Đạo Chu

Cạch! Đôi bót thon dài chạm nhẹ nền mặt đá cứng phát ra âm thanh nho nhỏ. Thân mình người thiếu nữ uyển chuyển đi vào trong toà nhà khổng lồ và trang trọng nằm ngoài thành Tân Trịnh. Đối mặt với người thanh niên tuyệt mỹ, người thiếu nữ từng bước từng bước đi vào sát gần hắn. Giọng nọi người thanh niên vang lên: “Xem nàng bình an trở về như vậy, nhiệm vụ hoàn thành?”

“Chủ nhân... chàng thật không thú vị chút nào!” Diễm Linh Cơ liếc xéo nhìn về phía Long Ngạo Thiên một cái. Thân mình nàng giống như rắn nước uyển chuyển đến bên cạnh Long Ngạo Thiên. Giọng nói nàng mang theo vài phần châm chọc: “Nhiệm vụ nguy hiểm lẻn vào cung cấm, chàng lại đem nó giao cho thiếp!”

“Ha...” Hai tay ôm ngực của mình, Long Ngạo Thiên mở miệng lên tiếng nói chuyện: “Vậy nàng nói sao? Giao cho ai đây? Trong cả bốn người thì thân thủ của nàng là tốt nhất. Chẳng lẽ nàng định để cho Bách Độc Vương vác cái xác già ốm già đau đó đi vào cung cấm. Hay để Khu Thi Ma đem một đám xác sống tiến vào cung cấm doạ Hàn Vương. Hoặc là để Vô Song Quỷ tiến vào trong đó khoe cơ bắp nhiếp hồn những nữ nhân của Hàn Vương...”

“hihihi...” Nụ cười vô cùng dễ nghe của Diễm Linh Cơ vang lên. Nụ cười nàng giống như chuông bạc vậy. Ngón tay chỏ khẽ che miệng của mình, Diễm Linh Cơ nói: “Chủ nhân, chàng nói chuyện tính vẫn là thú vị như vậy.”

“Chủ nhân...” Một giọng nói nhỏ vang lên. Lúc này, Vô Song Quỷ, Bách Độc Vương và Khu Thi Ma đã trở lại. Vô Song Quỷ mang theo một người thanh niên gầy gò ốm yếu. Bàn tay hắn trực tiếp ném mạnh thái tử lên mặt đất.

Phịch! Lưng mình chạm đất, Hàn quốc thái tử cảm giác được đau đớn. Cả cái lưng hắn truyền tới cảm giác ê ẩm. Đôi mắt hắn lim dim từ từ mở ra. Cảnh vật dần dần rõ ràng truyền vào trong tai hắn. Đặc biệt là âm thanh một người nam nhân vang lên: “Diễm Linh Cơ, khách mời chúng ta đã đến. Nàng ra mời khách vào trong đi!”

“Vâng, chủ nhân!” Diễm Linh Cơ khẽ lên tiếng một cái. Ánh mắt xinh đẹp nàng khẽ liếc mắt nhìn về phía thái tử. Bàn chân uyển chuyển, Diễm Linh Cơ đi thẳng về phía trước cánh cửa lớn.

“Ngươi chính là Hàn quốc thái tử?” Long Ngạo Thiên nhìn về phía người nam nhân này. Hắn mặc dù tuổi ngoài ba mươi nhưng trông cực kỳ yếu ớt. Khí huyết hắn bạc nhược rõ ràng do tửu sắc quá độ suy giảm. Xem ra Cơ Vô Dạ muốn lập thái tử làm một con rối sau khi hắn lên ngôi.


“Ngươi... ngươi... ngươi là ai vậy?” Thái tử tỉnh dậy hoảng loạn hô lên.

“Ngươi nói xem!” Đôi mắt Long Ngạo Thiên từ từ nhắm lại. Ngay sau đó khi mắt hắn mở ra đã biến đổi giống như mắt rắn. Đồng thời trên mí mắt và cách tay cũng bắt đầu xuất hiện những lớp vảy mỏng. Điều này làm cho Long Ngạo Thiên có vài phần doạ người.

Con ngươi của thái tử liên tục co rụt lại, thân thể theo bản năng lùi về phía sau: “Ngươi là Xích Mi? Không thể nào, không thể nào!” Đột nhiên một bàn tay trực tiếp túm lấy cổ thái tử sau đó xách lên. Lập tức một cảm giác hít thở không thông làm cho thái tử sợ hãi. Bàn tay hắn túm lấy cánh tay Long Ngạo Thiên, hắn cảm giác được tay Long Ngạo Thiên như hai cái kìm sắt. Giọng nói thái tử biến thành đứt quãng: “Đừng, đừng giết ta.“

“Ha...” Long Ngạo Thiên cười châm chọc: “Đường đường một thái tử Hàn quốc, vị vua tương lai của một nước lại đi cầu xin một kẻ như ta sao? Cầu xin ta tha mạng sao? Thật đáng buồn cười!”

“Cầu xin ngươi, cầu xin ngươi...” Thái tử lập tức gập người quỳ gối liên tục dập đầu: “Chỉ cần tha mạng cho ta, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi hết!”

Ầm! Cánh cửa lớn bị phá vỡ biến thành từng mảnh vụn nhỏ. Chúng bị đóng băng và rơi xuống đất phát ra từng tiếng vỡ choang. Một người thanh niên cao mặc áo choàng màu đen che kín toàn thân tiến vào toà nhà lớn này. Mỗi bước đi hắn đều phát ra một đợt khí lạnh. Bất chợt một người thiếu nữ xinh đẹp đứng chắn lại đường đi của hắn. Hai tay nàng đưa lên, ngọn lửa lập tức bốc ra ngùn ngụt trong lòng bàn tay nàng.

Hai tay chắp sau lưng, người mặc áo đen che kín toàn thân nói: “Một người xinh đẹp như nàng không nên chơi với lửa!” Theo đó một đám băng bắt đầu bao bọc xung quanh cơ thể thiếu nữ và biến hoá thành một đám dây leo băng. Một bông hoa băng xuất hiện trước mặt nàng: “Cái này hợp với nàng hơn!”

Phừng! Đột nhiên một đám lửa dậy lên trên đám băng đem chúng hoá thành hơi nước. Người thiếu nữ nhỏ giọng nói: “Ngươi quá lạnh, không hợp khẩu vị của ta.”


“Nàng không đến gần một chút sao có thể biết được vẻ dịu dàng như nước trên mặt băng chứ?” Bàn tay người mặc áo đen che kín mặt đưa lên. Khí lạnh bao phủ xung quanh cơ thể hắn. Lòng bàn tay hắn ngưng tụ ra những khối băng lơ lửng trong tay.

“Cẩn thận đấy!” Giọng nói mềm dịu từ đôi môi đỏ hồng phát ra: “Trước đây có một nam nhân nói ra những lời này, giờ đã sớm hoà thành tro bụi rồi!” Hai bàn tay nàng đưa lên, cơ thể lập tức bao phủ ngọn lửa đối kháng với khí lạnh của người mặc áo choàng đen.

“Diễm Linh Cơ...” Một giọng nói vang lên rơi vào tai hai người: “Dẫn vị khách này vào đi. Ta rất muốn gặp mặt hắn đấy!”

“Vâng thưa chủ nhân!” Diễm Linh Cơ khom người như hành lễ. Sau đó nàng khẽ liếc mắt nhìn về phía người mặc áo choàng đen rồi nhẹ giọng nói: “Đi theo ta đi, chủ nhân ta muốn gặp ngươi.” Nói đến đây nàng xoay người bắt đầu dẫn theo người mặc áo choàng đen này tiến vào.

Người mặc áo choàng đen được Diễm Linh Cơ dẫn đến một khu vực rộng rãi. Long Ngạo Thiên đang ngồi ở trên ghế. Dưới chân hắn là thái tử Hàn quốc đang rơi vào trạng thái hôn mê. Đứng hai bên là Bách Độc Vương và Khu Thi Ma. Long Ngạo Thiên ôm tay lẳng lặng ở đó.

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ đi tới sát gần Long Ngạo Thiên sau đó hơi hành lễ. Đến cuối cùng nàng lẳng lặng đi ra phía sau lưng Long Ngạo Thiên.

“Ha... ta phải gọi ngươi là gì đây? Bách Diệc Phi, còn là Huyết Y Hầu...” Long Ngạo Thiên ngồi trên ghế châm chọc mở miệng cười nói: “Đã lâu không gặp rồi!”


“Không nghĩ tới ngươi có thể trốn thoát được nơi đó!” Hai tay Bạch Diệc Phi đặt ở sau lưng mình, thân thể hắn từng bước ngạo nghễ đi tới: “Còn có thể khôi phục được giọng nói của mình. Ngươi thực sự làm ta kinh ngạc, Xích Mi Long Xà Thiên Trạch!”

“Việc nhỏ thôi!” Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa ra phẩy phẩy, hắn cười mở miệng nói: “Khôi phục giọng nói đối với ta là một việc quá đơn giản. Ta không nghĩ tới ngươi tìm được nơi này nhanh như vậy đấy! Vì hắn sao?” Bàn chân Long Ngạo Thiên trực tiếp đá lên thái tử một cái. Thân hình thái tử lăn ra và để lộ khuôn mặt trước mặt Bạch Diệc Phi.

“Ngươi hành động nhanh hơn ta tưởng đấy!” Bạch Diệc Phi lạnh lùng lên tiếng nói: “Trong cơ thể ngươi vẫn còn có cổ trùng của ta. Ngươi đã động vào thứ ngươi không nên động vào.“

“Ố vậy sao?” Long Ngạo Thiên chống tay ở cằm bình thản nói.

“Ta nắm giữ trong tay nhược điểm của ngươi...” Huyết Y Hầu lạnh lùng lên tiếng nói: “Chúng ta đã có thể bắt được ngươi một lần cùng có thể đem ngươi giam giữ lần thứ hai.”

“Buồn cười!” Long Ngạo Thiên nhếch miệng cười nói: “Ngươi bất quá chỉ là một bại tướng trong tay ta mà thôi! Mười ba năm trước khi ngươi dẫn theo một nghìn tinh binh bắt ta bất quá chỉ là trò trê cười. Một đám phế vật không hơn không kém làm gì được ta. Nếu không phải lúc đó nàng ta cầu xin ta tha tính mạng cho ngươi ngươi đã chết rồi. Ngươi cho rằng nếu không phải nội lực ta suy yếu và bọn chó Âm Dương gia đó, các ngươi có thể bắt được ta!”

“Mười ba năm trước đã là chuyện đã qua rồi!” Huyết Y Hầu lạnh lùng nói: “Hiện giờ Bách Việt đã bị diệt, ngươi không còn là thái tử Bách Việt nữa. Chúng ta đang nắm giữ điểm yếu của ngươi!”

“Ý ngươi là thứ này?” Long Ngạo Thiên nhếch miệng cười châm chọc nói. Bàn tay hắn chìa ra, một con sâu nhỏ nhúc nhích trong lòng bàn tay của Long Ngạo Thiên. Đột nhiên bàn tay Long Ngạo Thiên nắm chặt lại, con sâu trực tiếp bị hắn bóp nát. Theo đó máu sâu tung toé khắp lòng bàn tay hắn: “Ngươi không nên đến đây Bạch Diệc Phi!”

Bạch Diệc Phi thấy vậy co rụt lại. Ngay sau đó một đám người áo đen xuất hiện. Tất cả từ không trung lập tức bay vụt tới. Đám người áo đen này lập tức làm cho mấy người Khu Thi Ma, Bách Độc Vương và Vô Song Quỷ cảnh giác. Dấu dưới chiếc mặt nạ, Bạch Diệc Phi co rụt con mắt lại: “Xem ra ngươi đã sớm làm chuẩn bị!”


“Sư phụ... hắn chính là Huyết Y Hầu đi!” Một giọng nói trong áo choàng đen vang lên: “Sư phụ người muốn chúng ta đánh chết hắn sao? Một mình hắn có cần huy động mười huynh đệ tỷ muội chúng ta hay không? Sự phụ, ngài quá đại tài tiểu dụng rồi. Chỉ cần một mình ta cũng có thể xử lý được hắn!”

Đột nhiên âm thanh dứt thì trên người mặc áo choàng đen mới xuất hiện này khí thế tăng vọt. Tất cả đám người đều nhìn về phía Bạch Diệc Phi với ánh mắt bất thiện. Toàn bộ bọn họ đều có khí thế không kém gì Bách Diệc Phi. Một số người ẩn ẩn có sức mạnh còn vượt trội hơn so với Bách Diệc Phi. Lập tức Bạch Diệc Phi đề phòng mở miệng hỏi: “Các ngươi là Thiên Địa gia!?”

“Đúng vậy!” Một người áo choàng đen khác trả lời: “Chúng ta xác thật là người Thiên Địa gia. Hơn nữa lần này tập trung hơn mười người cao thủ của Thiên Địa gia ở nơi này đều vì Huyết Y Hầu các hạ. Các hạ nên vinh hạnh vì điều này!”

“Các ngươi không có lý do gì phải giúp Thiên Trach đi!” Bạch Diệc Phi lập tức muốn dùng ngôn ngữ tìm đường ra: “Không phải Thiên Địa gia từ trước đên nay đều không tham gia vào việc này sao? Từ khi nào chịu nghe lệnh Thiên Trach rồi!”

“Thiên Địa gia là do ta sáng lập ra!” Long Ngạo Thiên bình tĩnh mở miệng nói: “Khi ngươi bước chân vào nơi này cũng đã chú định ngươi phải chết. Bạch Diệc Phi, năm xưa ta tha ngươi khỏi chết nhưng ngươi lại đạp lên đầu Bách Việt thương vị. Bây giờ dùng mạng ngươi trả lại cũng coi như hoàn lại nhân quả!”

“Ngươi giết ta...” Bạch Diệc Phi lạnh lùng nói: “Các ngươi cũng khó trốn thoát khỏi Tân Trịnh này. Thiên Địa gia cũng không có cách nào đặt chân ở Hàn quốc. Ngay cả sáu nước còn lại cũng vì thế mà bị chèn ép. Ngươi dám ra tay giết ta sao? Một khi giết ta, Hàn quốc sẽ đại loạn. Sáu nước cũng sẽ nghi kị Thiên Địa gia!”

“Có ta ở đây, Hàn quốc không loạn được!” Một âm thanh giống hệt Bạch Diệc Phi vang lên. Chiếc áo choàng đen rơi xuống mặt đất để lộ ra một Huyết Y Hầu mặc áo bào đỏ giống hệt hắn. Từ lời ăn tiếng nói đến cử chỉ. Đám người Khu Thi Ma kinh ngạc nhìn về người nam nhân này. Họ không có cách nào phân biệt đâu là Huyết Y Hầu thật, đâu là Huyết Y Hầu giả.

“Xem ra ngươi cũng đã tính chuyện này!” Toàn thân Huyết Y Hầu toát ra khí lạnh khủng bố. Khí lạnh cũng bắt đầu lan tràn khắp nơi.

“Giết hắn đi!” Long Ngạo Thiên ôm ngực ngồi trên ghế đưa tay phất ra. Lập tức hơn mười vì cao thủ toát ra khí thế khủng bố. Người yếu nhất cũng chỉ kém Huyết Y Hầu một chút. Sợ rằng hôm nay Huyết Y Hầu chạy trời không khỏi nắng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận