Đạo Chu

“Quạ, quạ, quạ...” Tiếng kêu của những con quạ trong màn đêm làm cho người rợn cả tóc gáy. Vậy mà ở một nơi hẻo lãnh như bãi tha ma này lại có người tồn tại. Hai binh lính Hàn quốc bắt đầu dùng chiếc quốc liên tục đào bời một ngôi mộ. Ở trước ngôi mộ có ghi dòng chữ Hữu Tư Mã Lý Khai chi mộ, rõ ràng đây là ngôi mộ của Lý Khai.

“Đại nhân, ngài xem!” Hai binh lính Hàn quốc đem chiếc mộ đào ra để lộ ra thân hình của chiếc quan tài cực kỳ bắt mắt. 

Người thanh niên có mái tóc đen dài mượt mà vuốt ra phía sau lưng đang ôm ngực lạnh lùng nói: “Mở quan!” Ở bên cạnh hắn đang đứng một người thiếu niên tóc tím cùng có dáng vẻ tò mò. Đối sự tò mò này, người thanh niên tóc đen cười đáp lại: “Tên Lý Khai này đã từng chết một lần. Tướng quân vốn đa nghi nên muốn chúng ta đến nơi này xác nhận xem hắn đã chết thật hay chưa?”

Cạch! Quan tài mở ra, thân hình Lý Khai đã được thay một bộ quần áo cực kỳ sang trọng ở nơi đó. Người thanh niên tóc đen đi về phía cái xác chết của Lý Khai. Sau đó hắn đưa bàn tay sờ lên xác chết và kiểm tra qua xác chết. Vừa nói thì hắn vừa lẩm bẩm giải thích cho thiếu niên ở bên cạnh: “Trên giang hồ có rất nhiều thủ thuật dịch dung khiến chung ta khó phân biệt thân phận người chết. Vết thương huỷ dung trên mặt và tuổi tác, dáng người đều khớp cả nhưng vết thương cũng có thể làm giả. Chúng ta nhất định phải tìm thêm chứng cớ nữa.”

Bàn tay người thanh niên đưa lên vạch ngực của Lý Khai ra thấy được một vết thương cực kỳ chuẩn xác nơi ngực. Máu mặc dù đã khô cơ thể cũng lạnh xuống nhưng hắn cũng vì thế mà đứng dậy. Bàn tay đưa lên vỗ vỗ lòng bàn tay mình rồi nói: “Đã có thể xác định người này là Lý Khai, không có nhầm lẫn! Đóng lại đi...Ân, có người tới!”

“Các ngươi làm gì vậy!?” Một giọng nói vang lên làm cho đám người tất cả ở đây đều giật mình. Mọi người quay về phía âm thanh thì mấy bóng người lờ mờ mang theo chiếc đèn lồng tiến tới. Họ thấy được một đoàn gồm vài người trong đó hai binh lính Hàn quốc ở phía trước dẫn đường.


“Cửu công tử...” Đối với người mới tới này, cầm đầu người thanh niên tuấn tiếu đã được bọn họ xác nhận thân phận. Đặc biệt người thanh niên tóc trắng cầm kiếm làm cho người thanh niên tóc đen lập tức có cảm giác e dè. Vì hai người đã từng giao thủ với nhau. Đám binh lính cũng vội vã với mấy người này tiến hành cúi đầu hành lễ.

“Mặc Nha, Bạch Phụng...” Người thiếu niên trẻ tuổi hơn đi cùng với Hàn Phi nhẹ giọng nói. Trong tay hắn cầm một chiếc đèn lồng lên tiếng nói: “Hai người các ngươi là người thuộc hạ Cơ Vô Dạ đi. Các ngươi làm gì ở nơi này?”

“Thì ra là Trương công tử, tôn tử tướng quốc đại nhân!” Mặc Nha đối với sự xuất hiện của Trương Lương cũng không kinh ngạc. Khoé miệng hắn lúc nào cũng hơi mỉm cười tỏ vẻ cực kỳ tự tin: “Không biết các vị đại nhân làm gì ở nơi này vào thời gian này!?”

“Câu hỏi đó nên là chúng ta mới đúng!” Hàn Phi lúc này mỉm cười nhẹ nhàng. Một tay đặt bụng, một tay chìa về phía hai người nói: “Chúng ta muốn đến đây thăm viếng Hữu Tư Mã Lý Khai, Lý đại nhân. Đặc biệt là các ngươi, người chết nhập thổ vì an. Vậy các ngươi tại sao ở nơi này còn đào mộ của Lý đại nhân nên. Đây là có ý gì?”

“Cửu công tử...” Mặc Nha chắp tay đối với Hàn Phi rồi nhẹ nhàng cười đáp lời: “Đại tướng quân có dặn dò phản tặc Lý Khai đã giả chết một lần. Như vậy rất có thể có lần thứ hai, hắn giả chết trốn đi. Vì không yên tâm nên đại tướng quân sai phái những kẻ thuộc hạ như chúng ta đến đây tra xét xác nhận lại một lần. Lý Khai có chết hay không? Nếu có gì thắc mắc, Cửu công tử có thể đi hỏi tướng quân. Chúng ta chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi!” 

“Việc này ta nhất định sẽ hỏi Cơ đại tướng quân!” Hàn Phi cũng hơi buồn phiền nói. Bàn tay hắn phất ra một cái: “Các ngươi có thể đi được rồi sao?”


“Vậy không làm phiền các vị!” Mặc Nha nhoẻn miệng khẽ cười. Hắn nhìn về phía mấy tên binh lính thì mấy tên binh lính hiểu ý chắp tay đối với đoàn người Hàn Phi. Ngay sau đó họ dẫn theo người rời đi nơi này. Dù sao thì đám người Mặc Nha đã xác định thân phận người này chính là Lý Khai. Họ không có lý do gì ở nơi này nữa. Chỉ cần trở về phụng mệnh với đại tướng quân là được. Tuy nhiên khi Mặc Nha đi qua thì thấy được hai thân binh đoàn người Hàn Phi lại mang theo xẻng cùng quốc làm cho hắn có chút khó hiểu.

Nhìn đám người đã đi xa được một khoảng cách, Hàn Phi mới thở ra một hơi. Hắn đi về phía cái xác Lý Khai sau đó cúi xuống. Trương Lương mở miệng lên tiếng hỏi: “Hàn huynh, Lý Khai đã chết. Người đã chết thực sự có thể sống lại sao?”

“Hà...” Hàn Phi ngay sau đó nở nụ cười nhẹ. Khoé miệng hắn nhếch lên và liếc mắt nhìn về phía Trương Lương nói: “Tử Phòng, đệ không hiểu Long huynh rồi!” Từ trong lòng ngực, Hàn Phi trực tiếp lấy ra một viên đan dược sau đó đặt vào miệng của Lý Khai. Đến cuối cùng hắn lấy ra một túi nước nhỏ đem nước đổ vào trong miệng của Lý Khai.

“Chủ nhân...” Thiếu nữ tóc đỏ hung đi theo người thiếu niên tóc trắng tiến vào trong hầm ngầm. Dọc theo đường đi, nàng có chút tò mò đối với nơi mà người thiếu niên này sẽ dẫn nàng tiến tới. Không bao lâu thì họ tiến về một khu vực rộng rãi. Tất cả mọi người mặc áo choàng đen che kín ở nơi đó. Căn phòng rộng lớn dưới đất với đoàn người tụ tập ở trên bàn.

“Sư phụ...” Tất cả mặc áo choàng đen đều thấy sự xuất hiện của Long Ngạo Thiên mà lập tức chắp tay hành lễ. Đối với người thiếu niên này họ lại cực kỳ kính cẩn.


“Mọi người đã tụ tập với nhau đông đủ rồi sao? Tốt lắm!” Long Ngạo Thiên đi về phía bàn sau đó chìa ra hướng về phía người thiếu nữ tóc đỏ hung cười nói: “Đến, để ta giới thiệu với mọi người. Đây là thê tử của ta, Diễm Linh Cơ!”

“Ra mắt sư nương!” Đoàn người lập tức cung kính hành lễ. Ngay cả Diễm Linh Cơ cũng vì sự tồn tại của đám người này đều kinh ngạc ngây người. Tất cả bọn họ có được ba mươi mấy người. Tất cả đều mặc áo choàng đen thấy không rõ mặt mày. Diễm Linh Cơ cũng không biết đáp lời thế nào cho phải.

“Tất cả mọi người ngồi xuống đi! Ngày hôm nay chúng ta sẽ bàn bạc kế hoạch tiếp theo.” Long Ngạo Thiên nhàn nhạt nói: “Diệt trừ Cơ Vộ Dạ cùng với Bạch Diệc Phi!”

“Sư phụ...” Một người mặc áo choàng đen ở trong đám người hơi nghiêng đầu đáp lại Long Ngạo Thiên: “Hai kẻ đó, chỉ cần chúng ta muốn rất dễ dàng lấy mạng của chúng. Chỉ cần sư phụ muốn, cả Hàn quốc có thể đổi chủ vào tay sư phụ. Đâu cần phiền phức như vậy! Trực tiếp đem chúng giết là được.” 

“Ngươi vẫn hành động lỗ mãng như vậy!” Một người mặc áo choàng đen có thân hình thướt tha. Lấp dưới áo choàng đen hẳn là một người nữ nhân xinh đẹp. Chỉ thấy nàng mở miệng nói: “Ngươi chưa bao giờ dùng đầu óc sao?”

“Các ngươi lại bắt đầu ồn ào rồi!” Long Ngạo Thiên nghiêng đầu nhìn về phía đoàn người. Diễm Linh Cơ ngồi ở bên cạnh Long Ngạo Thiên. Nàng thực sự tò mò khi nào Long Ngạo Thiên có được một thế lực khủng bố như vậy. Đặc biệt ở một nơi bí mật như thế này, những người này có thực lực không kém chút nào. Ẩn ẩn còn mạnh hơn nàng. Đặc biệt nghe được Long Ngạo Thiên đáp lời: “Hai tên đó đã từng tấn công Bách Việt, không ai trong số chúng có thể chết được. Tuy nhiên chúng chết sẽ làm cho Hàn quốc nổi loạn. Đối với chúng ta chưa chắc đã là việc tốt. Cơ Vô Dạ có thể chết nhưng là Bạch Diệc Phi sao?” Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên gõ gõ bàn nói: “Cần phải có một người thay thế hắn!”

Diễm Linh Cơ ngồi ở bên cạnh Long Ngạo Thiên, lòng nàng dậy sóng không thôi. Bạch Diệc Phi là ai, huyết y hầu chưởng quản mười vạn binh lính Hàn quốc. Cơ Vô Dạ là ai, tướng quân cầm giữ binh quyền Hàn quốc. Hai người này nếu dễ bị giết như vậy thì thật đúng là chuyện cười. Song đám người ở đây lại nói giống như chuyện rất nhẹ nhàng.


“Sư phụ...” Một người trong đám người mở miệng nhàn nhạt nói: “Mặc dù ta tinh thông thuật dịch dung, trong thời gian ngăn sẽ không có vấn đề gì. Tuy nhiên nếu như thời gian dài mà nói...” Nói đến đây hắn cũng không có tiếp tục mở miệng.

“Ta đã có kế hoạch!” Long Ngạo Thiên nhàn nhạt đáp lại, nụ cười tự tin xuất hiện trên mặt hắn: “Tất nhiên cũng đảm bảo người đóng vai Huyết Y Hầu sẽ không bị lộ. Sau khi xong việc này chúng ta sẽ trở lại Thiên Địa đảo. Cũng là lúc cần dụng binh rồi!”

“Sư phụ người muốn tấn công Thất quốc!” Một người trong đó nói ra những lời này. Ngay sau đó toàn bộ đám người ở đây đều trở nên cực kỳ kích động. Đặc biệt đám người này cũng cực kỳ hưng phấn khi nghe đến những lời này.

“Cũng là lúc đế quốc Đại Việt...” Long Ngạo Thiên bình tĩnh không gợn sóng nói chuyện: “Toả sáng quang huy với thất quốc rồi. Thời đại giải phóng dân chúng khỏi chế độ tàn ác nô lê tới rồi. Chỉ có chế độ dân chủ cộng hoà mới đem thế giới tiến tới hoà bình, tiến tới phát triển được. Hãy để Thiên Địa giáo chúng ta quang huy toả khắp thế giới này đi!”

“Khụ, khụ...” Ở bãi tha ma phát ra tiếng ho khan nhè nhẹ. Một người có khuôn mặt tang thương từ trong quan tài tỉnh dậy. Hắn ngơ ngác nhìn xung quanh, đột nhiên cảm giá đau nhói từ ngực truyền đến làm cho bàn tay hắn trực tiếp sờ ngực và đôi mắt nhăn lại: “Tại sao ta...”

“Hồi Dương đan của Long huynh quả thực có hiệu quả!” Một giọng nói có vài phần non nớt vang lên. Người nam nhân thấy được một thiếu niên ăn mặc quần áo quý phái ở nơi đó. Người thiếu niên này nở nụ cười hơi cúi đầu xuống đưa tay về phía hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận