Đạo Chu

“Dự định gì sao?” Long Ngạo Thiên nghe thấy vậy thì hàng lông mày nhăn lại thật sâu. Đối với Long Ngạo Thiên, nàng có chút chờ mong. Những người thuộc Thiên Địa giáo đều là những người yêu quý dân chúng, họ đều luân cố gắng đem dân chúng trở thành người nhà. Lo lắng và muốn dân chúng trải qua cuộc sống tốt hơn. Nàng tin chắc rằng Long Ngạo Thiên đều có ý kiến cao đẹp như vậy. Lập tức Long Ngạo Thiên trả lời làm cho nàng sáng mắt lên: “Ta muốn trở thành một người giống như Chu Văn Vương vậy.”

“...” Nghe được những lời này thì Hồng Liên hơi kinh ngạc. Cơ Xương là người diệt Thương triều lập lên nước đại Chu. Chiến quốc thất hùng cũng chính là phân liệt từ đại chu mà ra. Ngoài ra điểm đáng chú ý đó chính là Cơ Xương còn được người ta Văn Vương. Một đức vua hiền hoà và nhân được. Chẳng lẽ hắn muốn tạo phản. Nghĩ đến đây, Hồng Liên càng thêm lo lắng. 

“Ông ta thực sự đáng để ta học hỏi!” Long Ngạo Thiên nắm chặt tay lại đưa tay giơ lên, hai hàm răng nghiến lại và vẻ mặt cực kỳ chính khí: “Ông có đến hai mươi tư thiếp thân. Hơn nữa lại có hơn 100 người con. Quả thực đúng là bậc nam nhi lên học hỏi. Ta muốn vượt qua ông ấy cưới đến ba mươi thiếp thất. Hơn nữa còn vượt qua cả ông ấy đạt đến hơn 100 đứa con. Dù có kiệt sức ở trên giường ta cũng phải đem Long gia phát dương quang đại.” Nói đến đây bàn tay Long Ngạo Thiên đưa tay quơ múa: “Thất quốc mỹ nữ, ta muốn chín chín... Ta muốn trở thành dâm tặc vương trong dâm tặc vương, hoa hoa đạo soái trong tình hoa chuyên đi trộm tâm các thiếu nữ.”

“Ngươi...” Hồng Liên kinh ngạc đến mở to tròn con mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Nàng cứ nghĩ rằng Long Ngạo Thiên sẽ nói những lời đại nghịch bất đạo. Song nàng chưa từng bao giờ nghĩ đến Long Ngạo Thiên sẽ ước mơ trở thành Cơ Xương vì muốn cưới đến ba mươi thiếp thất hơn nữa còn nói cái gì mà kiệt sức trên giường rồi sinh đến hơn 100 đứa con. Nàng có phải vừa nghe lầm hay không? Rồi cái gì dâm tặc vương và hoa hoa đạo soái. Hiện giờ nàng đã nói không lên lời chỉ về phía Long Ngạo Thiên: “Ngươi... ngươi...”

“Thế nào, Hồng Liên công chúa...” Long Ngạo Thiên nở nụ cười tràn đầy vinh quang nói: “Ước mơ ta rất cao cả đi. Đây đều là ước mơ của tất cả nam nhân trên đời. Làm người tiên phong đầu tiên dù có chết trận trên giường, ta cũng nhất định phải đem ước mơ bọn họ trở thành sự thật.” Lời nói thực sự từ miệng Long Ngạo Thiên nghe ra mà lại thần thánh và quang huy như vậy.


“Ngươi...” Hồng Liên chỉ về phía Long Ngạo Thiên, đôi tay run lên và bộ ngực liên tục phập phồng vì tức giận. Đến cuối cùng nàng không nhịn được mà bật thốt lên: “Ngươi... tức chất bản công chúa rồi! Tức chất bản công chúa rồi...”

“Nói thật lòng thì lại tức giận, nói những lời giả dối thì lại cho rằng lừa dối cô!” Đầu Long Ngạo Thiên cúi xuống thật sâu và hắn mở miệng thở dài một hơi: “Thật không hiểu được nữ nhân các người nữa.” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún, hắn lắc lắc đầu nói: “Đến tột cùng cô muốn tôi nói thế nào đây, Hồng Liên công chúa!”

“Ngươi...” Hồng Liên lúc này đã giận đỏ bừng mặt. Nàng không có giữ được dáng vẻ công chúa nữa mà vô cùng chanh chua chỉ thẳng mặt Long Ngạo Thiên nói: “Nam nhân các ngươi không phải nói nhất định phải vì quốc quên mình kiến công lập nghiệp sao?”

Ngón tay út Long Ngạo Thiên lập tức đưa lên ngoáy ngoáy lỗ tai mình, sau đó hắn lại theo thói quen nhún vai rồi nói: “Đến cuối cùng không phải đều là vì quyền lực vì mỹ nữ sao? Đến cuối cùng nói vì lý do nào đó cưới đến ba bốn người thê tử cùng thiếp thất. Giống như phụ vương cô thôi, nói gì duy trì hoàng thất huyết mạch cưới không biết bao nhiêu phi tử.” 


“Ngươi... hỗn xược...” Lúc này, Hồng Liên đã thực sự tức giận. Nàng lập tức mở miệng quát lên: “Bản công chúa không cho phép nói phụ vương như vậy. Phụ vương không giống như ngươi nói! Mau lập tức rút lại lời ngươi nói, nếu không bản công chúa sẽ không tha cho ngươi!” Nhất thời không khí trở nên nặng nề vô cùng. Đặc biệt là ánh mắt sắc bén và kiên quyết của Hồng Liên.

“Cô nghĩ vậy sao, Hồng Liên công chúa?” Vậy mà Long Ngạo Thiên không có xin lỗi hoặc nói điều gì đó. Hắn mở miệng nhè nhẹ cũng không có mở miệng nói chuyện với cái giọng điệu bất cần đời hoặc cái giọng điêu trêu chọc người khác. Giọng nói khá nhẹ, bình đạm và không mang chút nào tình cảm xen vào. Kèm theo đó là đôi mắt hơi buồn bã nhìn về phía nàng: “Hàn Vương đối với cô thực sự là một người phụ thân tốt. Song Hàn Vương chưa hẳn là một quân vương sáng suốt. Nếu không Hàn quốc đã không phải nước yếu nhất trong bảy quốc.”

“Ngươi...” Hồng Liên lập tức ngẩn ra. Nàng không biết phải phản đối những lời này từ miệng Long Ngạo Thiên như thế nào. Chỉ thấy được Long Ngạo Thiên ngồi xuống dưới vỗ vỗ ở bên cạnh mình. Hồng Liên chỉ hừ nhẹ một tiếng sau đó dùng tay đặt ở mặt mình, đầu nghiêng đi tỏ ra khá là khó chịu với những lời Long Ngạo Thiên nói.

“Hàn Vương là một người phụ thân tốt thực sự yêu thương cô, Hồng Liên công chúa!” Bàn tay đặt nhẹ gỗ trên mạn thuyền, Long Ngạo Thiên bình tĩnh nói: “Song nếu nói Hàn Vương yêu ái nhất thì Hàn Vương yêu nhất chính là chính bản thân Hàn Vương. Đó chính là người mà Hàn Vương yêu nhất. Bởi vì yêu chính bản thân mình mà Hàn Vương chỉ biết ngập trong vàng son và chấp nhận hiện tại. Ông ta cho rằng Hàn quốc chính là mảnh đất trung gian hoà hãn của các quốc gia. Song ông ta đâu có nghĩ rằng việc ông ta chấp nhận thực tại, thoả mãn với thực tại mà Hàn quốc dần dần suy yếu.”

“Cô chưa từng bao giờ đi ra ngoài thành Tân Trịnh nên cô chưa bao giờ thấy cảnh sắc dân chúng Hàn quốc phải sống như thế nào đâu. Nhiều người không có lương thực phải ăn gián, chuột, châu chấu, vỏ cây qua ngày... Có những thứ này ăn đã tốt. Nhiều nhà còn phải đổi con cho nhau để ăn thịt. Điều mà họ muốn chỉ là tồn tại mà thôi.” Đầu Long Ngạo Thiên lắc nhè nhẹ: “Song họ lại không biết mình sẽ chết lúc nào. Lúc nào cũng sống trong nơm nớp lo sợ. Không bị thổ phỉ giết chết thì bị sài làng giết chết. Có khi bị chính bản thân quân lính Hàn quốc đè ép đến tàn nhẫn.”


“Ta...” Hồng Liên cảm giác cả người khó chịu. Mặc dù nàng nghe được những chuyện này nhưng nàng chưa từng bao giờ ra ngoài nên không biết chuyện này nghiêm trọng như vậy. Dù sao thì nghe người ta nói và tận mắt thấy là chuyện vô cùng khác nhau. Thấy được khuôn mặt buồn bã của Long Ngạo Thiên, Hồng Liên nói: “Phụ vương... ông ấy chẳng qua là bất đắc dĩ. Toàn bộ binh quyền nằm trong tay Đại tương quân, ông ấy cũng không có cách nào. Nhưng...” Nói đến đây nàng hơi cố gắng để lộ ra nụ cười đối với Long Ngạo Thiên: “Không phải cửu ca đã về Hàn quốc rồi sao? Bản công chúa tin tưởng Cửu ca nhất định sẽ thay đổi Hàn quốc này.”

“Có lẽ đi!” Long Ngạo Thiên bình tĩnh trả lời.

“Hừ...” Hồng Liên hừ nhẹ nhưng giọng nói không có chút nào tức giận. Song ngón tay nàng vẫn chỉ thẳng về phía Long Ngạo Thiên: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi không tin tưởng vào Cửu ca sao?” 

“Chỉ là Cửu ca cô quá chính phái!” Long Ngạo Thiên mở miệng thở ra một hơi: “Người quá chính phái chính là bị thiệt rất lớn. Rồi có lẽ một ngày biểu ca cô sẽ hối hận vì quá chính phái. Ta nhìn ra được thứ mà biểu ca cô muốn. Biểu ca cô muốn thay đổi Hàn quốc này muốn Hàn quốc trở nên giàu mạnh giống như Tần quốc hay Sở quốc. Đáng tiếc các quốc gia này chưa bao giờ hy vọng Hàn quốc sẽ lớn mạnh cả.”

“Hồng Liên công chúa...” Long Ngạo Thiên mở miệng cười nói: “Cô biết không? Ước mơ của ta đó là khiến cho những người dân chúng đều có căm ăn áo mặc. Mặc dù không làm được người người bình đẳng nhưng mỗi người đều có cơ hội. Ta muốn cho thất quốc đều thống nhất về một, người người hoà bình cơm nó áo ấm. Không còn có phụ mẫu vì sinh tồn mà đem tử tôn chia sẻ cho nhau ăn thịt. Hài đồng mỗi người đều có thể học chữ biết lễ nghĩa. Đồng thời mối người đều có cơ hội tiến thân. Người người như rồng! Đó là ước mơ của ta.”


“...” Con mắt Hồng Liên ngạc nhiên mở to nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Ta tin ngươi!” Lời này nói ra làm cho Long Ngạo Thiên kinh ngạc nhìn về phía nàng. Đôi mắt hắn mở to nhìn về phía nàng khiến cho mà Hồng Liên đỏ lên như thoa phấn. Ánh mắt nàng có chút tránh né cái nhìn của Long Ngạo Thiên, giọng nói Hồng Liên lúc này có chút ấp úng: “Vô Vọng, ngươi có muốn tiến thân vào triều không? Bản... bản công chúa có thể đề cử ngươi với phụ vương!”

“Phì... không cần đâu!” Long Ngạo Thiên mỉm cười lắc lắc đầu: “Cô quên ta thuộc Thiên Địa gia sao?”

“A” Ngay sau đó Hồng Liên hô lên một câu. Đến cuối cùng nàng nhoẻn miệng cười thích thú nói: “Hihihi... Ta quên ngươi là người Thiên Địa gia!” Bất chợt từ bụng Hồng Liên phát ra tiếng ọt ọt vang lên. Rõ ràng bận nói chuyện lúc này đã khiến cho nàng đã đói lúc nào không hay.

“Phì...” Long Ngạo Thiên thấy thế phì cười một câu.

Lập tức, Hồng Liên giống như con mèo bị dẫm phải đuôi. Nàng giận dữ quát lên: “Ngươi cười cái gì mà cười? Bản công chúa có gì đáng cười lắm sao?”Long Ngạo Thiên chỉ nhìn nàng cười sau đó lắc lắc đầu. Điều này càng làm cho nàng trở nên tức giận hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận