Đạo Chu

“Vệ Trang...” Tử Nữ lúc này khẽ liếc mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên và Trương Lương ở bên cạnh rồi mấp máy đôi môi tím xinh đẹp: “Đang ở phòng bên cạnh chờ hai người!”

Long Ngạo Thiên nghe được như vậy thì lập tức nhăn mày, hắn nhìn về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung nhẹ giọng nói: “Minh, ta cần nói chuyện riêng với bọn họ một lát. Nàng hãy cứ ở nơi này.” Vừa nói hắn quay sang nhìn về phía Lộng Ngọc và mỉm cười: “Lộng Ngọc cô nương, phiền toái cô nương rồi!”

“Tiên sinh, ngươi quá lời rồi!” Bàn tay Lông Ngọc hơi đưa lên, giọng nói tràn ngập dịu dàng và nhẹ nhàng. Quả thực làm cho người khác có cảm giác thương tiếc và muốn bảo vệ nàng. Nàng giống như một bông hoa nhỏ bé yếu ớt dễ dàng bị gió thổi tàn cần phải có một người chăm sóc bảo vệ lo lắng mỗi ngày.

Nhìn thấy được Long Ngạo Thiên rời đi, cánh cửa theo đó đóng lại. Người thiếu nữ lúc này mới ngồi xuống bàn trước mặt Lộng Ngọc. Chiếc khăn che mặt nhẹ nhàng được những ngón tay uyển chuyển xinh xắn tháo xuống. Một khuôn mặt khuynh quốc khuynh thành lộ ra trước mặt Lộng Ngọc. Đôi mắt Lộng Ngọc vì thế hơi mở to nhìn về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung có đôi mắt xanh lam sâu thẳm xinh đẹp này.

“Lộng Ngọc...” Người thiếu nữ tóc đỏ hung nhẹ nhàng mỉm cười nói. Nụ cười nàng dịu dàng như nước nhưng lại làm cho nam nhân cảm giác được nàng nhiệt tình như lửa. Mỗi động tác của nàng đều hấp dẫn câu hồn nam nhân. Thiếu nữ khẽ mở miệng nói: “Muội muội, tên muội muội thật là hay. Người cũng như tên thật là xinh đẹp!” Nàng cố gắng ăn nói thật lịch sự tao nhã nhưng không hiểu sao cách nói này quả thực làm cho nàng có chút ngấp ngứng.

“Không có...” Lộng Ngọc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp chớp chớp nhìn về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung này: “Tỷ tỷ, tỷ mới là thật xinh đẹp. Lộng Ngọc sao dám so sánh với tỷ tỷ. Tỷ thật xứng với Long tiên sinh. Hai người mới là trời đất làm lên một đôi.”


Bốn người ngồi xung quanh một cái bàn, Vệ Trang lúc này lại bắt đầu trang bức. Vẻ mặt hết sức cao ngạo và tự tin: “Xem ra chuyện cũ của Bách Việt đã đụng trúng chỗ đau của họ!”

“Năm xưa...” Tử Nữ nhẹ giọng lên tiếng nói: “Phế thái tử Bách Việt Thiên Trạch đi sứ Hàn quốc, hắn đã thành công thuyết phục Hàn Hoàn Huệ Vương liên hợp với Bách Việt đồng thời bán cho Bách Việt ba vạn quân nỏ Hàn quốc. Sau khi phế thái tử Thiên Trạch trên đường trở về nước thì thần bí mất tích, Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi đã lãnh quân đội Hàn quốc tới Bách Việt. Họ dùng danh nghĩa giao hảo Bách Việt và đưa tiễn hai vạn cường nỏ cho Bách Việt mà tiến hành tấn công bất ngờ Bách Việt. Do không kịp phòng bị mà Bách Việt thảm bại một cách nhanh chóng.”

“Lần này xem ra Hàn Phi gặp rắc rối không nhỏ!?” Đôi mắt Long Ngạo Thiên híp lại, hai vai nhún nhún. Khoé miệng hắn mỉm cười lên tiếng nói: “Nếu như vậy xem ra chúng ta muốn giải quyết việc Hàn Phi giam lỏng không dễ dàng chút nào đâu. Hắn có để lại hậu thủ gì không thể!? Không phải hắn định để chúng ta xuất lực ra tay để giúp hắn thoát vây đấy chứ?”

“Hậu thủ!?” Tử Nữ và mấy người nhìn về phía nhau. Lúc này, Tử Nữ như nhớ đến cái gì đó, nàng nhìn về phía một cái hòm gỗ sắt ở phía xa. Lúc này Tử Nữ cực kỳ tinh tế nhìn về phía chiếc hòm. Ngay sau đó nàng mở miệng nói: “Chiếc hòm đã bị ai đó động vào!”

Mọi người đi về phía chiếc hòm gỗ này, Vệ Trang đem chiếc hòm mở ra thì thấy được mấy chiếc túi gấm trong đó xuất hiện. Vệ Trang lập tức cầm lên chiếc túi gấm đầu tiên đem nó mở ra bên ngoài. Một chiếc ngọc bích màu trắng xinh đẹp tinh tế xuất hiện trong tay Vệ Trang. Đôi mắt Tử Nữ nhìn thẳng về phía miếng ngọc bịch và nhẹ giọng nói: “Ngọc bích này long lanh trong suốt, hoàn hảo vẹn toàn, ắt hẳn giá trị không nhỏ!”

Đôi mắt Trương Lương hơi nhíu lại, đầu cúi xuống như suy tư gì đó. Rồi giống như phát hiện thứ gì, Trương Lương nhẹ giọng nói: “Ta nghĩ, chắc ta đã hiểu được dụng ý của Hàn huynh rồi!”


“Cái miếng ngọc bích này...” Long Ngạo Thiên nhăn mày lại, hai tay ôm ngực của mình. Sau đó hắn lẩm bẩm nói: “Không phải Hàn huynh mang nó về từ Tiềm Long Đường trong dịch bảo đại hội sao? Mấy lần ta đều thấy Hàn huynh đem nó ra đùa nghịch như thế nào lại ở chỗ này!?”

“Long huynh có chút không biết!” Trương Lương nhẹ giọng khi quay đầu nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Sở thích Tứ công tử là thu thập những vật quý giá. Giống như loại ngọc bích này, Tứ công tứ đều thích đem chúng cất giữ. Có lẽ điểm mấu chốt để cho chúng ta đem Hàn huynh giải phóng chính là ở Tứ công tử!”

“Tứ công tử sao?” Một tay ôm ngực, một tay đưa lên nhẹ nhàng gõ trán. Khoé miệng Long Ngạo Thiên hơi nhếch lên: “Tứ công tử, hắn chẳng phải là người tốt lạnh gì đâu. Nếu như Trương đệ đến cầu hắn, hắn nhất định phải đề thêm điều kiện mới nguyện ý đem Hàn huynh thả ra. Điều này xem ra có vài phần phiền phức đây. Mà...” Đôi mắt Long Ngạo Thiên nheo lại nhìn về phía Vệ Trang hỏi: “Nghe được Bức huynh bắt được Hữu Tư Mã Lý Khai!?”

“Long tiên sinh...” Tử Nữ nghe được những lời này thì nhìn về phía Long Ngạo Thiên với ánh mắt tò mò: “Không nghĩ tin tức Long tiên sinh lại linh thông như vậy. Tối hôm qua, Vệ Trang huynh ấy vừa trở lại mang theo một người. Vậy mà hôm nay Long tiên sinh lại biết rõ thân phận người ấy!”

“Thiên Địa giáo có con đường tin tức của riêng mình!” Long Ngạo Thiên nhún nhún vai, khoé miệng hắn nhếch lên cười nhè nhẹ. Lúc này đây hắn cúi đầu suy nghĩ nói: “Nếu không các vị đem Lý Khai giao ra như vậy Hàn huynh cũng có cơ hội ra ngoài. Mặc dù Cơ Vô Dạ muốn làm lớn chuyện nhưng Hàn Vương muốn đem việc này đè ép xuống dưới. Nếu như để Hồng Liên công chúa và Trương tướng quốc góp lời, Hàn huynh chưa chắc không được thả ra.”


“Không được...” Vệ Trang lập tức thẳng thừng từ chối: “Lý Khai là đầu mối quan trọng. Ta sẽ không đem hắn giao cho Cơ Vô Dạ. Hơn nữa, hiện giờ Lý Khai cũng không có trong tay ta.”

Bàn tay đưa lên sờ cằm của mình, Long Ngạo Thiên mở miệng nói: “Xem ra rắc rối rồi đây!” Ngay sau đó hắn phẩy tay một cái: “Tính... không phải việc của ta. Ta vẫn trở lại nghe Lộng Ngọc cô nương đánh đàn đi. Đồng thời thưởng thức điệu múa. Vừa có nhạc lại vừa có ca vũ, trên đời này có gì thích ý hơn điều này!”

“Long tiên sinh...” Tử Nữ nói nhỏ với giọng nhẹ nhàng nhưng sao nghe thập phần chói tai và châm chọc: “Vậy mà ta cứ tưởng tiên sinh là một đại trượng phu chân chính. Cửu công tử luôn coi Long tiên sinh như bằng hữu nhưng tiên sinh lại chẳng thèm đoái hoài đến bằng hữu khi bằng hữu gặp hoạn nạn.”

“Đừng có lấy cái chính nghĩa nói như cao thượng lắm vậy!” Long Ngạo Thiên khó chịu lớn tiếng phản bác lại: “Còn nữa đừng coi ta như một hài tử dễ đùa bỡn trong tay. Hàn Phi hắn từ đi tìm rắc rối đâu phải ta tìm rắc rối cho hắn. Mà ta cũng đã giúp hắn nhiều lần nhưng hắn lại hết lần này tới lần khác tính kế ta đem ta kéo vào rắc rối. Như vậy cũng coi như bằng hữu hả? Lần này hắn tự làm tự chịu. Ngoan ngoãn ở trong cung tự tỉnh bản thân đi sau làm cho cài đầu đá của hắn rộng mở hơn đi!”

Ầm! Cánh cửa trực tiếp xập vào, ba người nhìn về phía nhau. Trương Lương cũng chỉ hơi lắc lắc đầu và phả ra một hơi.

Tuy nhiên ở nơi này thì Tử Nữ lại là người nở nụ cười rạng rỡ nhất. Đôi mắt xinh đẹp của nàng quét mắt nhìn về phía hai người nam nhân. Lúc này Tử Nữ nhẹ giọng lên tiếng hỏi: “Chúng ta cá cược một chút đi!” Lập tức hai người kỳ quái nhìn về phía Tử Nữ, họ chưa bao giờ biết được Tử Nữ cũng thích trò này đấy. Không phải nàng thường trêu chọc hai người Trương Lương và Hàn Phi nhàm chán với cái trò này sao. Tử Nữ chỉ mỉm cười nhỏ giọng nói: “Ta chỉ có chút tò mò Long tiên sinh, hắn sẽ kìm chế được bao lâu không đi gặp Cửu công tử?”

“Hẳn không quá hai canh giờ đi!” Trương Lương ngẫm nghĩ một chút sau đó đáp lời.


“Ta cá là trong một canh giờ hắn sẽ rời Tử Lan hiên!” Vệ Trang cao lãnh ôm ngực của mình lạnh nhạt trả lời.

Trương Lương lúc này chắp tay đối với hai người nói: “Vậy Tử Phòng không làm phiền Vệ Trang huynh và Tử Nữ cô nương nữa. Ta còn cần đi làm việc Hàn huynh đã giao phó!” Vừa nói thì Trương Lương cũng cầm theo miếng ngọc bội trong suốt xinh đẹp mang theo.

Roạt! Cánh cửa mở ra một cách bất ngờ, Long Ngạo Thiên tiến vào bên trong căn phòng. Lúc này hai người thiếu nữ đang trò chuyện vui vẻ với nhau. Khi thấy được Long Ngạo Thiên tiến vào, Lộng Ngọc nhẹ nhàng khẽ nói: “Long tiên sinh!”

“Chủ... Phu quân...” Dường như cách gọi Long Ngạo Thiên không quá quen thuộc khiến cho người thiếu nữ tóc đỏ hung thường có chút ngập ngùng.

“Minh...” Long Ngạo Thiên nhẹ giọng lên tiếng nói. Khoé miệng hắn nhếch lên nở nụ cười, hai vai nhún nhún: “Nàng có muốn đi dạo không? Chúng ta ra ngoài đi dạo đi. Mới tới Tân Trịnh, ta muốn nàng đi xem khắp nơi này như thế nào?” Lập tức đôi mắt màu lam xinh đẹp hơi mở to nhìn về phía Long Ngạo Thiên, ngay sau đó thiếu nữ có chút e lệ hơi cúi đầu giống như gật nhẹ cũng không giống như là gật nhẹ. Dù sao không nói chuyện xem như là đồng ý.

Nhìn về phía hai người ân ái, Lộng Ngọc cảm giác được một cảm xúc có chút kỳ quái trong trái tim. Nàng cảm giác được trái tim truyền tới cảm giác có chút khó chịu. Đôi môi xinh đẹp nàng chỉ mím lại, đầu hơi cúi xuống và hai tay đan xen vào nhau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận