Đạo Chu

“Ngươi...” Mukade thấy được một bàn tay nhỏ xíu xuyên qua ngực của mình. Máu tươi hắn theo đó nhỏ giọt lên thanh kunai của Hokage đệ tứ. Đầu hắn cũng theo đó hơi quay lại nhìn về phía thằng nhóc. Ánh mắt Mukade mang theo không cam lòng nói: “Ryuumyaku là của ta. Chỉ có ta mới có thể có được sức mạnh này.”

Dường như Mukade đã phát điên, hắn gầm lên một tiếng. Sau đó hắn hoàn toàn không cố kỵ đai đớn từ ngực truyền tới giống như sức mạnh toàn thân trỗi dậy. Bàn tay hắn vươn ra cầm lấy thanh kunai sau đó đem nó mạnh mẽ rút lên.

“Hừ...” Cậu nhóc nhìn về phía Mukade nhấc thanh kunai lên cao thì lập tức hừ nhẹ một tiếng. Hai ngón tay nhỏ nhắn đáng yêu hắn đưa ra. Âm thanh nho nhỏ vang lên: “Phốc!”. Một cây thương lấp loé lôi điên lập loè đâm xuyên qua đầu Mukade làm cho hắn vẫn trợn tròn mắt nhìn về phía thanh Kunai.

Ầm, ầm... Đột nhiên ánh sáng màu tím ở phong ấn bắn lên không trung giống như suối phun. Cậu nhóc lập tức muốn di chuyển bản thân. Đồng lực cùng chakra nhanh chóng tiến vào trong mắt của mình. Song một cảm giác đau nhói từ con mắt truyền tới làm cho cậu nhóc rên lên một cái: “A...” Đầu cậu nhóc lập tức cúi xuống, bàn tay đưa lên bưng mắt của mình.

Ánh sáng màu tím phát ra cường quang chói mắt. Nó lập tức bao phủ cậu nhóc vào bên trong đồng thời cây cầu đá trước sức mạnh lan tràn khủng khiếp tiến thẳng vào toà tế đàn trung ương lập tức vỡ nát thành từng đám bụi đất. Những tảng đá lập tức bị nghiền nát trước sức mạnh khủng bố này.

Cường quang đập vào mắt Dan làm cho cậu nhóc theo đó thoáng tỉnh lai. Tuy nhiên mọi thứ đối với cậu lúc này đó là một màu trắng xoá không có cách nào nhìn thẳng. Sau đó một cảm giác đau đớn truyền tới làm cho Dan rên lên một tiếng. Tuy nhiên cổ họng cậu cũng bị phá huỷ khiến cậu không có cách nào rên lên được.

Cơ thể Dan lúc này đang bị loại dị lực điên cuồng ăn mòn đến chính bản thân hắn cũng không có cách nào phát hiện. Mặc dù Dan dãy dụa thế nào thì cơ thể hắn cũng bắt đầu hoá thành bụi bặm. Trước khi cái đầu Dan biến mất thì con mắt Dan lập tức hoá thành một đồ án đắc biệt. Đồ án này lập tức làm cho cơ thể cậu nhóc khôi phục như ban đầu.


“Susanoo...” Vừa mới xuất hiện, cậu nhóc lập tức quả quyết dùng ra Susanoo bản thân. Một Susanoo trong suốt vô hình bao phủ lấy cơ thể cậu. Tuy nhiên cho dù như vậy thì cậu cũng khó ngăn cản dị lực. Susanoo dễ dàng bị nó xé nát nhưng Dan cũng điên cuồng sử dụng đồng lực khiến cho Susanoo chữa trị. Thật may cậu nhóc đã dùng một con Mangekyou Sharingan đem Izanagi cài vào mắt cậu nếu không lần này cậu sẽ nhận tài.

Không biết qua bao lâu cho đến khi đôi mắt cậu nhóc cảm giác được vô cùng đau nhức thì kết quả này mới dừng lại. Rõ ràng cậu nhóc vừa mới chết một lần. Khung cảnh xung quanh vẫn là màu trắng xoá. Dan lập tức theo bản năng cài đặt Izanagi vào một con mắt đề phòng đảm bảo mình không chết.

Vậy mà cậu nhóc vừa cài đặt xong loại cấm thuật này thì một cỗ dị lực đột nhiên xuất hiện.Theo sau đó thân thể cậu nhóc cùng với chakra bắt đầu suy yếu biến mất. Trong khi cơ thể nhanh chóng trở nên già nua và đến cuối cùng trong thời gian ngắn, cậu biến thành một ông già. Ngay cả Susanoo cũng không ngăn cản được loại lực kỳ dị này xâm phạm. Dưới loại lực kỳ dị này, Susanoo theo đó tự hành tiêu tán.

Đến cuối cùng cậu nhóc biến thành ông lão và chút hơi thở cuối cùng. Con mắt cậu nhóc lập tức biến hoá một lần nữa. Lần này con mắt này đã biến hoá thành màu trắng và hoàn toàn đóng lại. Con mắt này đã biến thành trở nên mù. Bất đắc dĩ, Dan chỉ có thể sử dụng Izanagi giữ lại con mắt còn lại.

Lần này một cỗ dị lực muốn đem sự tồn tài cậu nhóc xoá bỏ. Linh hồn cậu nhóc giống như bị xoá sạch trên thế giới này. Cỗ dị lực liên tục ăn mòn làm cho các ký ức trong đầu cậu muốn biến mất. Khi mà linh hồn cậu nhóc muốn biến mất thì Izanagi đã bị kích hoạt. Song rõ ràng loại dị lực này không phải Izanagi có thể đem tiêu trừ. Ký ức cậu vẫn tiếp tục biến mất và linh hồn cậu thì vẫn bị mai một. Cảm giác như mình sắp bị xoá bỏ trên thế giới này vậy.

“Mei...” Hình ảnh cuối cùng biến mất trong đầu Dan là một thiếu nữ xinh đẹp với mái tóc màu đỏ hung. Linh hồn hắn dưới sức mạnh của dị lực bắt đầu trở nên trong suốt không có một tì vết. Mặc dù dị lực muốn đem linh hồn hắn toàn bộ xoá bỏ nhưng có một cố ngoại lực làm cho nó không có cách nào xoá bỏ linh hồn Dan. Đồng thời loại sức mạnh này đang điên cuồng trối dậy trong linh hồn của cậu nhóc.

Nó đem toàn bộ dị lực cùng với loại sức mạnh căn nguyên âm và dương bắt đầu cắn nuốt. Ở trong linh hồn Dan bắt đầu hình thành nên một loại sức mạnh mà cậu không hề hay biết. Nó tuân theo bản năng nơi sâu thẳm nhất của linh hồn Dan mà tạo ra sức mạnh. Sau đó nó đem sức mạnh này gắn kết lên linh hồn của Naruto và chờ đợi nó thức tỉnh một ngày.


Hoả quốc, làng Lá...

Ngôi làng được hai gia tộc Senju và Uchiha bắt tay nhau xây dựng lên. Nó được thuê dưới quyền lãnh chúa Hoả quốc. Các đại quốc khác lần lượt leo theo từ đây xuất hiện Thổ quốc với Tsuchikage cầm đầu làng Đá, Phong quốc với Kazekage cầm đầu làng Cát, Lôi quốc với Raikage cầm đầu làng Mây và Thuỷ quốc với Mizukage cầm đầu làng Sương Mù.

Mỗi quốc gia thì đều sẽ có một bức tượng cho mỗi Kage, nó chính là biểu tượng của làng và ghi nhớ công ơn của các Kage. Giống như làng Lá cũng có những bức tượng tưởng nhớ. Các Kage sẽ được khắc bức tượng nên vách đá biểu lộ cho sự kính trọng của dân làng đối với các Kage. Lúc này trên vách đá có hai bức tượng nằm trên đó cho thấy được hiện giờ cầm đầu làng Lá là Hokage đệ nhị.

Ngồi trong căn phòng làm việc, Hokage đệ nhị Senju Tobirama mở miệng hỏi: “Yamanaka, sự việc tiến triển như thế nào rồi!? Ở bên điều tra thông tin có tìm được thông tin gì hữu ích không?”

“Ngài Đệ Nhị, thằng bé mà ngài mang về từ Phong quốc đó...” Một người nam nhân trung tuổi với mái tóc màu vàng nhạt và đôi mắt màu xanh mở miệng nói chuyện. Khuôn mặt hắn hơi gầy gò xương xẩu với nước da hơi đậm mặc một bộ quần áo ninja màu xanh đặc trưng cho Jounin làng Lá. Đôi môi nhợt nhạt hắn nhẹ nhàng mấp máy: “Tôi đã sử dụng nhẫn thuật tìm hiểu sâu vào trong đầu thằng nhóc nhưng không có đạt được bất cứ tin tức gì. Cũng không có phát hiện bất cứ dấu hiệu loại phong ấn này. Nó giống như một đứa trẻ sơ sinh không có bất cứ ký ức nào. Tôi chưa từng gặp trường hợp như thế này bao giờ. Thường thì người mất trí nhớ cũng phải có ký ức bị ẩn dấu sâu trong đầu hoặc còn lưu dữ một phần ký ức. Tuy nhiên tôi không có thấy bất cứ đoạn tin tức nào cả.”

“Vậy thì kỳ quái!” Một người thanh niên khá bảnh bao đứng ở bên cạnh gần người nam nhân trung tuổi. Giọng nói hắn mang theo tò mò quay sang hỏi người nam nhân trung tuổi: “Thằng nhóc nhìn cũng có năm sáu tuổi gì đó đi. Vậy những ký ức thằng nhóc lớn lên đi đâu rồi?”


“Cái này...” Người nam nhân trung tuổi nghe thấy vậy thì thở ra một hơi dài. Hắn kiên định nhịn mọi người rồi nói: “Nghe thật khó tin nhưng thằng bé thực sự như một đứa trẻ sơ sinh cả. Mặc dù khả năng học tập của nó cực nhanh. Tuy nhiên nó hoàn toàn không có ký ức của trước kia giống hệt với một đứa bé mới trào đời. Nó giống như vừa sinh ra đã năm, sáu tuổi vậy!”

“Anh có nói quá không thế, Yamanaka...” Người thanh niên bảnh bao hơi chớp mắt nhìn về phía nam nhân trung tuổi hỏi lại: “Chẳng lẽ không có gì khác đặc biệt như một loại nhẫn thuật hay phong ấn nào phong ấn ký ức hoặc xoá bỏ ký ức.”

“Được rồi...” Senju Tobirama ôm trước ngực của mình. Hắn mở miệng nói: “Vậy trước đó chúng ta cứ an trí thằng nhóc ở lại đi. Chúng ta sẽ để người giám sát hắn!” Nói đến đây Tobirama nhớ lại cảnh tượng xuất hiện của cậu nhóc khi mà hắn vừa mới phong ấn Ryuumyaku. Khi đó trời trở nên đen tối, sấm chớp liên hồi và một cái động xoáy tròn xuất hiện trên bầu trời. Sau đó thằng bé từ trong nơi đó bắn ra bên ngoài rơi thẳng xuống một hồ nước gần đó.

“Ngài Đệ Nhị...” Người nam nhân trung tuổi tóc vàng mở miệng nói: “Vậy chúng ta sẽ an trí thằng nhóc thế nào? Ngài định đem thằng nhóc đưa vào cô nhi viện sao?”

Nghĩ đến đây thì Senju Tobirama lập tức lâm vào trầm tư. Một lúc sau hắn nhìn về phía người thanh niên có vài phần bảnh bao đứng ở bên cạnh người nam nhân trung tuổi tóc vàng. Dường như quyết định gì đó, ánh mắt Tobirama cũng trở nên kiên quyết hơn.

“Hà...” Người nam nhân có vài phần bảnh bảo đưa lên sờ trán của mình. Trên trán hắn đã xuất hiện một hột mồ hôi to như hạt đỗ. Ánh mắt hắn khẽ liếc nhìn về phía cậu nhóc có mái tóc màu đen xám này. Khi mới đến đây thì hắn nhớ tóc cậu nhóc là màu đen mới đúng khi nào bắt đầu có dấu hiệu bạc sớm như vậy. Bây giờ hắn lại hít một hơi khí lạnh thật sâu để mình lấy lại bình tĩnh hơn: “Hiện giờ cháu sẽ tạm thời ở nhà ta. Nhưng cháu đừng lo lắng, vợ ta cùng với con trai ta là người rất hoà nhã. Tự giới thiệu một chút ta là Katou...”

Dường như cậu nhóc không muốn nghe người nam nhân bảnh bao nói. Đầu cậu nhóc chỉ ngẩng lên nhìn về phía bầu trời. Ở trên đó có đầu hai bức tượng, không hiểu sao đầu hai bức tượng này làm cho cậu nhóc có cảm giác quen quen nhưng lại có chút chán ghét trong lòng. Cậu cũng không biết đây là vì sao?


“Đó là các vị Kage của làng Lá. Ngài Hokage đệ nhất Senju Hashirama và ngài Hokage đệ nhị Senju Tobirama...” Người nam nhân bảnh bao bắt đầu vui vẻ kể chuyện. Vừa đi, người nam nhân này nói không dứt lời. Đến cuối cùng người nam nhân này hỏi lại: “Đúng rồi, cháu tên là gì nhỉ? Ta chưa biết tên cháu!”

“Tên...” Cậu nhóc hơi nghiêng đầu nhìn về phía người nam nhân kia. Bộ dáng ngây thơ và ngốc nghếch làm cho người thanh niên có vài phần nổi lên thương tiếc và quan tâm. Nhất là giọng nói ngây thơ của cậu nhóc: “Đó là gì ạ?”

“Nga...” Người nam nhân bảnh bao cười mở miệng nói: “Ta quên mất cháu cũng không nhớ tên của mình. Vậy để ta lấy một cái tên cho cháu xem nào. Sasaki, Kuro, Shiro... Cháu thấy cái tên này như thế nào!?” Vẻ mặt người nam nhân bảnh bao bắt đầu trở nên nghiêm túc và bắt đầu nhìn về phía cậu nhóc. Hắn bắt đầu liệt kê các tên ra nhưng thấy cậu nhóc không nói gì: “Dan, Botan, kakashi, Akira...”

“Dan...” Đột nhiên cậu nhóc mở miệng nói.

“Dan sao?” Người nam nhân nhìn về phía cậu nhóc từ ái. Bàn tay của hắn đưa lên nhẹ nhàng xoa đầu cậu nhóc: “Cái tên không tệ đây! Vậy tên cháu từ nay sẽ là Dan. Đúng rồi, cháu có muốn lấy một cái họ cho tên cháu nữa nhỉ?” Mép nam nhân bảnh bao nhếch lên: “Giống như ta chẳng hạn, ta họ Katou...”

“Katou Dan...” Cậu bé ngây ngốc nhìn về phía người nam nhân bảnh bao kia.

“A...” Người nam nhân thấy vậy cười nói: “Đây là họ của ta mà không phải của cháu. Cháu cần lấy riêng một cái họ cho mình!” Thấy được bộ dạng ngây ngốc đang nhìn mình, người nam nhân thở dài ra một hơi và thoả hiệp: “Được rồi! Vậy sau này tên cháu sẽ là Katou Dan...”

“Katou Dan, Katou Dan...” Cậu nhóc hơi lẩm bẩm. Sau đó cảm xúc trong lòng cậu có chút khó hiểu. Cảm giác này có vài phần ấm áp và vui vui. Song cậu nhóc không hiểu cảm xúc lúc này trong lòng cậu là gì. Chỉ biết khoé miệng cậu theo cảm xúc hơi kéo lên một chút.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận