Đạo Chu

Một người nam nhân xuất hiện gần màn che. Dưới ánh trăng băng lãnh xuyên thấu qua lớp vải mỏng ngoài cửa chiếu lên một bôi y phục đỏ như máu. Khuôn mặt hắn có vài phần tuấn tiếu với mái tóc màu trắng được búi lên một cách cẩn thận. Sau lưng hắn là một sóng tóc dài. Lông mày sắc bén như kiếm và ánh mắt thì hơi hẹp dài sắc nhọn, mũi cao và đôi môi nhợt nhạt cùng với chiếc cằm thon và vạt thật vuông vức. Tuy nhiên làn da lại trắng bệch giống như bị bệnh.

“Ê... Ơ...” Phỉ Thuý Hổ vội vã cung kính hỏi chuyện: “Hầu gia, ngài đã đến rồi!”

“Ngươi không nhất thiết mỗi lần đều giả thần giả quỷ như vậy chứ?” Cầm trong tay chén rượu, Cơ Vô Dạ dùng ánh mắt chán ghét liếc mắt nhìn về phía người nam nhân mặc áo đỏ đang đứng ở gần cửa sổ này. Nói xong hắn nhẹ nhàng nốc một ngụm rượu vào miệng mình.

Dưới ánh sáng lờ mờ và một cơn gió xuyên thấu qua khe giấy thổi qua làm cho ống tay áo dài màu đỏ nhẹ nhàng tung bay. Hắn vẫn nhìn về phía cánh cửa mà không quay mắt nhìn về phía hai người: “Ánh đèn trong phòng quá chói mắt!”

Liếc mắt nhìn về phía người nam nhân mặc áo đỏ, Cơ Vô Dạ lắc nhẹ trong tay ly rượu, hắn cười nhạt nói “Ngươi nói ả ta cao minh là cao minh ở chỗ nào?”

“Bất luận sắc đẹp vô song nhường nào cũng sẽ có lúc mất đi cảm giác mới lạ...” Bước đi người nam nhân mặc áo đỏ nhẹ nhàng và khoan thai. Hai tay hắn đặt sau lưng của mình trông có vẻ đầy phong phạm cao nhân. Giọng nói hắn mang theo khẳng định và kiên quyết: “Trái tim của nam nhân chẳng thể trói buộc...” Không biết lúc nào trong tay hắn đã xuất hiện một ly rượu lắc lắc thứ chất lỏng màu đỏ tuyệt vời trong ly thuỷ tinh: “Chỉ có hiểu được tâm tư của Vương thượng mới có thể giữ vững địa vị trong cung. Để thoả mãn một nam nhân vốn không thiếu nữ nhân, cần có thủ đoạn cao minh hơn...”

“Hehe...” Nụ cười có vài phần bỉ ổi từ miệng Phỉ Thuý Hổ phát ra. Đôi mắt hẹp dài của hắn híp lại và hắn gật đầu đồng ý với Huyết Y Hầu: “Hầu gia nói rất phải!”

“Ừm...” Cơ Vô Dạ hừm nhẹ một tiếng, hắn lại nốc rượu giải sầu vào miệng mình: “Ả ta hiện giờ đã vững rồi!” Khẽ quay đầu nhìn về phía Huyết Y Hầu, vẻ mặt Cơ Vô Dạ tràn ngập buồn bực khi nói chuyện: “Còn chỗ ta đây lại chẳng ít phiền nhiễu.”


“Tướng quân sử dụng tin tức Hữu Tư Mã Lý KHai còn sống để đánh động vương thượng...” Huyết Y Hầu đem y rượu nhẹ nhàng nhấm nháp rồi đặt lên bàn. Hắn vẫn quen dấu mình trong bóng tối: “Ta thấy là nước cờ tuyệt diệu, một mũi tên trúng hai đích”

“Phải!” Cơ Vô Dạ cực kỳ đắc ý cười nhẹ một tiếng. Đầu hắn gật một cái, ánh mắt trở nên có vài phần cuồng nhiệt: “Ta cũng chính là khiến tên tiểu tử không biết nặng nhẹ này tới cấm địa để tìm đến cái chết. Còn vừa khéo lợi dụng thế lực của hắn giúp ta điều tra tung tính của món bảo tàng năm xưa”

Lúc này con mắt Phỉ Thuý Hổ mở to, bàn tay vỗ vào nhau sau đó xoa nắn thích ý không thôi: “Đó là một món tài bảo rất lớn.”

Lắc lắc rượu đỏ trong ly thuỷ tinh, Cơ Vô Dạ lẩm bẩm nói: “Tuy nhiên có điều giờ đây đã lộ ra chút sơ hở. Sự tồn tại của Lý Khai đã khiến cho mọi việc trở nên rối như tơ vò. Đặc biệt trước khi chết, Ngột Thứu. Hắn chính là Đoạn Phát Tam Lan năm xửa ở Bách Việt. Chính hắn đã khai ra toàn bộ về Tả Tư Mã Lưu Ý. Nếu không phải Lưu Ý đã chết, ta còn sẽ có chút rắc rối!”

“Lý Khai!?” Bàn tay đặt ở trên chân mình, Huyết Y Hầu khẽ phẩy phẩy năm ngón: “Ngài chắc chắn chứ?”

“Theo tin tức Soa Y Khách thì...” Cơ Vô Dạ lạnh lùng nói: “Lý Khai còn chưa chết. Hơn nữa đã từng được Hàn Phi cứu giúp. Hiện giờ hắn đang trốn tránh trong toà thành Tân Trịnh này!” Bàn tay Cơ Vô Dạ trực tiếp bóp chặt lại. 

“Hưhư...” Nụ cười cực kỳ lạnh lùng và mang theo cái gì đó khinh khỉnh từ miệng Huyết Y Hầu phát ra: “Như vậy có lẽ lại càng tốt. Ấy chính là một mũi tên trúng ba đích!”


“Hầu gia nhưng chớ coi thường Cửu công tử Hàn Phi...” Phỉ Thuý Hổ lúc này nhẹ giọng lên tiếng nói chuyện: “Dưới trướng hắn hiện giờ có truyền nhân của Quỷ Cốc Tử. Không chỉ như vậy...” Bàn tay Phỉ Thuý Hổ đưa ra, ánh mắt có vài phần nghi kị: “Dường như Thiên Địa gia còn có mối quan hệ đặc biệt với Cửu công tử!?”

“Truyền nhân Quỷ Cốc Tử...” Huyết Y Hầu hơi trầm ngâm rơi vào suy nghĩ: “Thiên Địa gia, không phải từ trước đến giờ Thiên Địa gia không tham gia vào tranh đấu sao?”

“Hầu gia có chỗ không biết...” Phỉ Thuý Hổ nhẹ giọng lên tiếng nói: “Chính hắn là người đã bày mưu tính kế đoạt đi ba mươi vạn quân hưởng của tướng quân...” Hắn vừa nói đến đây thì nghe được Cơ Vô Dạ hừ lạnh một tiếng. Phỉ Thuý Hổ thấy vậy vội vã nói: “Tướng quân, thuộc hạ tội đáng chết!”

“Đám người Thiên Địa gia đó...” Cơ Vô Dạ khẽ nắm chặt chiếc ly thuỷ tinh. Trong tay hắn chiếc ly thuỷ tinh bị vỡ nát. Từng mảnh vụn thuỷ tinh và rượu đỏ bắn rung toé. Bàn tay Cơ Vô Dạ vậy mà không có chút tổn thương nào. Thân mình hắn đứng thẳng đi về phía những tấm cửa sổ bằng vải mà giận dữ quát: “Dám động thổ trên đầu Thái Tuế!”

“Ê...” Nụ cười nhạt trên miệng Huyết Y Hầu. Ngón tay với móng vuốt sắc nhọn của hắn đặt ở miệng trong khi giọng nói lành lạnh: “Đây là tin xấu cũng là tin tốt.”

Cơ Vô Dạ nắm chặt nắm đấm, hắn nhìn về phía Huyết Y Hầu với ánh mắt sắc bén: “Cái gì?”

Huyết Y Hầu không vì sự giận dữ từ Cơ Vô Dạ mà thay đổi. Hắn rất bình tĩnh ung dung đáp lời: “Bấy nhiêu năm, tại Hàn quốc, chúng ta chính là phép tắc. Nhưng hôm nay lại có kẻ muốn đặt pháp tắc mới ở nơi đây?”


“Đây mà là tin tức tốt!?” Cơ Vô Dạ giận dữ hỏi lại.

Dưới ánh sáng lờ mờ, Huyết Y Hầu quay ra nhìn về phía Cơ Vô Dạ: “Có kẻ muốn khiêu chiến với cái trật tự này, cũng có kẻ mong đợi sự khiêu chiến của hắn.”

“Nếu vậy...” Cơ Vô Dạ lập tức lạnh lùng lên tiếng nói: “dùng toàn bộ sức mạnh của Dạ Mạc giết chết hắn!”

“Không!” Hai tay chống lên đùi mình, thân ảnh cao lớn Huyết Y Hầu từ từ đứng dậy. Đôi tay bắt đầu đặt ở sau lưng mình, bàn chân lại bước từng bước bình thản và ung dung: “Như vậy sẽ chỉ giúp hắn trở thành liệt sĩ. Trở thành anh hùng thất bại, dẫn đến càng có nhiều kẻ rục rịch manh động. Quốc gia này đã an ổn quá lâu cho nên rất nhiều kẻ...” Dưới ánh trăng, Huyết Y Hầu trở nên cao lớn hơn hẳn: “đã quên mất rắng lúc đầu chúng cần chúng ta vì cái gì. Quên mất sự hỗn loạn là chúng phải đối mặt.”

“Hahaha...” Cơ Vô Dạ nghe thế lập tức phá lên cười một cách cực kỳ thích thú: “Cần cho lũ tiện dân này thức tỉnh rồi!”

Dưới sự phản chiếu của ánh trăng, đôi mắt Huyết Y Hầu như biến thành màu đỏ như máu: “Chúng ta ban cho chúng nỗi sợ hãi, chúng sẽ quỳ xuống khẩn cầu. Có lẽ đã đến lúc chúng ta đem con dã thú ấy thả ra bên ngoài rồi...” Hai bàn tay Huyết Y Hầu mở rộng hết cỡ.

Nghe được những lời này thì vẻ mặt Phỉ Thuý Hổ trở nên tràn ngập rung rộng. Ria mép hắn rung động liên hồi, vẻ mặt kinh hãi như muốn chết: “Ý Hầu gia là kẻ đó...”

Từ Lan hiên...

Những đoàn hơi nước nho nhỏ từ thùng gỗ nhỏ nhẹ nhàng bốc lên khỏi phòng tắm. Từng giọt nước nhỏ từ đôi chân trắng nõn thon dài nhỏ giọt lên sàn nhà. Một thân thể thướt tha yểu điệu được quấn trong một lớp vải mỏng và xinh đẹp. Đôi chân thon dài, trắng nõn uyển chuyễn dẫm trên sàn nhà gỗ xinh đẹp.


Mái tóc thiếu nữ dài thướt tha giống như một dòng suối. Thân thể nàng giống như rắn nước từng bước đong đưa đi về phía người thanh niên có mái tóc màu trắng đang ngồi ở giường. Bộ ngực ngạo nghễ rung ring trong gió. Thân thể thiếu nữ như ưỡn về phía trước và giọng nói mê hoặc hồn người: “Chủ nhân...”

“Minh...” Người thanh niên cười khổ gãi gãi sống mũi, hắn nhoẻn miệng cười nói: “Nàng vẫn chưa sửa đổi sao? Ta đã nói với nàng hãy gọi ta là phu quân kia mà!”

“Chủ nhân...” Thân mình Diễm Linh Cơ uyển chuyển nhẹ nhàng đi về phía Long Ngạo Thiên. Nàng kề sát Long Ngạo Thiên sát đến mức đôi môi gần như hôn vào môi Long Ngạo Thiên. Đến bấy giờ nàng mơi hơi nghiêng đầu nhỏ giọng khẽ nói. Giọng nói nàng tràn đầy mị hoặc và sự khiêu khích: “Chủ nhân... chàng không thấy cách gọi này có tình thú hơn sao?”

“Minh...” Long Ngạo Thiên cười khổ nhìn về phía cánh cửa khẽ nói: “Nàng cứ gọi ta như vậy đám tỷ muội trong Tử Lan Hiên này, họ còn nghĩ ta rằng có sở thích kỳ quái. Một sở thích khác người mới để thê tử của mình gọi mình như vậy đấy?”

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ vẫn là gọi Long Ngạo Thiên như vậy. Đôi mắt có chút ngượng ngùng nhưng nàng vẫn cố gắng tỏ ra mình thật hấp dẫn và thật khiêu khích: “Chàng không thích thiếp như thế này sao?”

“Hà...” Long Ngạo Thiên cười khổ một tiếng. Bàn tay hắn đưa lên xách quần mình sau đó điều chỉnh lại chiếc quần dài của mình: “Thích! Chỉ là...” Hắn còn chưa nói hết thì một ngón tay của Diễm Linh Cơ đã nhẹ nhàng đặt lên miệng của hắn. Thân thể Long Ngạo Thiên hơi cứng lại.

Đôi mắt Diễm Linh Cơ có vài phần ngượng ngùng. Vừa rồi, nàng thấy rõ ở phía dưới cộm lên một vật khá to. Nàng biết rõ thứ này là thứ gì. Đặc biệt ở trên tầng ba này du có yên tích và cách vách nhưng phía dưới truyền đến tiếng động cao thủ như nàng và Long Ngạo Thiên đều nghe khá rõ. Cả người hai người vì vậy mà trở nên có vài phần khô nóng.

“Hôm nay...” Diễm Linh Cơ hơi khẽ nói nhỏ. Đôi môi đỏ mọng nàng khẽ thở hơi nóng vào tai Long Ngạo Thiên: “Thiếp chỉ thuộc về mình chàng mà thôi!” Nói xong thì đầu Diễm Linh Cơ hơi cúi xuống. Má nàng xuất hiện một rặng mây đỏ đồng thời đôi mắt long lanh khẽ liếc mắt nhìn về phía Long Ngạo Thiên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận