Đạo Chu

Ở trong biệt viện của mình, Cơ Vô Dạ nâng lên chén rượu bắt đầu nhấm nháp mùi hương nồng say say từ ly thuỷ tinh xinh đẹp. Bàn tay hắn đưa lên chiếc ly thuỷ tinh lắc nhẹ vài cái sau đó đem lên miệng nhấm nháp. Giọng nói có chút khó chịu rơi vào trong tay người nam nhân tóc trắng: “Ngươi không phải nói mọi việc đã xếp đặt một cách ổn thoả rồi sao? Tại sao đến bây giờ cũng chưa có tin tức!? Vậy là thế nào hả?”

“Tên tai tinh đó cần chút thời gian chuẩn bị!” Huyết Y Hầu để lại hai tay ở sau lưng của mình quay ra nhìn về phía Cơ Vô Dạ: “Chuyện này không thể gấp gáp được. Hắn cần tập trung các bộ hạ cũ của mình. Hiện giờ hắn phải đối mặt với cả binh lính của Hàn quốc!”

“Hahaha...” Cơ Vô Dạ nghe thấy vậy phá lên cười một tiếng. Song ánh mắt vẫn mang theo vài phần nghi ngờ nhìn về phía Huyết Y Hầu: “Là như vậy sao?”

“Tướng quân lo lắng điều đó còn chi bằng lo đến việc Âm Dương gia!” Huyết Y Hầu Bạch Diệc phi mở miệng nhàn nhạt nói: “Ngày hôm nay, Âm Dương gia Đông Quân nhưng lẻn vào thành Tân Trịnh này còn gieo lên người kẻ thù của chúng ta Lục Hồn Khủng Chú!”

“Haha...” Nghe được lời này thì Cơ Vô Dạ phá lên cười một tiếng: “Lần này ta cũng thực sự phải cảm ơn Âm Dương gia. Bọn họ đã giúp ta trừ đi một đại địch. Hiện giờ hắn đã trúng Lục Hồn Khủng Chú, xem ra cách cái chết không xa. Chúng ta chỉ chờ đợi tin tức tốt từ Bách Điểu là được.”

“Tướng quân...” Một binh lính mở cửa ra cực kỳ cung kính nói: “Mặc Nha đại nhân cầu kiến!”

“Đến rồi sao!” Cơ Vô Dạ lập tức nở nụ cười. Ngay sau đó hắn phất tay rồi mở miệng nói: “Để bọn họ tiến vào!”


“Vâng!” Tên Hàn binh cực kỳ cung kính cúi người. Cánh cửa mở ra, hai người một thanh niên một thiếu niên tiến vào bên trong. Cả hai đều bị thương vô cùng nặng nề. Trên người bọn họ tràn đầy vết thương cùng với những vệt máu. Tình trạng có vài phần thảm thương.

Con mắt Cơ Vô Dạ thực sự vì thế mà co rụt lại. Dường như hắn có dự cảm bất ổn. Chỉ thấy hai người trực tiếp quỳ hai chân xuống chắp tay mở miệng lên tiếng nói: “tướng quân, thứ cho thuộc hạ vô năng. Nhiệm vụ lần này thất bại!”

“Choang!” Bàn tay Cơ Vô Dạ lập tức bóp nát cốc thuỷ tinh. Từng giọt chất lỏng rượu bắn tung toé khắp nơi. Vẻ mặt Cơ Vô Dạ mang theo co giật liên hồi, trông vô cùng dữ tợn. Âm thanh giận dữ mang theo vài phần điên cuồng phát ra từ miệng Cơ Vô Dạ: “Cái gì? Chuyện gì xảy ra?”

“Là Tung Hoàng Quỷ Cốc Tử Vệ Trang...” Mặc Nha bình tĩnh lên tiếng nói: “Chúng thuộc hạ đã sắp xếp phục kích tốt nhưng truyền nhân Quỷ Cốc Tử Vệ Trang đã ở nơi đó chờ sẵn. Người của chúng ta vì thế mà tổn thất thảm trọng. Hơn nữa...” Mặc Nha trầm ngâm một chút rồi nói: “trong xe không có bất cứ ai...”

“Lại là Vệ Trang, truyền nhân của Tung Hoàng... hừ...” Bàn tay Cơ Vô Dạ siết chặt lại thành nắm đấm, vẻ mặt trông thực sự kinh khủng. Dường như Cơ Vô Dạ đã toàn toàn nổi giận muốn phát điên. 

“Xem ra bọn chúng sớm tính đến chúng ta sẽ đuổi giết chúng...” Huyết Y Hầu mở miệng lên tiếng: “Cũng không có gì là lạ cả. Người thuộc Thiên Địa gia, muốn giết cũng không có vài phần khó khăn, lý nên như thế.”


“Hừ...” Cô Vô Dạ chỉ có thể nén giận hừ một tiếng.

“Bẩm báo tướng quân...” Một binh lính Hàn quốc lập tức lại mở cửa tiến vào. Hắn quỳ chân xuống chắp tay đối với Cơ Vô Dạ: “Chúng thuộc hạ phát hiện tung tích của Thiên Trạch và thuộc hạ của hắn!”

“Xem ra bắt đầu rồi!” Huyết Y Hầu vẫn cao ngạo hơi xoay đầu nhàn nhạt đáp.

“Mau nói cho bản tướng quân biết chuyện này như thế nào?” Cơ Vô Dạ lập tức lên tiếng hỏi lại.

“Bẩm tướng quân...” Tên Hàn binh vội vã chắp tay mở miệng nói: “Chúng thuộc hạ phát hiện có giao chiến ở khu nhà cũ ở thành phía Đông. Lúc đó thuộc hạ chạy đến thì phát hiện trận giao chiến cũng đã kết thúc. Lúc đó, yêu nữ cùng với Thiên Trạch, dữ đảng Bách Việt mang theo một nữ nhân khác. Người này hư hư thực thực Âm Dương gia Đông Quân. Thấy binh lính thuộc hạ thì hai người đã bỏ trốn ra khỏi thành. Thuộc hạ đã cho người theo dõi.”

“Làm tốt lắm!” Cơ Vô Dạ lập tức thoả mãn gật đầu. Bàn tay nắm chặt vỗ lên bàn phát ra âm thanh nho nhỏ.


Trở lại biệt viện ngoài thành Tân Trịnh, Long Ngạo Thiên đem Đông Quân đặt lên một chiếc giường nhỏ. Diễm Linh Cơ đứng ở bên cạnh nhìn về phía Long Ngạo Thiên hỏi: “Chủ nhân, xem ra chàng thực sự muốn đem Đông Quân về làm áp trại phu nhân đi!” Vừa nói Diễm Linh Cơ vừa đùa bỡn: “Đông Quân, thân phận nhưng không nhỏ đâu. Đường đường trưởng lão của Âm Dương gia, chàng dùng mỹ nam kế đem Đông Quân trở thành phu nhân chẳng phải nhất tiễn song điêu. Vừa đủ đạt được mỹ nhân lại vừa đạt được sự trợ giúp của Âm Dương gia. Chủ nhân, chàng thực là cao minh!”

Măt Long Ngạo Thiên đen lại, hắn liếc mắt nhìn về phía Diễm Linh Cơ một chút sau đó im lặng. Hiện giờ giữ im lặng chính là vàng. Lúc này, tầm nhìn Long Ngạo Thiên lại tập trung về phía Đông Quân. Trong lúc giao đấu, kim ô bị Long Ngạo Thiên xé nát khiên tâm mạch nàng bị tổn hại nặng. Lại bồi ngay cho nàng một đòn thật mạnh vào bụng. E rằng, Đông Quân sớm đã bị thương đến lục phủ ngũ tạng.

Bàn tay Long Ngạo Thiên bắt đầu phát ra ánh sáng lập loè màu xanh xinh đẹp. Một loại khí tràn ngập sinh cơ khiến cho Diễm Linh Cơ ở bên cạnh cũng cảm nhận được thoải mái. Chỉ thấy xung quanh lòng bàn tay Long Ngạo Thiên vờn quanh những ký tự khá đặc biệt. Loại khí tự này làm cho Diễm Linh Cơ có cảm giác vô cùng ký quái. Rõ ràng đây là lần đầu tiên nàng gặp loại ký tự này nhưng nó lại vừa quen thuộc lại vừa xa lạ vô cùng. Thật là cảm giác kỳ quái lạ lùng.

Khoé miệng Đông Quân đang chảy ra một dòng máu đỏ tươi, đôi mắt nàng nhắm nghiền lại. Mặc dù đang trong nửa tỉnh nửa mê nhưng nàng vẫn cảm giác được toàn thân mình đau nhức và không có sức lực. Bất chợt một cảm giác mát mẻ lan tràn toàn thân nàng làm cho nàng cảm giác cực kỳ thư thái. Giống như một bàn tay cực kỳ ma quái mơn trớn khắp cơ thể nàng. Nơi nào nàng bị đau thì bàn tay mớn trớn đến nơi đó sẽ lập tức hết sạch đau. 

“Ưm...” Đông Quân đột nhiên phát ra một tiếng rên kỳ quái. Tiếng rên này rơi vào trong tai Diễm Linh Cơ làm cho vẻ mặt Diễm Linh Cơ vì thế mà kỳ quái. Tiếng rên này làm cho Diễm Linh Cơ liên tưởng đến tiếng rên của mình. Nó giống hệt tiếng rên của nàng khi cái đó của Long Ngạo Thiên đâm thật mạnh vào trong người nàng. Chỉ khi đạt được cái cảm giác sảng khoái mới phát ra tiếng rên rỉ này.

“Ư, ưm, ư...” Những tiếng rên rỉ kỳ quái từ miệng Đông Quân phát ra. Theo đó khuôn mặt nàng ửng hồng, mi mắt hơi ướt át. Ngực nàng cũng trở nên hồng hào như thoa phấn. Bộ ngực sựa dường như vểnh lên và trở nên săn chắc hơn. Hai chân dài trắng nõn trở nên ửng đỏ và khẽ ma sát vào nhau. Đông Quân dường như đang động tình và phát ra những tiếng rên rỉ nho nhỏ: “Ưm, a, ưm...”

Diễm Linh Cơ bây giờ đã biến sắc mặt, hai hàng lông mày nàng nhăn lại cho thấy nàng vô cùng giận dữ. Giọng nói lành lạnh từ miệng Diễm Linh Cơ phát ra: “Chủ nhân, chàng thực sự đang chữa thương sao? Thiếp thấy thế nào cũng không giống!” Song khi thấy được mồ hôi to như hạt đỗ trên đầu Long Ngạo Thiên chảy xuống, Diễm Linh Cơ không có tiếp tục châm chọc. Nàng trực tiếp xoay người rời đi nơi này.

Thấy được Diễm Linh Cơ đã rời đi, Long Ngạo Thiên đưa tay của mình lên nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán. Sau đó khoé miệng hắn tươi cười giống như không có chuyện gì. Bàn tay hắn nhẹ nhàng du tẩu trên người Đông Quân một cách bình thản và thích ý. Nào có mệt mỏi gì đâu.


“Ưm...” Tiếng rên nhè nhẹ từ miệng Đông Quân phát ra. Đôi mắt xinh đẹp của nàng từ từ chớp chớp mở ra. Cảnh tượng mờ ảo của trần nhà dần dần hiện rõ ràng. Một ánh sáng xanh truyền tới làm cho Đông Quân có chút chú ý. Nàng chỉ cảm giác được toàn thân mình đang có người xoa bắp khắp cơ thể mình. Nó khiến cho nàng sướng khoái không thôi.

Tuy nhiên khi Đông Quân thấy được bàn tay đang du tẩu trên người nàng thì con mắt nàng cũng trở nên sắc lạnh hơn. Đặc biệt đập vào mắt Đông Quân là cây d*ơng vật như muốn phá quần chui ra cùng với vẻ mặt tà ác kia thì Đông Quân thực sự hoàn toàn giận dữ. Nàng lập tức mở miệng quát: “Đồ háo sắc vô sỉ, ta muốn giết ngươi!”

“A...” Thân thể nàng hoàn toàn không có sức lực. Khi mà nàng muốn động thì thân thể của nàng trực tiếp truyền đến cỗ đau nhức khiến cho nàng khẽ rên lên một hơi. Trước mặt của nàng, nàng thấy rõ được Long Ngạo Thiên vẫn dùng một tay phát ra ánh sáng xanh du tẩu trên người nàng, một tay thì móc vào trong quần hắn đem cái vật nổi to đùng kia chỉnh lại. Mặc dù đã chỉnh rồi nhưng nó vẫn nổi to tướng, dùng mắt thường cũng quá dễ thấy.

“Đây là cách nói của người Âm Dương gia với ân nhân đã cứu mạng họ sao?” Long Ngạo Thiên dùng giọng nói châm chọc mở miệng. Đông Quân chưa gặp loại nam nhân nào vô sỉ như vậy. Chính hắn là người đã làm nàng trở thành như vậy. Đối mặt với ánh mắt lạnh như băng cùng với con mắt đảo qua hạ thể của mình, Long Ngạo Thiên chỉ dùng ngón tay xách quần mình lên một cái: “Đừng hiểu lầm, chỉ là phản ứng sinh lý của nam nhân thôi. Cô nhìn xinh đẹp như vậy hơn nữa vừa rồi cô rên lên quả thực rất kích thích. Thằng đệ đệ của ta nhiều lúc nó không nghe lời ta trực tiếp nổi dậy chống lại ta. Ta cũng không có cách nào a, chẳng lẽ để cho đệ đệ của ta gặp muội muội của cô. Rồi để hai người giao đấu một phen quyết một trận thắng thua mới để cho nó hài lòng hạ xuống!?”

“Ngươi...” Đông Quân nghe được lời này thì vô cùng tức giận. Nàng chưa gặp người nào vô sỉ nói thanh thoát như vậy. Cái gì mà đệ đệ với muội muội. Nàng cứ nghĩ rằng hắn nói muội muội nàng là chỉ muội muội của nàng. Vậy mà khi nghĩ đến đệ đệ hắn nổi dậy, nàng hiển nhiên biết hắn nói đến cái gì. Muội muội của nàng còn không phải là... Tức giận đã hoàn toàn công tâm của nàng. Đông Quân nhịn không được trực tiếp nhổ ra một ngụm máu: “Phốc!”

“Này, này...” Long Ngạo Thiên tiếp tục hỏi: “Cô cũng không cần tức giận như vậy. Cô không muốn gặp đệ đệ của tam, không muốn giới thiệu nó với muội muội cô thì cô cũng không cần vì thế mà tức giận công tâm chứ. Mệt ta nãy giờ cố gắng cứu cô..”

“Phốc...” Đông Quân trực tiếp phun ra một ngụm máu nữa, ánh mắt nàng cũng trở nên lạnh lẽo hơn: “Ta không cần ngươi cứu ta. Giết ta đi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận