trong một căn nhà lụp xụp. Vì ta không dám vào trong làng. Trong lòng, đám trẻ con đều nhìn về phía ta với ánh mắt chán ghét. Chúng ném đá, ném rau và trứng thối vào người ta. Chúng còn tụ tập một đám đông vây công đánh ta. Đám người lớn đứng ngoài chỉ nhìn về phía ta với ánh mắt vui vẻ và thích thú. Khôn có một ai chịu đưa tay giúp ta cả. Đám trẻ con đó không những không bị người lớn mắng mà còn được họ khen ngợi và mua quà cho vì thế nên chúng đều thích tụ tập đám đông đánh ta để dành sự yêu thích của cha mẹ chúng để chúng có thể nhận được quà từ họ.”

“Ta chưa bao giờ được ăn no khi vào làng cả. Họ có bao giờ chịu bán thức ăn cho ta. Nếu có bán thức ăn cho ta thì cũng chỉ là thức ăn thiu thối và đã quá hạn. Đó là còn đồ ăn tốt rồi. Có một lần ta bị bỏ độc vào thức ăn mà phải vào bệnh viện suốt một tuần. Nếu không phải thể chất ta khác người, có lẽ ta đã chết rồi. Ta không hiểu họ hận ta ở điểm nào cơ chứ? Ta có làm gì nên tình nên tội sao, tại sao lại đối xử với ta như vậy!”

“Lúc ta bị thương, lúc ta bị ốm đau không có ai chịu đồng ý bán cho ta dù chỉ một viên thuốc. Những lúc bị ốm, người rét run lên ta cũng không có quần áo mặc cũng chẳng có chăn để đắp. Thi thoảng chỉ là đám người viện trợ đưa cho ta một số đồ cần thiết mà thôi. Ngay cả tết đến, ta cũng chưa bao giờ giám tiến vào làng. Vì khi ta tiến vào làng, họ sẽ cho rằng ta chính là xui xẻo, là quái vật mang đến bất hạnh. Đối mặt với ta khi tỉnh giấc vĩnh viễn là cái trần nhà lạnh như băng mà thôi.” Giọng nói Naruto cố gắng giữ bình thản nhưng một tia oán hận để lộ ra và bị Kakashi bắt được.

“Naruto...” Kakashi nheo lại đôi mắt cá chết. Ánh mắt hắn trở nên phức tạp khi nhìn về phía Naruto. Hắn không nghĩ mấy năm nay, Naruto lại trải qua như vậy. Hai người Sakura và Sasuke cũng ngạc nhiên nhìn về phía Naruto. Đặc biệt là Inari nhìn về Naruto, thằng bé không nghĩ đến được Naruto lại trải qua bi thảm như vậy. Lúc này, Inari nhìn về phía lão già Tazuna và Tsunami, thằng bé cảm giác được mình hạnh phúc quá nhiều.

“Giờ ngươi vẫn cảm giác được mình bất hạnh sao!?” Naruto mỉm cười nhìn về phía người thiếu niên xinh đẹp: “Ngươi đã từng có được gia đình hạnh phúc, từng có được mục tiêu của mình mà ta chưa từng bao giờ cảm nhận được thứ ấy. Nếu như ngươi không có mục tiêu của mình như vậy ta sẽ cho ngươi mục tiêu. Kể từ trước đó ngươi đã chết. Tính mạng của người là ta cho ngươi một lần nữa. Sức mạnh của người ta cần nó. Thế nên, hãy sống vì ta thế nào!?”

Người thiếu niên xinh đẹp trong lúc này đã dừng khóc. Đôi mắt nàng mở to nhìn về phía người cậu nhóc tóc vàng kia. So sánh với cậu nhóc, hắn cảm thấy mình trải qua chưa chắc đã bi thảm bằng. Trong lòng người thiếu niên bắt đầu suy nghĩ không ngừng.


“Tạm biệt!” Tazuna đứng ở trên cây cầu lớn nhìn về phía năm người Naruto khuất bóng ở phía xa. Phía sau Tazuna đứng một đám người đều đưa tay lên vẫy vẫy. Tazuna cầm trong tay một thằng nhóc đang khóc lóc liên hồi. Bàn tay thằng nhóc đưa tay lên lau mắt của mình, nó khẽ lẩm bẩm nói: “Anh Naruto...”

“Tazuna, cuối cùng thì cây cầu của chúng ta cũng đã hoàn thành!” Một người trong đoàn người lên tiếng hỏi: “Đúng rồi, chúng ta đặt tên cây cầu này là gì!?”

Tazuna đứng đó suy nghĩ nhưng thằng nhóc Inari đã mở miệng nói: “Ông ngoại, chúng ta đem cây cầu này đặt tên là cầu Naruto, có được không?” Lời này nói ra làm cho đám người nhất thời nhìn về phía sau. Ngay sau đó đám người đều đồng thời gật đầu một cái. Theo đó, Tazuna mỉm cười đưa tay xoa xoa đầu của thằng nhóc Inari.

“Naruto, thả ra Gatou. này... không giống với tính cách của em lắm!” Hatake Kakashi đưa tay gãi gãi đầu của mình. Đến cuối cùng hắn không nhịn được lên tiếng hỏi: “Gatou, hắn rất có thể sẽ quay lại nơi này. Đến lúc đó, Ba quốc rất có thể sẽ có phiền phức.”

Sakura nghe được vậy thì lo lắng nhìn về phía Naruto. Tất cả ánh mắt đều tập trung trên người mình làm Naruto không thoải mái. Ngay cả người thiếu niên xinh đẹp Haku cũng không ngoại lệ. Naruto ôm hai tay trước ngực lên tiếng nói: “Trốn thoát sao!? Em đã nói với người dân Ba quốc về hành tung của Gatou. Ngoài ra còn nói cho họ tin tức Gatou đã trắng tay và chẳng co ai bảo vệ họ cả. Thầy không thấy được trong đám người đưa tiễn thiếu một đám người sao?”

“Này...” Hatake Kakashi nghe thấy vậy thì nhăn mày lại ngay sau đó như vô tình hãy cố ý giả ngu lại gãi gãi đầu của mình.

“Thầy suy nghĩ nhiều rồi, chúng ta trở về làng đi!” Ôm ngực khẽ liếc Kakashi, Naruto nghiêng đầu tiếp tục bước về phía trước. Haku vội vã đi theo bên cạnh hắn. Sasuke thấy vậy cũng đuổi theo mà Sakura thì đi theo Sasuke. Kakashi thấy vậy thì gãi đầu một chút rồi nhanh chóng tăng nhanh bước chân.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận