Đạo Chu

Đám ý chí màu đen của Dan đang đứng ở xa, hắn lúc này hoàn toàn kinh hãi. Con mắt to mắt nhỏ nhìn về phía ánh sáng khủng bố phát ra. Cái thứ ánh sáng khủng bố này nuốt tròn cả cơ thể cậu nhóc Dan. Mặc dù hắn do ý chí Dan tạo ra giống như một ảnh phân thân vậy. Mặc dù Dan chết thì hắn vẫn có thể tồn tại nhưng tồn tại một mình với hình dáng này, hắn chưa từng bao giờ nghĩ đến.

Ánh sáng không duy trì bao lâu, sau đó nó dần dần tắt. Nơi đó làm gì còn có cái xác của tên ninja nổi loạn Phong quốc nữa. Đó là một người thanh niên với mái tóc màu trắng dài. Hắn ăn mặc một thân quần áo ninja làng Lá, bộ y phục này chí có ninja Jounin của làng Lá mới được phép sử dụng.

Con mắt ý chí màu đen càng to càng nhỏ kinh hãi nhìn về phía người thanh niên nằm đó hơn. Ngay lập tức một cảm giác liên hệ giữa hắn cùng với đoàn ý chí này. Loại liên hệ này chỉ có ở người tạo ra hắn mà thôi. Điều này nói rõ người thanh niên đang nằm ngã xõng xoài ở tế đàn đó chính là người tạo ra hắn.

Vụt! Đoàn dung dịch màu đen vọt lên sau đó bắn thẳng rơi phịch xuống tế đàn. Hắn di chuyển giống như một đám trùng màu đen dưới mặt tế đàn. Sau đó dần dần tiếp cận người thanh niên đang hôn mê. Con mắt to mắt nhỏ nhìn về phía người thanh niên đang nằm đó. Giọng nói khàn khàn từ miệng đoàn dung dịch màu đen vang lên: “Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra thế này? Sau khi tiến vào ánh sáng thì không những quần áo đổi mới mà cơ thể cũng lớn lên. Đồng thời còn đổi một kiểu tóc khá là nữ tính nữa.”

Bỏ qua những ý nghĩ kỳ quái trong lòng, ý chí màu đen Dan lập tức vọt tới bám lên cơ thể người thanh niên. Chakra hắn bắt đầu đồng hoá cùng với chakra người thanh niên này. Đồng thời ký ức cũng nhanh chóng chia sẻ với nhau. Nó giống như khi ảnh phân thân biến mất sẽ đem ký ức mình chia sẻ với bản thể và những ảnh phân thân khác vậy. Nó giống như một sự đồng bộ khá đặc biệt.

Đôi mắt người thanh niên từ từ mở ra, màu xanh lam tuyệt đẹp. Trong đó giống như sao trời lấp lánh tuyệt mỹ mà lại mê người. Bất cứ ai nhìn vào mắt hắn cũng khó tránh được sự hấp dẫn thật sâu. Mà khi tỉnh dậy thì người thanh niên cũng cảm giác được ký ức ùa vào trong đầu hắn làm cho hắn nhất thời đầu óc choáng váng.


Bây giờ, người thanh niên ngồi ở trên tế đàn, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trên trần nhà. Tiếng cười như điên dại từ miệng hắn phát ra: “A... Hahahaha...” Nụ cười mang theo chua sót và đau thương. Hai mắt người thanh niên vậy mà trở nên ướt át và từng giọt lệ nóng hổi chảy xuống từ mắt người thanh niên. Vừa cười vừa khóc khiến cho thanh niên trông thật quỷ dị.

Giọng nói đau thương cũng dần dần chuyển biến thành thê lương: “Haha... ta vậy mà... ta vậy mà là Katou Dan. Anh hùng vì làng Lá hy sinh trong chiến tranh thế giới Shinobi. Thất đáng buồn, thật đáng thương.” Đôi bàn tay đưa lên, người thanh niên nhìn về phía lòng bàn tay của mình. Trái tim hắn như thắt lại: “A, a... Ông trời, ngươi vì sao phải đối xử với ta như vậy!? Ta đã làm gì sai sao? Tại sao muốn ta trở thành người như vậy? Đến cùng ta là Naruto, một kẻ báo thù làng Lá, muốn đem làng Lá diệt sạch. Còn là Katou Dan, người ước mơ trở thành Hokage, hy sinh cả tính mạng để bảo vệ làng Lá. Ta rốt cuộc là ai? Naruto còn là Dan, Dan còn là Naruto!?”

Tinh thần người thanh niên điên cuồng rằng co, hắn thực sự không biết được mình nên làm gì vào lúc này nữa. Bây giờ hắn chỉ muốn một mình mà thôi. Nhìn về phía bàn tay đang bám một đám dung dịch màu đen. Ánh mắt người thanh niên cũng theo đó biến thành tức giận, oán hận cùng với buồn bực. Ngay lập tức ý chí màu đen run lên mở miệng nói: “Ta là ý chí ngươi tạo ra a...”

“Hà...” Người thanh niên chỉ thở ra một hơi dài một cái. Đoàn ý chí màu đen lập tức bị cơ thể hắn hấp thu vào trong cơ thể. Nó giống như đem ảnh phân thân thu hồi mà thôi. Hắn cũng không muốn hành động gì quá khích đối với ý chí chính bản thân mình.

Vụt! Thân mình người thanh niên đã ở trên bờ. Hắn đi từng bước lảo đảo tiến về phía trước. Những bước chân lung lay cho thấy được tinh thần hắn không quá tốt lúc này.

“Đi nhanh đi!” Một đoàn người thần bí trực tiếp đẩy hai người một nữ nhân lớn tuổi và một người thiếu nữ trẻ tuổi. Chúng đem hai người đẩy về phía trước và thúc dục hai người nhanh hơn bước chân. Dường như chúng không có chút thương tiếc nào với hai mẹ con này cả.


“Ui...” Người thiếu nữ ngã thẳng xuống đất. Một người thiếu nữ khoảng mười bốn tuổi mặc một chiếc áo choàng màu cam với đường viền màu xanh hải quân, tròng mắt màu tím, và một dải băng màu nâu và xanh lá cây quanh trán.

“Mau đứng lên!” Một người trong đám người lên tiếng quát lên.

Người nữ nhân khá xinh đẹp khoảng ba mươi tuổi vội vàng chạy đến người thiếu nữ. Nàng có có mái tóc đỏ dài với những lọn tóc nhọn trên trán, đôi mắt tím và làn da trắng. Nàng mặc áo choàng màu tím và hồng, vòng cổ vàng với một viên ngọc đỏ quanh cổ, vòng tay vàng quanh cổ tay và đôi dép màu nâu. Hai người khá giống nhau đặc biệt có thể xác định khi mà đôi mắt từ ái người nữ nhân nhìn về phía thiếu nữ hỏi: “Con gái, con không sao chứ?”

“Nhanh lên đi!” Một người trong đoàn bắt cóc hai mẹ con lại quát lớn. Thấy được hai người đứng dậy tiếp tục đi, hắn nói với giọng khó chịu: “Hừ... không biết chúng ta cần hai kẻ người thường này làm gì không biết nữa? Cấp trên muốn bọn họ làm gì chứ hả?”

“Nga... ngươi không biết sao?” Ở bên cạnh, một thanh niên gầy gò quay sang hỏi. Nhất thời đồng bạn cũng nhìn về phía người thanh niên gầy gò. Điều này làm cho người thanh niên gầy gò mang theo vài phần nâng nâng: “Tất nhiên chỉ có bọn họ mới có thể mở ra Ryuumyaku rồi! Đừng nhìn họ là người thường nhưng họ là hoàng tộc của cổ quốc Rouran. Ryuumyaku vốn thuộc về Rouran và chỉ có những người thuộc hoàng tộc mới có thể điều khiển nó.”

“Đến rồi...” Đoàn người dẫn theo hai mẹ con đến một đám phế tích. Tuy nhiên một đám thấy được những xác chết nằm la liệt trên mặt đất thì vội vã chạy tới. Họ cúi xuống nhìn những xác chết này rồi hỏi: “Chuyện gì vậy!?”


“Không ổn, có người...” Một người trong đám người hô lên. Lúc này họ thấy từ cửa ngầm, một người thanh niên thất tha thất thểu bước ra từ nơi đó. Ánh mắt hắn mang theo mê mang nhìn về phía đám người này.

“Chà...” Khoé miệng người thanh niên nhếch lên cười gằn một tiếng: “Các ngươi đến đúng lúc lắm. Tinh thần ta đang không quá tốt cần một nơi phát tiết.” Dựa vào ăn mặc, hắn đã xác định những người này thuộc về đám người phản loạn.

Làng Lá, mọi người tập trung trong phòng nói chuyện bí mật. Đặc biệt khi sự có mặt của đám người Jiraiya, Minato, Kushina và Danzou. Không khí càng trở nên nghiêm túc và nặng nề khi bọn họ nghe được những gì Uchiha Itachi đem lại.

Song cả đám người lại có người duy nhất vui mừng đó là Uzumaki Kushina. Nàng cười vui vẻ thích thú nói: “Vậy... vậy có nghĩa là Naruto không có chết. Thật tốt quá, thật tốt quá rồi...” Vừa nói nàng vừa cầm lấy tay Minato nói: “Minato, nghe thấy không. Con chúng ta không chết! Naruto, nó vẫn còn sống. Thật tốt quá mà...” Minato chỉ cười gượng gạo nhìn về phía Uzumaki Kushina.

“Đây không phải là lúc để cười đùa đâu, Kushina!” Bà lão Utatane Koharu khó chịu nhìn về phía Kushina. Đôi môi dày của bà lão mấp máy vài cái: “Chúng ta đang nói chuyện rất nghiêm túc. Jinchuriki cửu vĩ và tên ninja phản loạn nhà Uchiha muốn huỷ diệt làng Lá. Bây giờ chúng ta đang muốn ngăn cản chuyện này xảy ra.”

Nghe được người nói con trai mình lúc nào cũng jinchuriki cửu vĩ với cả jinchuriki cửu vĩ, Kushina đã vô cùng bực mình. Sự không vui đã xuất hiện ở trên mặt nàng. Naruto những được hai người sinh ra và có tên hẳn hoi không phải là một đứa bé không cha không mẹ như trước kia. Nếu không tại làng Lá làm sao con trai nàng đi đến bức đường này.

“Naruto...” Uzumaki Kushina nhìn về phía Minato và mọi người một chút. Nàng hơi chần chờ sau đó nhìn về phía Minato cùng với Jiraiya. Đến cuối cùng không hiểu sao nàng lại nói: “Thằng bé nếu như phá huỷ làng Lá và thực thi cái kế hoạch gì đó. Liệu điều đó có thể đem lại hoà bình cho thế giới shinobi hay không?”


“Cô...” Lập tức miệng Utatane Koharu cứng lại. Ánh mắt như hoá thành viên đạn khi nhìn trừng trừng về phía Kushina.

“Tôi nói sai gì sao?” Vẻ mặt Kushina có chút khó chịu, nàng gân cổ lên cãi: “Nếu như huỷ diệt làng Lá, thằng bé có thể đem lại hoà bình cho cả thế giới shinobi. Vậy Naruto chẳng phải là đứa trẻ số mệnh trong lời nói của thầy Jiraiya sao?” Vừa nói nàng nhìn sang về phía Jiraiya hỏi: “Thầy nói đúng không, thầy Jiraiya? Thằng nhóc sẽ đem lại hoà bình cho thế giới shinobi đúng không?”

“Cái này...” Jiraiya không biết trả lời sao cho phải. Tất cả mọi người ở đây đều biết rõ rằng thằng bé hoàn toàn có thể đem hoà bình cho thế giới shinobi này nếu kế hoạch nó thành công. Giống như đem huỷ diệt làng Lá sau đó xoá xổ Hoả quốc. Rồi dùng Hoả quốc như một lời mới đối với hai quốc gia Thổ quốc và Lôi quốc còn lại. Thêm nên thực lực tuyệt đối đem hai nước cưỡng ép. Từng bước ép sát bắt buộc hai quốc gia hợp nhất tiến hành tổng tuyển cử. Để từ đó đạt đến hoà bình chân chính. Vừa lấy lực lượng áp đặt vừa lấy lợi dụ lại đồng thời hứa sẽ không nhúng tay vào chế độ chính trị. Tỉ lệ thành công có tám chín phần.

“Kushina...” Sarutobi Hiruzen nhăn mày nhìn về phía thiếu nữ nói: “Thằng nhóc đang muốn huỷ diệt làng Lá đó!”

“Còn không phải làng Lá đối xử với thằng bé tệ bạc...” Kushina khó chịu lớn tiếng phán bác: “Thằng bé mới đi đến con đường này!”

“Kushina...” Minato khuyên giải: “Ngôi làng này là nơi chúng ta lớn lên. Có lẽ nó đã làm nhiều điều sai trái và trở nên không tốt. Song chúng ta không thể vì thế mà muốn từ bỏ nó cho dù có bất cứ chuyện gì đi nữa. Anh hy vọng em có thể hiểu điều này. Chúng ta có thể sống lại lần nữa. Lần này, chúng ta sẽ thay đổi để làng Lá trở nên tốt đẹp hơn được không?”

Uzumaki Kushina chỉ bĩu môi một cái. Nàng không có ý tứ muốn tham gia cuộc họp này nữa. Đối với làng Lá, nàng đã thất vọng tột độ. Phá huỷ đi cái ngôi làng hủ bại này cũng tốt. Thế nên Kushina chẳng thèm quan tâm để mặc cho cuộc họp muốn đến đâu thì đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận