Đạo Chu

Hàn Phi đem hai tờ giấy nhẹ nhàng thu vào trong ngực. Hắn mỉm cười thoả mãn gật đầu nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Đối mặt với Long Ngạo Thiên đã thu tay trên đầu hai vị thân vương. Cả hai người bắt đầu nhắm mắt lại hôn mê. Long Ngạo Thiên lẳng lặng mở miệng lên tiếng nói: “Hai vị thân vương sẽ ngủ một giấc. Họ sẽ chẳng nhớ được gì những gì ta đã làm với hai người đâu. Thế nên Hàn Phi huynh, ngươi định đối với bọn họ như thế nào?”

“Đối với bọn họ như thế nào sao?” Hàn Phi lập tức đưa tay lên sờ cằm của mình. Ngay sau đó hắn không chần chờ mở miệng nói: “Trước đó cứ để họ lại trong phủ đã. Chúng ta cần trở về, hơn nữa ta cần phải xin ý chí của phụ vương mới có thể bắt giam hai vị vương thúc lại.”

“Ha...” Long Ngạo Thiên khẽ hô lên một tiếng. Ánh mắt hắn tò mò nhìn về phía ngực Hàn Phi hỏi: “Hàn huynh không đem chứng cớ này đưa cho Hàn vương sao? Vụ án này dường như đã kết thúc rồi kia mà! Chỉ cần đưa thứ này cho Hàn vương là xong thôi!” Hai vai Long Ngạo Thiên nhún nhún.

“Long huynh đừng nói đùa...” Nụ cười khổ xuất hiệnt rên mặt Hàn Phi: “Long huynh rõ ràng thứ này là không thể nào đưa đến trước mặt phụ vương ta kia mà.”

“A....” Long Ngạo Thiên giả vờ kinh ngạc hô lên. Ngay sau đó hắn mỉm cười nói: “Xem ra Hàn huynh đã có chỗ sử dụng chúng rồi!”


“Long huynh chúng ta đi thôi!” Hàn Phi chỉ mỉm cười một cách tự tin sau đó xoay người rời đi. Bàn tay hắn vẫn để ở bụng của mình giống như thói quen. Bước đi cực kỳ bệ vệ và tràn ngập tự tin. Đáng tiếc đi đằng sau lưng Hàn Phi, Long Ngạo Thiên lại tỏ ra phất phơ cà phơ cà phất. Bộ dạng thập phần bất cần đời.

Ngồi ở trên xe ngựa cùng với Hàn Phi rời đi, đang tỏ ra uể oải thì Hàn Phi tò mò hỏi Long Ngạo Thiên: “Long huynh, Phi vừa rồi tò mò võ công của Long huynh sử dụng để hai vị vương thúc khai ra. Thứ này quả thực là thần khí đối với một vị tư khấu. Nếu như đây là bí mật của Thiên Địa gia, Long huynh cứ coi như Phi chưa hỏi.”

Nghe được những lời này thì Long Ngạo Thiên nhăn mày một cái. Dường như Hàn Phi đã có ý thử hắn đồng thời đối với loại võ công này khá là kiêng kị. Dường như đối với loại võ công này thì bất cứ bí mật đều không còn là bí mật. Nói đến đây, Long Ngạo Thiên hơi híp mắt nhìn về phía Hàn Phi: “Nếu như Hàn huynh muốn biết cũng không có gì khó khăn cả. Nó thực sự một loại cấm thuật đối với Thiên Địa giáo. Nó yêu cầu người sử dụng có nội lực mạnh mẽ đồng thời ý chí kiên định. Đối với người có tinh thần lực cứng cỏi và nội lực mạnh mẽ hoàn toàn không có tác dụng. Nếu sử dụng trên những người này còn có thể bị phản phệ nguy hiểm chính bản thân mình. Mặc dù nó tìm hiểu tình báo khá là hữu ích song nó cũng là con dao hai lưỡi vì vậy nó được xếp vào cấm thuật của Thiên Địa giáo. Thực sự loại võ công này không chỉ có Thiên Địa giáo mới có mà trong đó cổ vu thuật, Âm Dương gia, thầm chí là đạo gia cũng có loại này. Chỉ là mặt ngoài không hiển lộ mà thôi!” Đầu Long Ngạo Thiên hơi nghiêng một chút: “Nếu không phải hai vị thân vương ngày thường ngập trong tửu sắc, ý chí sớm đã bạc nhược, ta muốn khống chế bọn họ nói ra việc cấu kết với Cơ Vô Dạ cũng không dễ dàng như thế.”

“Đã tạ, Long huynh đã giải đáp!” Hàn Phi lúc này đối với Long Ngạo Thiên chắp tay. Đồng thời mặc dù từ miệng Long Ngạo Thiên nói ra, Hàn Phi cũng không quá tin tưởng. Tuy nhiên nó cũng làm cho sự đề phòng của Hàn Phi cũng giảm đi một chút.

Trở về từ cung cấm, Hàn Phi dẫn theo người đem hai vị vương gia áp giải đến ngục giam. Cả hai người lẳng lặng đi theo phía sau lưng hai vị binh lính Hàn quốc tiến vào trong ngục tối. Từng tiếng kêu oan từ bên trong truyền ra rơi vào trong tai đám người thân vương làm cho họ rùng mình. Nơi này sặc ra những mùi hôi thối của cứt đái làm cho họ không khỏi nhăn mày.


Vụt! Một bàn tay vươn ra cùng với tiếng kêu gào: “Thả chúng tôi ra! Chúng tôi bị oan! Thả chúng tôi ra...” Làm cho hai vị thân vương giật mình. Cả hai quay lại nhìn về phía Hàn Phi với ánh mắt không quá tốt đẹp.

Người thân vương cao gầy phất tay, vẻ mặt cực kỳ tức giận quát lên: “Hàn Phi, ngươi đưa bọn ta đến đây muốn làm gì?”

“Vương thúc...” Ánh mắt Hàn Phi trở nên cực kỳ nghiêm túc quán sát hai người: “Ta tuy là vãn bối nhưng ở đây ta là pháp luật của Hàn quốc.” Sự sắc bén và vẻ mặt trầm thấp Hàn Phi quan sát hai người làm cho hai người có chút lo lắng: “Ta đã xin với phụ vương. Kể từ hôm nay, e là hai vị vương thúc phải chịu khó ở lại đây rồi!”

Đem hai người quan tiến vào trong đại lao, Long Ngạo Thiên đang đứng ở ngoài tựa sát vào tường thở ra một hơi: “Song rồi hả!?” Hắn đá đá chân vài cái sau đó đứng dậy nhìn về phía Hàn Phi. Ánh mắt mang theo có chút buồn bực mở miệng hỏi: “Kể từ ngày làm bạn với Hàn huynh, hình như ta chưa từng bao giờ được nghỉ ngơi rồi nhỉ?”


Dường như Hàn Phi nhìn về phía Long Ngạo Thiên một cái. Giống như đối với Long Ngạo Thiên, Hàn Phi ái ngại không biết mở miệng thế nào. Đến cuối cùng hắn thở ra một hơi thật dài. Ngay sau đó hắn lập mở miệng nói: “Long huynh... chúng ta rời đi thôi!”

“Hê..” Long Ngạo Thiên nghe được những lời này thì giật mình. Hắn cứ nghĩ ra được Hàn Phi sẽ nhờ mình làm gì đó. Không nghĩ tới Hàn Phi lại không có bất cứ lời nhờ vả này. Điều này làm cho Long Ngạo Thiên vô cùng kinh ngạc. Bàn tay Long Ngạo Thiên phẩy phẩy nói: “Vậy giờ chúng ta còn đi nơi nào nữa không? Ta không có nghĩa vụ bảo vệ Hàn huynh đâu nhé!”

“...” Nụ cười gượng gạo xuất hiện ở trên khuôn mặt Hàn Phi. Bàn tay Hàn Phi lập tức chìa ra đối với Long Ngạo Thiên nói: “Nếu không Long huynh cùng ta đi đến Tử Lan hiên như thế nào? Lần trước, ta không có thịnh tình chiêu đãi Long huynh, Phi luôn cảm giác được trong lòng không thoải mái. Lần này hãy để ta tận tình tiếp đãi Long huynh!”

“Không sợ...” Long Ngạo Thiên nhăn mày nói nhìn về phía Hàn Phi hỏi: “Hồng Liên công chúa hay sao?”

Ngay sau đó đi cùng với Long Ngạo Thiên, Hàn Phi mỉm cười đáp lời: “Long huynh có chỗ không biết! Hồng Liên, muội ấy vừa bị phụ vương cấm túc trong cung cấm. Chí ít tháng này e rằng, muội ấy không thể rời đi trong cung!”

“A...” Long Ngạo Thiên cực kỳ kinh ngạc hô lên một tiếng. Ngay sau đó hắn sờ cằm của mình giống như suy từ điều gì đó. Khoé miệng hắn sau đó co quắp liên hồi: “Hàn vương biết Hồng Liên công chúa đến Tử Lan hiên sao?”


“...” Hàn Phi chỉ cười khổ hơi gật đầu một cái. Tử Lan Hiên là nơi nào? Nó là nơi mà các nam nhân đến nơi đó chơi bùi du đáng. Nơi đó là những nữ nhân thấp kém làm mua vui cho nam nhân. Nếu nói cao quý một chút thì là vũ cơ, cầm cơ... Nói một cách không tốt lắm thì là kỹ nữ bán thân. Phục vụ nhục dục sinh lý cho nam nhân. Một công chúa cao quý như nàng đến nơi đó thật sự mất thân phận. Không bị cấm cung mới là lạ. Hàn vương hẳn tức giận không nhẹ vì vụ này. Ai đời có công chúa nào đi kỹ viện tìm nam nhân bao giờ. Dù cho đó có là ca ca nàng đi nữa.

Lúc này đầu Hàn Phi hơi lắc lắc. Giọng nói Hàn Phi mang theo cảm thán và hơi ôn nhu: “Hồng Liên, tính tính muội ấy vốn hoạt bát. Ngay cả ngày thường cũng không nguyện ý ở lại trong cung. Hiện tại muội ấy bị cấm cung như vậy không biết có chịu nổi hay không. Ta hy vọng muội ấy không làm ra điều gì ngu ngốc!” Vừa nói đến đây Hàn Phi khẽ liếc nhìn Long Ngạo Thiên một cái sau đó thở dài.

“Này... Hàn huynh...” Long Ngạo Thiên cảm giác khó chịu hỏi lại: “huynh nhìn ta như vậy có ý gì hả? Việc này trách ta à? Không phải Hàn huynh mời ta đến Tử Lan hiên sau đó bị nàng ta bắt gặp ta sao? Hơn nữa nàng ta đến tìm huynh chứ không phải ta. Đừng dùng ánh mắt giống như ta là kẻ đầu xỏ gây ra mọi chuyện ấy.”

Vậy mà Hàn Phi chỉ thở ra một hơi dài và tăng nhanh bước chân. Long Ngạo Thiên chỉ có thể nhún nhún hai vài thở ra một hơi thật dài: “Hà...” Ngón tay hắn theo thói quen đưa lên gõ gõ trán của mình sau đó nhanh chóng xoay người đuổi theo Hàn Phi.

Bọn họ rời đi nơi này bàn chân vừa chạm vào cánh cửa Tử Lan Hiên thì một bóng đen xuất hiện phía trên căn nhà ngục. Một người thanh niên có mái tóc màu đen vuốt ngược ra phía sau. Một chân hắn quỳ xuống mặt đất, ánh mắt gắt gao nhìn về phía toà lao ngục. Một đám binh lính đang châm đuốc lẳng lặng trông coi nơi này. Người thanh niên vẫn cứ nhìn về phía toà lao ngục đó như đang suy tư điều gì đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận