Đạo Chu

Nhìn thấy rõ Thái Tử ngã phịch xuống đất, não tung toé bắn ra thì Hàn Thiên Thừa mỉm cười, khoé miệng hắn khẽ nhếch lên. Nhẹ nhàng đem cung thu lại, Hàn Thiên Thừa nhếch miệng đối với người thiếu nữ. Lúc này người thiếu nữ đã ngẩn người ra vì cái chết của mình. Nàng ngay lập tức khẽ cắn hàm răng nói: “Ngươi...”

Người thiếu nữ biết mình lần này phạm phải đại sai lầm. Một khi thái tử chết như vậy toàn bộ tích góp từ trước đến nay của đại tướng quân muốn đẩy một con rối Hàn Vương lên ngôi vua toàn bộ thất bại. Muốn tìm được một người thay thế trong thời gian ngắn cơ bản là không có khả năng. Nếu tướng quân trách tội, nàng nhất định sẽ phải chết.

Ngay lập tức người thiếu nữ lập tức xoay người đuổi theo người thanh niên Hàn Thiên Thừa. Bách Độc Vương thấy được thái tử đã chết cũng lập tức trở về phụng mệnh.

Long Ngạo Thiên ôm ngực của mình sau đó dùng thuật thức truyền âm cho Vô Song Quỷ cùng với Khu Thi Ma lập tức trở lại. Hai người nghe được tin tức này thì lập tức xoay nhanh chóng rút về phía bên trong biệt viện. Không bao lâu thì Long Ngạo Thiên hội họp với hai người bọn họ.

Nhìn quét mặt về phía hai người, Long Ngạo Thiên nói: “Linh Cơ, nàng cùng với Bách Độc Vương, Khu Thi Ma, Vô Song Quỷ và Đông Quân theo đường hầm rời đi.”

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ kinh ngạc mở miệng lên tiếng nói: “Vậy còn chàng... tại sao không cùng thiếp và mọi người rời đi. Chàng muốn làm gì?”

“Chủ nhân...” Bách Độc Vương mở miệng nói: “Thân thể chủ nhân đáng giá nghìn vàng. Sao có thể mạo hiểm được. Hãy cứ để lão nô ở nơi này tiếp nhận nhiệm vụ nguy hiểm.” Đối với Long Ngạo Thiên, Bách Độc Vương cực kỳ cung kính.


“Đừng nói ngốc như vậy!” Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên trực tiếp đánh gãy ý định của mọi người: “Biệt việt sau đó lập tức tràn ngập độc khí. Mọi người rời đi ta yên tâm hơn. Ta sẽ rút lui lại sau khi kích hoạt chúng. Nhanh một chút đi... Đây là mệnh lệnh của ta. Các ngươi còn không mau nghe lệnh!”

Phanh! Cánh cửa còn lại trực tiếp phá vỡ. Đám Hàn binh lập tức chạy vào bên trong. Những thây ma sống do Khu Thi Ma triệu tập lập tức đánh về phía đám người Hàn binh. Một trận chém giết không có chút nào đặc biệt xảy ra. Hàn binh dù nhiều đi nữa nhưng một khi bị chết lập tức biến thành thây ma. Không chỉ có Khu Thi Ma biết thuật ngự quỷ đâu.

Đáng tiếc Hàn binh số lượng quá đông, số lượng này lên đến cả một nghìn binh lính. Dù thi ma có đông đến mấy cũng khó lòng đối phó với quân số áp đảo của Hàn binh. Hơn nữa rất nhanh có người phát hiện tấn công vào đầu thây ma có thể đem thây ma giết chết hoàn toàn. Tiếng ồn ào bắt đầu phát, Hàn binh bắt đầu kêu gọi nhau đem đầu mâu chỉ thẳng đầu thây ma.

Không bao lâu sau một đám binh lính tập trung ở toà nhà lớn đem Long Ngạo Thiên vây quanh. Đứng ở trên nóc nhà, Long Ngạo Thiên nhìn càng nhiều binh lính vây quanh ở nơi này. Hàn Phi đem Trương Lương cùng với những binh lính tiến vào nơi này. Tất cả bọn họ nhìn về phía Long Ngạo Thiên đang ôm tay ngạo nghễ ở trên đó.

“Tại sao chỉ có mình Xích Mi Long Xà Thiên Trạch...” Trương Lương lập tức mở miệng lên tiếng hỏi. Đôi mắt hắn lập tức nheo lại.

“Không ổn...” Hàn Phi đột nhiên nhớ đến điều gì đó quát lớn một tiếng: “Mau... tất cả binh lính mau lui lại!”


“Ngươi không thấy đã muộn sao!?” Long Ngạo Thiên thở ra một hơi dài. Từ ngón tay hắn trực tiếp bắn ra một ngón tay. Ngay sau đó tám tia lửa trực tiếp xuyên qua đám người binh lính trực tiếp bắn vào bốn thùng đặc biệt dấu kín ở bốn góc.

Bùm! Một tiếng nổ vang lên, bốn chiếc thùng lập tức phát ra khói màu xanh đen. Trương Lương mở miệng nói: “Không được, chúng ta trúng kế mai phục. Quân địch có chuẩn bị trước chờ chúng ta rơi vào bẫy.”

Bàn tay Long Ngạo Thiên lúc này vung ra, hai tấm khăn che mặt bay về phía hai người Trương Lương và Hàn Phi. Giọng nói Long Ngạo Thiên bình thản: “Hai chiếc khăn này đeo vào có lẽ sẽ giữ được tánh mạng của các ngươi đó!” Nói xong Long Ngạo Thiên trực tiếp đục mái nhà chúi xuống phía dưới. Ở nơi đó có một đường hầm bí mật đã chuẩn bị sẵn.

Trương Lương và Hàn Phi trực tiếp bắt lấy khăn che mặt của Long Ngạo Thiên đưa ra. Họ lại không nghi ngờ chút nào trực tiếp đem nó trùm lên khăn che mặt của mình. Vừa trùm lên thì khói màu xanh đen đã lan toả khắp nơi. Một khi người nào hít phải khói độc này lập tức sẽ ngã thẳng xuống mặt đất. Trực tiếp trúng độc bỏ mình không xa. Nếu sống có lẽ sống thêm được vài chục khắc là cùng.

Rầm! Từng người Hàn binh ngã xuống trước mắt Hàn Phi khi bị trúng khói độc. Một số tàn binh ở ngoài thấy được cảnh này sau đó trực tiếp nhanh chóng lùi lại. Đôi mắt đám người hoảng sợ nhìn về phía đám khói xanh đen lan tràn khắp nơi.

Vài canh giờ trước, Lộng Ngọc mặc một thân quần áo đen bó sát người tiến vào trong căn phòng dược. Những chiếc tủ đựng thuốc, nàng vươn tay nhẹ nhàng đưa lên miết những cánh cửa tủ đồng thời nheo mắt lại. Lúc này, một cái bàn có được những chiếc lọ điều chế dược liệu đập vào trong mắt Lộng Ngọc. Nàng không nhịn được tò mò tiến đến khám xét sau đó đưa lên mũi ngửi.


Bất chợt một người nữ nhân xinh đẹp mở ra cánh cửa bước vào trong căn phòng điều chế dược này. Nàng bước vào không bao lâu thì một âm thanh vang lên: “Thời kỳ nhạy cảm này, muội không nên đường đột gọi ta vào cung...”

Khi mà người nữ nhân xinh đẹp mặc y phục màu xanh làm liếc mắt nhìn về phía người nam nhân tóc trắng mặc y phục màu đỏ kia. Người nam nhân đang ngồi ở trên ghế, người nữ nhân xinh đẹp châm chọc nói: “Huynh sợ rồi à! Biểu ca... Hihihi...” Lộng Ngọc nghe được âm thanh này thế nhưng kinh ngạc mở to mắt: “cuối cùng huynh cũng chịu đến gặp mặt ta hay huynh sợ ta sẽ hỏi huynh khi biết Thiên Trạch còn sống!?”

“Muội vẫn nhớ đến hắn ta sao?” Người nam nhân tóc trắng dùng ngón tay sờ mắt mình và thông qua kẽ hở hai ngón tay nhìn về phía nữ nhân này nói: “Mười ba năm qua, Minh Châu, muội chưa từng quên hắn hay sao? nếu là như vậy đối với cả ta, muội và vương thượng đều không phải là chuyện tốt!”

Minh Châu chỉ khẽ mỉm cười một cái, nàng không trả lời Bạch Diệc Phi mà chỉ lẳng lặng cầm lấy một chiếc bình nhẹ nhàng đưa ra: “Chiếc dây căng quá thì cũng sẽ bị đứt. Giống như năm xưa huynh dùng mạng một nghìn binh lính Hàn quốc để bắt thái tử Thiên Trạch vậy. Huynh nên học vương thượng dùng huân hương tỉnh não. Loại hương Bách Việt này là món đồ yêu thích của vương thượng.” Cắm chiếc que vào, Minh Châu khẽ đưa lên mũi của mình để ngửi: ”Nếu dùng các hương liệu khác để điều hoà thì hiệu quả của Bách Việt chi hương sẽ tăng gấp bội.” Vừa nói thì Minh Châu khẽ nháy mắt đối với Huyết Y Hầu.

“Nếu muốn điều chế tốt loại huân hương Bách Việt này, nỗi sợ là chất điều hoà tốt nhất!” Bạch Diệc Phi nhẹ giọng mở miệng nói. Bàn tay của Huyết Y Hầu đưa ra một cái chai lọ nho nhỏ đưa cho Minh Châu: “Nhưng muội phải cẩn thận, quá trình điều chế rất nguy hiểm.”

“Ta đã sớm nằm lòng cách khống chế nó rồi...” Minh Châu nhẹ giọng mở miệng nói: “Còn là huynh dạy cho ta mà...”

“Ta dạy cho muội...” Bàn tay để lên gối mình, Huyết Y Hầu vẫn bình thản mở miện nói: “Là để ứng phó tình hình cấp bách...”

“Tình hình cấp bách...” Minh Châu mở miệng lên tiếng nhỏ giọng hỏi: “Ta đã chọn ra đủ số mỹ nữ để thoả mãn như cầu của huynh. Bao năm ta giúp huynh đoạt được những thứ huynh muốn, kể cả việc ta an vị trong vương cung làm tai mắt cho huynh bên cạnh Hàn Vương. Nhưng huynh chưa từng bao giờ nói cho ta biết, Thiên Trạch huynh ấy vẫn còn sống!”


“Xem ra muội vẫn chưa quên được Thiên Trạch...” Huyết Y Hầu đưa ngón tay sờ huyệt thái dương mình và uyển chuyển gõ nhẹ. Khuôn mặt hắn vẫn là bình tĩnh tự tin và cao ngạo như thế: “Hắn hiện giờ đã không còn là thái tử Bách Việt năm xưa mà muội yêu nữa. Hắn bây giờ chỉ là một kẻ tràn ngập dã vọng thù hận đối với Hàn quốc này thôi. Muội vẫn muốn lựa chọn hắn sao?”

“Biểu ca...” Minh Châu chần chơ một chút sau đó nhoẻn miệng cười nhìn về phía Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi nói: “Huynh chưa bao giờ thực sự hiểu nữ nhân cả. Nữ nhân luôn làm việc theo cảm tính. Huynh luôn biết điều đó mà. Kể từ khi huynh bước vào nơi này, ta đã chuẩn bị mọi thứ rồi! Nãy giờ thời gian dài nói chuyện với ta như vậy, huynh có cảm giác được gì không?”

Nếu Huyết Y Hầu hầu trước đây nhất định sẽ có cảm ứng. Đáng tiếc Huyết Y Hầu hiện giờ không có chút biểu hiện nào. Nguyên nhân bởi vì Huyết Y Hầu bây giờ vốn là người của Long Ngạo Thiên. Dù công pháp hắn tu là hàn băng cũng có đặc tính bách độc bất xâm. Ánh mắt Huyết Y Hầu trở nên lạnh như băng nói: “Muội làm gì với ta!?”

“Không có gì?” Minh Châu mỉm cười: “Chỉ là một chút huân hương đặc biệt nhằm vào cao thủ như huynh. Huynh chỉ sẽ ngủ một giấc mà thôi.”

“Muội...” Huyết Y Hầu lập tức giận giữ mở miệng quát lên. Tuy nhiên Huyết Y Hầu đóng giả rất giống. Lúc này hắn trực tiếp giả vờ đầu lảo đảo lắc lư sau đó từ từ gục xuống. Đôi mắt nhắm nghiền đến cuối cùng tiếng hít thở đều đều như đang ngủ thật.

“Biểu ca, huynh hãy ngủ một giấc!” Minh Châu đi về phía trước dùng ngón tay nâng lên cằm Huyết Y Hầu Bạch Diệc Phi: “Muội cần đi lấy một thứ của huynh...” Nói đến đây thì Minh Châu đưa vào trên người Huyết Y Hầu lấy một lệnh bài. Khoé miệng Minh Châu khẽ nhếch lên: “Người đâu!”

Cạch! Cánh cửa lần nữa mở ra, hai cung nữ tiến vào đối với Minh Châu chào hỏi. Minh Châu mở miệng nói: “Hầu gia mệt mỏi, các ngươi có thể đưa hầu gia đi nghỉ ngơi!” Hai vị cung nữ lập tức cung kính gật đầu một cái. Sau đó cả hai đưa tay nâng lên vị hầu gia này sau đó đem hai người rời đi. Minh Châu chỉ lẳng lặng ở nơi đó nắm giữ một cái lệnh bài tượng trưng cho Huyết Y Hầu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận