Đạo Chu

Bài thơ này dựa vào ký ức lờ mờ của Thiên Trạch ở kiếp trước. Hắn không nhớ rõ được nhiều nắm về người nào đã sáng tác bài này. Hắn đem bài thơ nói ra và sửa đối chúng. Chỉ thay thế một ít chỗ trong đó thay vì sen trắng thành sen hồng. Nó vừa trùng hợp với cái tên Hồng Liên cũng là phong hào của Hồng Liên công chúa.

“Thơ tốt, thơ tốt...” Hàn Phi lập tức mở miệng nói chuyện. Trong ý thơ thực sự làm người ta nghiền ngẫm mới hiểu được ý nghĩ của nó. Sinh ra trong nhà đế vương, Hàn Phi hiểu hơn ai hết về sự tàn nhẫn của nhà đế vương. Nơi này không có tình huynh đệ cũng như tình phụ tử đáng nói. Nó thực sự đạm mạc đến mức có thể bỏ qua. Ngôi vị chí cao vô thượng kia chỉ có một, ai không muốn đoạt cơ chứ. Có lẽ ngươi không muốn đoạt nhưng người khác sẽ nghĩ như vậy sao? Tất nhiên là không. 

Ở một nơi như vậy mà Hồng Liên công chúa có thể vẫn giữ được tính cách ngây thơ hồn nhiên. Nàng giống như một bông hoa sen sinh đẹp ngát hương lại vô cùng thánh khiết. Quả thực giống như hoa sen lớn lên trong bùn mà không nhiềm ô uế. Thật sự là khó được. Hàn Phi chậc lưỡi một cái: “Chỉ là vận luật của nó...”

“Cửu công tử đừng cười...” Long Ngạo Thiên mở miệng cười nói: “Bài thơ này không phải do ta làm ra. Ta chỉ là chép lại mà thôi! Chẳng qua...” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún tỏ rõ mọi việc không liên quan tới hắn: “vì trí bài thơ này khá xa xưa rồi nên ta làm mới ra như vậy. Nhân đây tặng nó cho Hồng Liên công chúa coi như tạ lỗi.”

“Coi như ngươi có chút thành ý...” Hồng Liên liếc xéo Long Ngạo Thiên một cái: “Bản công chúa tạm chấp nhận bài thơ này.”

...


Trên một ngọn núi lớn tổng bộ của Âm Dương gia. Ở bên trong ngọn núi này, Âm Dương gia được xây lên một cách cẩn thẩn. Những kiến trúc ngầm trong lòng quả núi chính được Công Thâu gia, lưu phái tinh thông cơ quan thuật giúp một tay xây dựng lên.

Khoảng 500 năm trước, Âm Dương gia thoát ly Đạo gia, đi theo lối riêng, tự thành lập nên một phái, truy cầu thiên nhân cực hạn, chuyên nghiên cứu Thiên tượng chiêm tinh, sáng tạo ra rất nhiều chiêu thuật uy lực to lớn, mỗi đời đều có một tuấn kiệt xuất hiện. Họ luôn treo bên miệng câu “Thiên địa âm dương, đạo pháp tự nhiên, vạn biến bất ly kì tông” ý nói dù Âm Dương gia có đi đâu hay tự thành phái nào cũng vẫn phần nào mang tư tưởng Đạo gia, bản chất luôn luôn không thay đổi. Theo những gì mọi người biết, Âm Dương gia nghiên cứu về Bát Quái và Ngũ Hành để giải thích cho sự biến hóa trong giới tự nhiên và tư tưởng xã hội.

Một nơi quan trọng nhất của Âm Dương gia, thủ lính của Âm Dương gia chính là Đông Hoàng Thái Nhất đứng thẳng ở nơi này. Bên ngoài hắn ăn mặc một chiếc áo choàng đen che kín thân hình cao lớn của bản thân mình. Mặt hắn thì che một chiếc mặt nạ màu đen cực kỳ huyền bí. Trên người hắn mặc trang trí bởi kim loiạ màu vàng khá bắt mắt với những hoa văn khá đặc biệt.

Cả căn phòng cực kỳ rộng lớn, trên bầu trời với cơ quan thuật xây dựng lên làm cho ở trong căn phòng này trông nên lại giống như nhìn vào một bầu trời đầy sao. Mà đúng ở trước mặt, ánh sáng toả sáng từ cơ kiến trúc tạo ra và Đông Hoàng Thái Nhất đứng ở đó. Hắn giống như mặt trời mang đến ánh sáng ấm áp chiếu rọi đến vạn vật.

Trước mặt Đông Hoàng Thái Nhất là một người thiếu nữ khá trẻ. Nàng có mái tóc màu đen dài được bó buộc cẩn thận. Một chiếc châm sắc nhọn vô cùng dài giữ chặt mái tóc nàng ở phía sau lưng. Nó sắc nhọn ở hai bên đầu giống như một mũi thương nhỏ. Khuôn mặt nàng khá xinh đẹp cũng được coi như là tuyệt sắc. Mái tóc nàng được rẽ sang hai bên để lộ ra khuôn mặt trắngnõn. Hàng lông mày khá đẹp và hơi đậm, con ngươi ánh nên nét cao ngạo với sống mũi thẳng và đôi môi đỏ mọng. Sau lưng nàng có tranh trí một thứ có hình dáng giống như một đôi cánh lửa với màu sắc màu vàng. Nàng mặc một chiếc váy cao quý để lộ ra bả vai trắng nõn. Quanh cổ nàng đeo một trang sức màu vàng cùng với màu tím xen kẽ khá là đặc biệt. Chiếc váy nàng đang mặc cũng là như vậy. Đôi chân thẳng thon dài được dấu trong chiếc váy dài và bàn chân nàng dẫm trên chiếc giày cao cổ. Từ trên người nàng toát ra một loại khí chất cực kỳ cao quý.


“Thiên cơ hỗn loạn...” Một giọng khàn khàn khó phân ra nam nữ từ trong chiếc áo choàng màu đen đó phát ra: “Đế tinh mới một lần nữa xuất hiện. Ánh sáng quang mang nó đã toả sáng. Nó đã át chế Đế Tinh phía Tây. Đông quân...” Người thiếu nữ lập tức kinh ngạc nghe được những lời này. Giọng nói Đông Hoàng Thái Nhất tiến vào trong tai người thiếu nữ: “Ta có nhiệm vụ cho ngươi đây. Ngươi lập tức đến Hàn Quốc, Tân Trịnh. Đế Tinh đang chiếu sáng ở nơi đó. Ngươi hãy tìm ra người này và đem hắn giết!”

“Đông Hoàng Đại Nhân...” Người thiếu nữ còn muốn nói gì đó ngay sau đó cúi đầu nói: “Vâng, ta đã biết!”

“...” Đông Hoàng Thái Nhất khẽ gật đầu nói: “Nhiệm vụ ta dành cho ngươi trước đó tạm thời dừng lại. Nhiệm vụ này đối với sự hưng thịnh Âm Dương gia ta vô cùng quan trọng. Hiện giờ, chúng ta đã hợp tác với Tân quốc. Nhiệm vụ này chỉ có thể thành công không thể thất bại. Nó có thể liên quan tới sự tồn vong của Âm Dương gia ta!”

“Vâng...” Người thiếu nữ hoàn toàn ngạc nhiên. Nàng không nghĩ ra được nhiệm vụ này nó lại quan trọng như vậy. Ngay lập tức thiếu nữ cúi đầu nói: “Đồng Hoàng đại nhân xin yên tâm, ta nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”


“Đi đi...” Đông Hoàng Thái Nhất đưa tay ra phẩy phẩy. Ngay sau đó hắn quay đầu về phía sau, người thiếu nữ chỉ có thể chắp tay sau đó rời đi. Cho đến khi Đông Hoàng Thái Nhất mở miệng nói: “Thiên Cơ khó dò a, Thiên Cơ khó dò a. Mười ba năm trước xuất hiện một viên đế tinh muốn át chế viên đế tinh ở Tần quốc. Ta đã một lần ra tay nhưng hiện giờ viên đế tinh này lại một lần nữa chiếu sáng. Chẳng lẽ lại là hắn sao?”

Trở về đêm bầu trời bắt đầu trở nên âm u, cơn mưa rả rích bắt đầu xuất hiện. Rõ ràng ban ngày trời con trong xanh và nắng như vậy mà hiện giờ trời lại bắt đầu xuất hiện một cơn mưa lớn với sớm chớp ầm ầm. Song đối với những người có quyền quý trong người thì họ chẳng phải lo lắng gì. Vì đơn giản họ sống trong những căn nhà chắc chắn. Mà không giống như những người dân nghèo khổ.

Với vị trí một vị công tử, Hàn Phi cũng có một toà phủ khá là rộng lớn. Ở một toà phủ như thế cũng không thiếu người hầu phục vụ. Với ánh nến lập loè từ cây đèn nhỏ, ba người Hàn Phi, Hồng Liên cùng Long Ngạo Thiên ngồi ở trên bàn ăn. Hàn Phi không quên mời rượu Long Ngạo Thiên. Ở bên Hồng Liên thì nhăn mày vì hơi rượu từ người Hàn Phi toả ra.

“Ca ca...” Hồng Liên dùng mặt ghét bỏ nhìn về phía Hàn Phi: “Ngươi đúng là tửu quỷ mà....” Bàn tay nàng đưa lên phẩy phẩy chiếc mũi của mình. 

Hàn Phi chỉ có thể cười khổ một tiếng. Hai người bắt đầu uống rượu với nhau. Lúc này, Hàn Phi bắt đầu dò hỏi Long Ngạo Thiên: “Long huynh, không biết Long huynh từ đâu đến và định đi về đâu?”

“Hàn huynh...” Sau một thời gian hai người đã khá quen thuộc với nhau. Long Ngạo Thiên cũng trực tiếp hô Hàn Phi thành Hàn huynh. Lúc này, Long Ngạo Thiên mở miệng cười nói: “Ta sao? Cũng coi như một người kiếm khách đi du lịch khắp thiên hạ này đi. Nếu như Hàn huynh muốn hỏi ta xuất phát từ đâu thì ta xuất phát là từ Thiên Địa giáo.”


“A...” Hàn Phi kinh ngạc hô lên một tiếng: “Không khí tới Long huynh lại là người trong Thiên Địa giáo đấy. Thất kính, thất kính...” Bàn tay Hàn Phi lại chắp lại tiến hành lễ nghĩa với Long Ngạo Thiên. Nó làm cho Long Ngạo Thiên có chút khó chịu.

“Ngươi là người Thiên Địa giáo...” Hông Liên kinh ngạc mở mắt to nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Sau đó nàng liên tục nghiêng người cúi đầu tò mò quan sát Long Ngạo Thiên: “Vậy ngươi có biết Hàng Long Thập Bát Chương không? Hay Thiện Nhân Chưởng?” Ngay sau đó nàng tự lẩm bẩm nói: “Nga ta biết rồi, ngươi không biết chứ gì?”

“Muội muội...” Hàn Phi lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Muội nói cái gì vậy? Long huynh là bằng hữu ta mời khách. Muội muội, ngươi không được vô lễ với Long huynh! Đừng đùa giỡn nữa...”

“Ta đâu có đùa giỡn?” Hồng Liên khó chịu bíu môi khi nói chuyện: “Ta nghe được chỉ có những người cao tầng trong Thiên Địa gia gì đó mới có thể biết được mấy loại võ công này. Ta chỉ đang nói sự thật thôi mà!” Khuỷa tay chống trên bàn, má tựa vào lòng bàn tay, Hông Liên dùng vẻ mặt khó chịu khi nói chuyện.

“Phì...” Long Ngạo Thiên phì một tiếng cười sau đó nhìn về phía Hồng Liên. Hai công pháp đó do hắn sáng tạo ra sao hắn có thể không biết. Ký ức ít ỏi trước đây kết hợp với Hồn Hề Du Long của Âm Dương gia, Long Ngạo Thiên sáng tạo ra Hàng Long Thập Bát Chưởng. Thiện nhân chưởng thì bắt nguồn từ ký ức kiếp trước. Tên đúng của nó phải là Thiên Phật chưởng sẽ đúng hơn. Đáng tiếc ở Trung Nguyên không có nói đến Phật nên Long Ngạo Thiên lấy cái tên này. Hiện giờ vị công chúa này nhắc tới quả thực có ý tứ. Trước khi vị công chúa này nổi nóng, Long Ngạp Thiên nói: “Vậy đã để công chúa thất vọng rồi. Hai môn công pháp đó, tại hạ vừa mảy may biết được toàn bộ.”

“Cái gì!?” Nghe được lời này Hồng Liên không tin kinh ngạc mở lớn con mắt. Sau đó nàng cực kỳ vui mừng dùng tay bắt lấy cánh tay của Long Ngạo Thiên mà liên tục kéo: “Mau mau dạy ta...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận