Đạo Chu

Hai mẹ con ôm nhau run rẩy ngồi trên mặt cát nóng bỏng. Dưới ánh mặt trời, máu tươi nhẹ nhàng vẩy lên nhiễm đỏ luồng cát vàng. Người thanh niên có mái tóc màu trắng dài giống như ma thần hạ giới làm cho cả thế gian rơi vào gió tanh mưa máu. Trong lòng hai mẹ con chỉ còn có vô hạn sợ hãi. Khi mà người mặc áo choàng cuối cùng ngã xuống thì đôi mắt màu xanh như sao trời đó đập vào mắt hai mẹ con.

“Ta cần mở ra nguồn năng lượng Ryuumyaku...” Âm thanh lạnh như băng từ cái miệng nhợt nhạt đó. Khuôn mặt đẹp trai đó mang theo cảm xúc như vạn năm hàn băng nhìn về phía hai người. Đầu hắn hơi nghiêng nhìn về phía hai người nói: “Yên tâm đi, sau khi các ngươi mở ra phong ấn Ryuumyaku, ta sẽ giải phóng hai mẹ con các người.” 

Mặc dù run sợ nhưng nữ nhân xinh đẹp cũng vẫn là mạnh mẽ cố gắng đứng dậy. Nàng mở miệng nói: “Xin hãy thả con gái tôi ta, tôi có thể đi cùng ngài. Mở ra phong ấn Ryuumyaku thì chỉ cần một mình tôi là được.”

“Ngươi xác định sao?” Hai tay ôm ngực, đầu hắn hơi nghiêng nhìn về phía nữ nhân xinh đẹp kia một cái. Ánh mắt cũng âm thầm đánh giá thiếu nữ đang sợ hãi ôm lấy mẹ của mình. Dan nhếch miệng đưa tay về phía hai mẹ con: “Ở đây nhưng là sa mạc. Nguồn nước cách nơi này khá xa. Cô xác định muốn để con gái mình một người rời đi!?”

“Ân...” người nữ nhân xinh đẹp nhìn về phía người thiếu nữ nói: “Từ nhỏ con bé đã sống và lớn lên tại sa mạc. Nó vô cùng quen thuộc với nơi này. Chắc chắn nó sẽ không có vấn đề gì!” Thực sự thì nữ nhân xinh đẹp sợ người thanh niên này sau khi mở ra phong ấn sẽ giết chết mẹ con nàng. Đó là lý do tại sao nàng lại để một mình con gái rời đi. Nàng không dám đánh cuộc vào sự tín nhiệm của người nam nhân lạ mặt này.

“Mẹ...” Lập tức thiếu nữ lập tức lo lắng phản đối: “Con sẽ không rời đi mẹ đâu. Có đi thì mẹ con ta cùng đi!” Những lời này rơi vào trong tai nữ nhân xinh đẹp khiến cho trái tim nàng trở nên run lên. Một cảm xúc cảm động lan tràn khắp cơ thể làm cho nàng cảm giác được vô cùng hạnh phúc. Bàn tay nàng đưa lên vuốt ve thiếu nữ và ánh mắt cũng trở nên từ ái hơn.


“Ta không có thời gian để mẹ con hai người diễn tình cảm mẹ con nồng nàn đâu!” Vừa nói người thanh niên nghiêng đầu nhìn về phía cửa đồng. Cái nghiêng đầu này giống như báo hiệu cho nữ nhân xinh đẹp. Sau đó hắn xoay người rời đi, tiến một bước vào bên trong. Rõ ràng nữ nhân xinh đẹp này còn đang nói gì đó với thiếu nữ, Dan đã có chút không kiên nhẫn nói: “Nhanh lên! Lập tức tiến vào đi!”

“Con nhất định phải sống sót...” Người nữ nhân xinh đẹp khẽ vuốt ve mái tóc thiếu nữ. Sau đó hai hàm răng nàng hơi cắn nhẹ đôi mắt có chút ươn ướt. Bước chân nàng nhanh hơn một chút tiến vào trong cửa ngầm. Khi nàng bước chân vào cửa ngầm một chút thì từ phía sau vang lên âm thanh thống khổ.

“Mẹ...” Hai hàng nước mắt thiếu nữ đẫm lệ. Bàn tay nàng cố gắng vươn ra như muốn vớt lấy một thứ gì đó.

Người nữ nhân xinh đẹp hơi dừng lại bước chân, nàng quay ra dùng ánh mắt ướt át nhìn về phía thiếu nữ. Bây giờ trái tim nàng đang đau xót, nàng không dám nhìn con gái mình nữa vội vã tăng nhanh bước chân hơn. Bước chân nàng cũng trở nên vội vàng và hấp tấp. Thân thể theo đó lảo đảo vài bước mới giữ vững được ổn định.

Khi mà nàng tiến vào bên trong thấy được cây cậu đá đã bị đổ nát. Thân mình người thanh niên đã đứng ở nơi đó lúc nào không hay. Trong khi bản thân nàng còn ngơ ngác thì bàn tay của người thanh niên kia hướng về phía nàng mở ra năm ngón tay. Một loại lực lượng kỳ lạ lập tức nâng theo cơ thể nàng sau đó đem nàng kéo đến tế đàn.


Trong khi nữ nhân xinh đẹp kinh ngạc nhìn về phía người thanh niên thì bàn chân nàng đã chạm nhẹ vào mặt đất. Hai vai người thanh niên nhún nhún, hắn mở miệng cười nói: “Bắt đầu đi! Hãy mở ra Ryuumyaku!”

“...” Dường như người nữ nhân xinh đẹp có chút chần chờ nhìn về phía người thanh niên tóc trắng này một chút. Đến cuối cùng đối mặt với nàng là ánh mắt sắc lạnh của hắn cùng với hắn thoáng nhìn qua về cửa động. Trái tim nàng cũng trở nên băng giá. Thân thể nàng vội vàng sụp xuống mặt đất.

Hai chân quỳ trên mặt đất, con mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào con mắt với những hoa văn và đồ án đặc biệt. Bàn tay nàng chập vào nhau và bắt đầu cầu khẩn: “Mệnh lệnh của nữ hoàng yêu cầu ngươi mở ra dòng chảy Ryuumyaku...” Hai bàn tay nàng bắt đầu mở ra, một ánh sáng tím từ con mắt đang đóng bắt đầu phát ra ánh sáng. Một vòm ánh sáng màu tím hiện lên. Giọng nói nàng rất nhỏ: “Kyuu Kyuu Noritsuyo...”

Những vòng gợn sóng liên tục phát ra, ánh sáng máu tím đá phát ra khủng bố. Những hoa văn lập tức sáng lên và con mắt giống như có động tĩnh. Nó trực tiếp mở trừng con mắt và dòng ánh sáng màu tím phóng lên bầu trời.

Trước con mắt Dan, hắn cảm giác một loại năng lượng tràn ngập khắp mọi nơi. Mặt nước cũng tràn ngập ra cái loại năng lượng màu tím hồng này. Người nữ nhân xinh đẹp lúc này mới đứng dậy nhìn về phía hắn nói: “Bây giờ, Ryuumyaku đã được mở ra. Ngươi có thể...”


“Tốt lắm...” Đầu Dan hơi nghiêng nhìn về phía nàng, bàn tay hắn vung lên. Thân thể nàng lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình kéo văng ra. Thân hình nhanh chóng bắn thẳng ra rơi phịch xuống cửa ra vào. Cú va đập làm cho nữ nhân kêu rên một cái. Từ mông nàng truyền tới cảm giác đau điếng. Khi mà nàng đưa lên sờ mông thì một âm thanh vang vào trong tai nàng: “Rời đi nơi này đi, ngươi không nên ở nơi này!”

Không biết vì sao, nữ nhân xinh đẹp thoáng nhìn người thanh niên một cái. Đến cuối cùng nàng nhanh chân xoay người rời đi chạy ra ngoài.

Ánh mắt Dan khẽ đảo qua thấy được thiếu nữ biến mất. Lập tức con mắt hắn hơi nhắm lại. Khi mắt hắn mở ra thì con mắt xinh đẹp như sao trời biến mất và nó hoá thành một con mắt với hình tròn đồng tâm. Trong đó có chín viên câu ngọc màu đen. Vòng tròn nhỏ nhất có ba viên, sau đó vòng tiếp theo có ba, vòng tiếp theo nữa có ba. Tổng cổng là chín cái câu ngọc.

Ầm, ầm... Một cố hấp lực khủng bố truyền ra. Toàn bộ nguồn năng lượng màu tím hồng này chen trúc tiến vào trong cơ thể của Dan. Chỉ có một phần trong số đó bị thân thể Dan hấp thu. Trong khi đó hơn chín phần loại năng lượng này trực tiếp bị linh hồn Dan hấp thu. Càng ngày càng nhiều năng lượng bị Dan hấp thu.

“Ngao...” Giống như một tiếng rồng ngâm lên hết sức thống khổ. Đoàn năng lượng màu tím điên cuồng bị Dan hấp thu. Không biết qua bao lâu cũng không biết lúc nào kết thúc. Có lẽ đối với Dan thì thật sự đã là khá lâu rồi.

Rắc, rắc... Mặt đất bắt đầu rung động. Khắp nơi xung quanh bắt đầu nứt vỡ. Cả những bức tường đều đổ xập xuống.


Ầm, ầm... Ở phía bên ngoài, tàn di tích lập tức tự lún xuống tạo ra một đám bụi đất. Một thân ảnh từ nơi đó phá không ra bên ngoài.

Oanh! Bàn chân hắn chạm mặt đất, quần áo lả tả rơi xuống mặt đất. Những quần áo của hắn đã hoàn toàn biến mất chỉ để lộ một thân trần truồng đầy cơ bắp. Bàn tay hắn cũng vì thế đưa lên, con mắt hắn mê màng nhìn về phía hai tay của mình. Lúc này đôi mắt hắn biến đổi không còn màu xanh xinh đẹp của sao trời nữa mà hoá thành màu đỏ. Nó giống như khung cảnh của một dải ngân hà thu nhỏ trong mắt người thanh niên. Vô cùng yêu dị và hấp dẫn con mắt người.

Ầm, ầm... Bầu trời tràn ngập mây đen. Những tiếng sấm liên tục phát ra kèm theo đó là những cơn mữa lớn. Những hạt mưa to xối xả lên mặt đất. Chúng cũng rơi lên cơ thể người thanh niên đem những bẩn thỉu trên người hắn rửa sạch.

Ngẩng đầu nhìn trời và những cơn sấm sét liên hồi, đôi mắt người thanh niên mang theo mê mang thực sự. Bàn tay vươn về phía sau cầm lấy mái tóc màu trắng của mình, ánh mắt lại mang theo cảm xúc phức tạp. Những giọt mua nhẹ nhàng rơi trên mái tóc người thanh niên. Hai ngón tay hắn lúc này đưa lên một nguồn sáng nhẹ nhàng lấp lánh trong bàn tay hắn.

Xoẹt! Mái tóc bị người thanh niên cắt phăng đi. Hắn nắm cả một ngọn tóc dài trong lòng bàn tay mình. Đôi mắt cứ mê mang nhìn về phía ngọn tóc đó. Bàn tay tung ra, những nắm tóc rơi phịch xuống mặt đất. Nó bắt đầu bị nước mưa và cát vàng nhiễm bẩn. Lúc này, người thanh niên không để ý đến nắm tóc nữa mà xoay người rời đi.

Ầm, ầm... Sấm chớp vẫn vang trên bầu trời và những hạt mưa lớn rơi xuống trên sa mạc rộng lớn này.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận