Đạo Chu

Kiến trúc ở đây khá là cổ kính. Nó được tạo nên bởi những thanh gỗ được phủ lên một lớp bảo vệ. Nơi này còn có những cái bể nho nhỏ trồng vào đó hoa sen cùng thả những con cá cảnh ơ nơi này. Có một dòng nước rót xuống giống như dòng suối. Những kiến trúc này rõ ràng có sự tham gia của Công Thâu gia hay Mặc gia tham gia vào. Chỉ có người hai nhà mới có thể kiến tạo cơ quan điêu luyện như vậy.

Hai người Long Ngạo Thiên và Hàn Phi được mới lên trên tầng trên. Họ đi qua một căn phòng nho nhỏ. Đột nhiên một ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía hai người. Đó là một người thanh niên trẻ tuổi với mái tóc màu bạc ngang vai. Nước da trắng, mày kiếm mắt sáng, mũi thẳng, cằm thon. Trên trán cos đao một chiếc văng màu đen ở trên đó có hoa văn màu vang. Bên ngoài mặc một chiếc áo màu đen nhưng với những hoa văn màu vàng khá là quý phái. Trong tay hắn cầm một thanh kiếm khá đặc biệt với những đường lưỡi cưa giống như răng cá mập vậy.

“Tử Nữ cô nương... người thanh niên đó...” Đột nhiên Long Ngạo Thiên tò mò mở miệng lên tiếng hỏi: “Hắn ta là ai vậy?”

“...” Tử Nữ vừa đi đường vừa dẫn hai người đến bên cạnh phòng người thanh niên này. Trong khi bước đi uyển chuyển từng bước, Tử Nữ mở miệng nhè nhẹ: “Tiên sinh, ngươi không nên biết thì sơn! Có một số chuyện, biết càng nhiều thì có thể sẽ nguy hiểm nhiều hơn!”

Lúc này đi ở bên cạnh Long Ngạo Thiên mở miệng cười tò mò nói: “Tử Nữ cô nương nói như vậy chẳng phải càng khiến cho người ta tò mò hơn sao? Hiện tại, ta cũng rất tò mò về thân phận vị khách nhân kia rốt cuộc là ai?” Đặc biệt khi mà thấy được Tử Nữ xắp xếp phòng làm cho bọn họ càng trở nên tò mò hơn. Vì phòng hai người lại ở sát bên cạnh vị khách nhân này.

Roạt! Cánh cửa gỗ dán giẫy trực tiếp bị mở ra. Ở bên trong đó đã bày biện khá là nhiều thứ. Đặc biệt nếu từ đây mở ra cánh cửa có thể quan sát cảnh bên ngoài của Tân Trịnh. Quả thực vị trí đẹp không có cách nào kêu ca. Tử Nữ tiến đến sắp đặt mọi thứ nói: “Hai vị, xin mời!”

“A...” Đột nhiên Long Ngạo Thiên kinh ngạc hô lên một tiếng. Nắm đấm bàn tay vỗ mạnh lên lòng bàn tay trái, vẻ mặt mang theo vô cùng ngạc nhiên hô to: “Ta biết vị khách ấy là ai rồi? Hắn ta... Không nghĩ tới hắn ta lại thực sự tồn tại trong Tử Lan Hiên này. Tử Nữ cô nương đây thật sự là...” Vừa nói Long Ngạo Thiên đưa tay sờ sờ trán của mình thở ra một hơi thật dài: “Không ngờ lại là hắn ta. Quả thực là một danh nhân huyền thoại. Nếu như vậy, chúng ta nhất định phải đi gặp vị huynh đài này một chuyến.”

“Long huynh...” Hàn Phi kinh ngạc lên tiếng hỏi: “ngươi nhận ra được thân phận vị khách ở bên cạnh phòng chúng ta.” Ngay cả vẻ mặt Tử Nữ cũng vì thế mà hoàn toàn trở nên ngạc nhiên. Đối với thân phận người này, Tử Nữ đương nhiên quen thuộc. Đặc biệt biết được thân phận hắn cũng là một chuyện cực kỳ bí mật. Làm sao người tên Long Ngạo Thiên này có thể biết được, xem ra thân phận Long Ngạo Thiên không bình thường.

“Hai vị thực sự muốn đi gặp vị khách ở bên cạnh phòng các vị sao?” Tử Nữ lập tức thay đổi giọng. Giọng nói nàng mang theo vài phần ý vị khác thường.

“Đương nhiên rồi...” Long Ngạo Thiên hớn hở mở miệng nói chuyện: “Đại danh đỉnh đỉnh Vệ huynh sao ta lại không thể gặp mặt vị tiên sinh này chứ?”

“Nghe Long huynh nói như vậy ta càng thêm tò mò đối với thân phận vị tiên sinh ở bên cạnh đây!” Hàn Phi lập tức hơi đưa tay lên, ông tay áo dài nhẹ nhàng phất phơ: “Gan ta cũng khá là lớn. Tử Nữ cô nương không cần vì ta mà lo lắng đâu!” Vừa nói Hàn Phi để nở nụ cười tự tin đối với Tử Nữ.

Lập tức Tử Nữ nhíu lại đôi mắt đẹp của mình, đôi môi màu tím khẽ mấp máy mở ra: “Xem ra ta là không có cách nào khuyên động hai vị rồi. Thế nhưng ta phải nhắc nhớ, thế giới hai vị cùng với thế giới vị tiên sinh mà các vị muốn gặp tới đây hẳn là hoàn toàn khác nhau. Các vị hãy tự bảo trọng mình!”

Tử Nữ cũng vì vậy mà đứng dẫy dẫn đường. Cánh cửa gỗ giấy được nàng mở ra và hai người tiến vào bên trong. Cánh cửa gỗ giấy cũng theo đó bị Tử Nữ kéo lại. Long Ngạo Thiên lập tức mở miệng lên tiếng thành kính chắp tay hỏi: “Vệ huynh... vị tiên sinh này có phải là Vệ huynh trong lời đồn hay không?”

Đứng ở cửa sổ quan sát cảnh Tân Trinh, người thanh niên cầm trong tay một chiếc ly bằng đồng khá cổ kính. Hắn nhâng lên ngấp lấy một ngụm rượu, giọng nói mang theo vài phần cảnh cáo: “Người có thể đứng ở chỗ các ngươi đang đứng nói chuyện với ta chỉ có hai loại người. Một loại người là người ta tin tưởng, một loại còn lại sẽ bị giết...”

Đầu người thanh niên quay về phía hai người, mái tóc hắn nhẹ nhàng tung bay trong gió. Khuôn mặt đẹp trai hắn bắt đầu hiện rõ trước mặt hai người. Lúc này, Long Ngạo Thiên mới cực kỳ mừng rỡ mở miệng nói: “Quả là huynh ấy.” Bàn tay Long Ngạo Thiên chắp lại đối với người thanh niên này cực kỳ kính cẩn chắp tay nói: “Huynh có phải là Vệ Bức đã được đề cập tới trong tác phẩm Vệ Bức Vệ Đại Gia hay không? Tại hạ đối với Vệ huynh ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay mới chân chính gặp mặt được Vệ Bức huynh, quả là danh bất hư truyền. Hạnh ngộ, hạnh ngộ...”

Ở bên ngoài nghe lén, Tử Nữ nghe được vậy mà có người lại gọi sai tên này thì thật là cảm giác được có chút kỳ quái. Ngay lập tức nàng muốn tiếp tục nghe thì một nam nhân có vẻ quý phái đi tới. Thấy được nam nhân này đi theo một nữ nhân xinh đẹp của Tử Lan Hiên cùng tới thì Tử Nữ vì thế mà nhíu mày lên. Nàng mỉm cười nhìn về phía vị khách này: “Trương Công Tử!?”

“Tử Nữ cô nương, cô càng ngày càng xinh đẹp!” Một người thanh niên trẻ tuổi đi tới. Khuôn mặt hắn có vài phần đẹp trai đồng thời ăn mặc một thân quần áo sang trọng đi tới. Hắn đối với Tử Nữ tỏ vẻ kính cẩn nhưng ở sâu trong mắt hắn lại loé lên vài ánh sáng dâm đãng quét qua thân thể Tử Nữ.

“Trương công tử thật là có nhã hứng...” Tử Nữ mở miệng cười đối với người thanh niên này: “Không biết hôm nay công tử muốn tìm vị cô nương nào bồi công tử đây?”

“Thật không dám dấu diếm Tử Nữ cô nương...” Người thanh niên họ Trương kia chắp tay đối với Tử Nữ hành lễ nói với vẻ mặt thành khẩn: “Lần này, ta đến nơi này không phải gặp một vị cô nương nào mà ta muốn đi gặp một nam nhân!”

“Tử Nữ tỷ tỷ...” Một người thiếu nữ xinh đẹp ở bên cạnh người thanh niên họ Trương kia mở miệng oán trách nói: “Ta đã nói với Trương công tử, ở Tử Lan Hiên thực sự không có người này. Song Trương công tử vẫn không có tin ta nói!”

Đôi mắt đẹp Tử Nữ nhan lại, bộ dạng này rõ ràng mà không vui nhìn về phía người thanh niên họ Trương Kia. Nàng đang muốn nói cái gì đó thì người thanh niên họ Trương kia đã đặt nắm tay ở miệng của mình họ khan vài tiếng: “Tử Nữ cô nương đừng hiểu lầm. Ta đến nơi này thực sự là để tìm người. Người ta tìm tên là Vệ Bức hơn nữa xuất từ cao đồ Quỷ Thương Tử. Bản thân ta tuyệt không có ý mạo phạm Tử Nữ cô nương và Tử Lan các!”

Ầm... Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên theo sau đó là một người thanh niên với mái tóc trắng bay ra bên ngoài. Cả cánh cửa gỗ giấy bị đánh nát tan biến thành từng mảnh vụn. Thân hình hắn ngã xuống thẳng mặt đất. Bàn chân lê dài trên mặt đất mới giữ vững được thân thể mình. Đồng thời miệng giật ra một dòng máu đỏ tươi.

“A...” Tiếng thét của một số nữ nhân phát ra làm cho Tử Lan Hiên lập tức trở nên có chút hỗn loạn. Mọi người trở nên nhốn nháo vì sự xuất hiện đột ngột của người nam nhân này.

Tử Nữ kinh ngạc nhìn về phía cánh cửa ở cách mình khá gần. Cánh cửa ở nơi đó đã bị tan hoang và một người thanh niên tóc trắng ngang vai với đôi mắt màu xanh xinh đẹp bước ra bên ngoài. Đi theo phía sau lưng hắn là người thanh niên tóc đen quen thuộc Hàn Phi. Hàn Phi lập tức cười khổ chắp tay đối với Tử Nữ một cái.

“Cửu công tử...” Ánh mắt Tử Nữ mang theo khó chịu và bất bĩnh nhìn thẳng về phía Hàn Phi. Đôi môi màu tím khẽ mở ra và âm thanh chất vấn vang lên rơi vào tai mọi người ở đây: “Không biết hai vị vì sao phải nháo sự ở Tử Lan Hiên này. Nếu như các vị có ân oán có thể ra bên ngoài, Tử Lan Hiên là nơi những nữ nhân yếu đuối chúng ta sống nương tựa nhau. Các vị ở nơi này tư đấu thực sự coi phụ nữ chúng ta chân yếu tay mềm dễ bắt nạt sao? Hy vọng, hai vị có thể cho ta một câu trả lời thích hợp.”

Long Ngạo Thiên nhìn về phía người thanh niên tóc trắng đưa tay lên lau khoé miệng mình đang chảy ra máu tươi. Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún nhìn về phía Tử Nữ nói: “Tử Nữ cô nương, việc này không thể nào trách ta nha. Chính hẳn tấn công chúng ta trước. Chúng ta chẳng qua đang tự bảo vệ mình mà thôi!”

“Tử Nữ cô nương...” Hàn Phi vội vã lên tiếng nói: “Việc này chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm mà thôi! Trương công tử, ngươi cũng ở đây?” Hắn thấy được người thanh niên ở cách Tử Nữ không xa thì lập tức chắp tay chào hỏi.

“Cửu công tử...” Người thanh niên họ Trương kia ngay lập tức chắp tay đối với Hàn Phi. Đối với người thanh niên họ Trương này, Hàn Phi cũng không lạ lùng gì. Hậu duệ Trương tướng quốc, năm đời nắm giữ chức vị cao trong triều đình. Người này thường xuyên tiến đến tửu lầu, vốn là khách quen. Do tửu sắc quá độ mà phương diện kia e rằng đã có vấn đề. Chỉ không biết đồn đại là thật còn là giả. Đương nhiên người thanh niên họ Trương kia cũng cực kỳ quen thuộc Hàn Phi vì hai người vốn là đồng đạo.

“Ngươi...” Thấy tình cảnh có gì đó không đúng, Tử Nữ vội vàng quay ra nhìn về phía người thanh niên đang cầm miếng mở miệng hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?” Đôi mắt xinh đẹp của Tử Nữ cũng trở nên kỳ quái nhìn về phía Vệ Trang. Chuyện gì đột nhiên xảy ra với ba người rồi đột nhiên đánh nhau vậy.

“Huynh... huynh...” Lúc này, người thanh niên họ Trương cực kỳ kích động. Hắn vội vã vọt tới người thanh niên kia chắp tay và cực kỳ kính trọng: “Không... vị tiên sinh này. Ngươi hẳn là Vệ Bức, truyền nhân của Quỷ Thương Tử đi? Tại hạ Trương...” Đột nhiên người thanh niên họ Trương đối mặt với ánh mắt lạnh như băng làm cho hắn co rụt lại thân thể mình.

“Có chuyện gì vậy!?” Lập tức Tử Nữ cảm giác được kỳ quái nhìn về phía đoàn người ở đây. Lập tức một số nam nhân cũng nhìn về phía Vệ Trang với ánh mắt cực kỳ nóng bỏng. Tất cả bọn họ đều mang theo ánh mắt sùng bái nhìn về phía Vệ Trang. Tử Nữ cùng với Vệ Trang đều cảm nhận được những ánh mắt kỳ quái này.

“Tử Nữ tỷ tỷ...” Người thiếu nữ vừa rồi đi cùng người thanh niên họ Trương vội vã mở miệng lên tiếng nói: “Thật ra chuyện này là do quyển sách này. Ngày hôm nay nó mới được bán ra. Tử Nữ tỷ tỷ...” Nàng vội vã rút ra trong ngực một quyển sách đẩy hướng về phía người Tử Nữ.

Đôi tay mảnh khảnh trắng nõn với những ngón tay thon dài đưa lên cầm lấy quyển sách. Đó là một quyển sách cũng không phải rất dày. Tuy nhiên ở trên đó còn có viết chú ý không dành cho tiểu hài tử. Hiển nhiên nàng không phải tiểu hài tử nên có thể xem. Đặc biệt nàng cũng biết được đây là loại sách gì. Thời gian gần đây bắt đầu nổi lên việc viết các câu truyện vào sách vở sau đó xuất bản bán ra. Phần lớn sự tích kể về yêu quái, anh hùng... đủ các thể loại.

Thế nhưng có một loại đặc biệt hơn nhiều gọi là xách xuân cung đồ. Nói đúng hơn nó phục vụ nhằm mục đích kích thích nam giới khi đọc sách. Đối với loại sách này bị rất nhiều quan lại và Nho gia phê phán. Tuy nhiên số lượng nó lại bán được nhiều nhất. Một trong những quyển sách nổi tiếng nhất hiện nay là Dương Âm tông đệ nhất dâm nữ nói về một nữ nhân vật Vương Quân trong Dương Âm tông. Viết về Dương Âm tông có cả một hệ liệt các tác phẩm như: ‘Cực lạc ảo cảnh’ với nữ chính là Vọng Thư, ‘Thê tâm như đao’ với ba nhân vật chính là Đế Quân, Nga Anh và Nữ Hoàng, ‘Hắc bạch hoa tỷ muội’ viết về song bào thai tỷ muội chơi trò nô lệ và nữ vương, ‘Quái đại thúc’ Vân Trung Vương... Đều là những tác phẩm cực kỳ ăn khách.

Song một tác phẩm vừa mới ra đã bán hết trong sáng ngày hôm nay không thể không nói đến hai tác phẩm nói về hai vị đồ đệ Quỷ Thương Tử là Vệ Bức và Cái Trang. Quỷ Thương Tử từng được mệnh danh là độc cô cầu bài. Trong tác phẩm có giới thiệu ông từng du lịch thất quốc và đánh bại tất cả mãnh nam. Từng xưng nhất phụ nộ quan thiên quân địch. Nghe đồn, ông được chân truyền của Hoàng Đế để lại nên mới có khả năng như vậy. Truyền thuyết kể rằng Hoàng Đế ngự nữ ba nghìn mà phi thăng đó là nhờ công pháp Ngự Nữ Tâm Kinh.

Quỷ Thương Tử bằng vào loại công pháp này đã đánh biến bảy quốc vô địch thủ. Ngay cả phe phái gia chuyên có công pháp vào truyện phòng the cũng không địch nổi ông. Chính vì vậy mà Quỷ Thương Tử thường được các bậc quân vương kích trọng như thượng tân và hy vọng ông vào triều làm quan. Song ông từ chối, ông cũng đã truyền lại cho các bậc quân vương công pháp của mình đáng tiếc không có ai lãnh hội được chân chính tinh tuý của công pháp.

Đến tuổi về gia, Quỷ Thương Tử mới gặp được hai người đệ tử mình thích ý nhất. Thể chất bọn họ vô cùng thích hợp với Ngự Nữ Tâm Kinh nên ông dốc sức truyền công pháp cũng như võ công cho bọn họ. Một người lớn tuổi hơn làm sư huynh nhập mông trước. Tên hắn là Cái Trang được ông truyền cho tuyệt học Bách Bộ Phi Thương. Một người sư đệ nhỏ tuổi hơn nhưng thiên tư không kém. Tên hắn là Vệ Bức được ông truyền cho Hoành Quán Tứ Phương. Đó là hai tuyệt kỹ thành danh của ông. Vì công pháp của Quỷ Thương Tử được nhiều nam nhân yêu thích nên để đảm bảo an toàn cho hai đệ tử mà ông luôn dặn dò hai người mang theo kiếm. Chỉ có đem kiếm mới bộc lộ ra thân phận mình là một kiếm khách để kinh sợ kẻ khác che dấu thân phận đệ tử Quỷ Thương Tử của mình.

Bách Bộ Phi Thương là một tuyệt chiêu xúc lực từ phía xa. Thân hình hơi khom, nội lực tụ vào một chỗ làm cây thương của mình vô cùng cứng rắn. Nhắm chuẩn mục tiêu sau đó cây thương bắn tới với tốc độ cực nhanh. Chiêu này là con dao hai lưỡi nêu đâm trúng đối thủ như vậy sẽ lợi mình lợi người. Nữ nhân sẽ đạt cực sướng chỉ với một thương. Song nếu không trúng rất có thể hại người gẫy thương.

Hoàng Quán Tứ Phương thì là một chiêu tấn công với nhiều thiếu nữ. Chỉ cần với chiêu này kim thương bất đảo hơn nữa sức mạnh hung hãn và dẻo dai. Nó không phải nhất kích tất sát giống như Bách Bộ Phi Thương có thể làm cho nữ nhân đạt cực sướng chỉ với một chiêu. Bản thân Hoàng Quán Tứ Phương có thể đánh lâu dài và có thể cùng lúc làm cho bốn nữ nhân đạt lên đỉnh hiệu quả. Chiêu này còn luyện đến đại thành sẽ thành Hoàng Quán Bát Phương làm cho tám nữ nhân đạt đến cực sướng cùng một lúc. Uy lực sợ rằng vượt xa Bách Bộ Phi Thương.

Bằng hai tuyệt chiêu này mà Quỷ Thương Tử có thể một đêm ngự trăm nữ mà kim thương bất đảo. Một số người nói quá danh tiếng ông rằng nhất phu quan ải vạn nữ mạc khai. Một mình ông giữ ải thì có một vạn nữ nhân cũng không thể nào đánh bại được ông. Chính vì vậy ông còn được biết đến với cái tên độc cô cầu bại. Vì cả đời ông hy vọng bại vào một người nam nhân nào hoặc thua trong tay một người nữ nhân nào. Đáng tiếc cho đến già nua ông cũng không đạt được chữ bại một lần.

“Độc Cô Cầu Bại vô địch thiên hạ, ẩn cư chốn này.

Ô hô! Quần hùng thúc thủ, trường thương dẫu sắc, còn có ích chi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui