Đạo Chu

Đôi lông mi xinh đẹp Minh Châu khẽ nhăn lại nhìn về phía Lộng Ngọc. Trong thời gian ngắn, hai người lẳng lặng nhìn về phía nhau. Không khí trở nên hết sức xấu hổ. Minh Châu lập tức xoay người đi, nàng lẳng lặng nói: “Vậy để Thiên Trạch, hắn tự mình đến đem ngươi thả đi!”

Lộng Ngọc có thể trơ trơ nhìn về phía Minh Châu rời đi. Tuy nhiên đôi mắt xinh đẹp Lộng Ngọc cũng theo đó hơi nhíu mày lại. Đôi môi nàng mím mím như suy tư điều gì đó. Ánh mắt cũng trở nên ngưng trọng hơn nhiều. Nàng lẳng lặng như đang chờ đợi điều gì đó. 

Hàn Phi rời đi Hàn Vương cung, hắn đang đi song hành với Trương Lương. Lúc này, Hàn Phi mở miệng lên tiếng nói: “Không nghĩ tới, đám người Thiên Trạch đó lại có thể lợi dụng đường hầm Trịnh quốc để lại vào cung bắt phụ vương và Hồng Liên sau đó rút đi một cách an toàn!”

Ngay lúc này đi bên cạnh Hàn Phi, Trương Lương mở miệng nói: “Hàn huynh, Trinh quốc năm xưa sau khi bị Hàn quốc chúng ta diệt vong. Chúng ta đã đem đường hầm ở dưới nền đất phá huỷ. Ta chưa từng bao giờ nghĩ đến còn có một đường hầm khác.”

“Tử Phòng, xem ra đệ không biết cũng phải!” Hàn Phi mở miệng nói: “Nếu như ta đoán không nhầm thì đường hầm này được xây dựng trên địa đạo Trinh Quốc để lại. Hẳn phụ vương ta muốn lưu dữ cho chính mình sử dụng. Chỉ là không nghĩ tới lại bị chính kẻ địch lợi dụng đem mình bắt đi rời khỏi cung một cách thần không biết quỷ không hay. Xem ra phụ vương ta thực sự thất sách!”

“Nghe được Hàn huynh nói vậy, Lương cũng đã có vài phần hiểu!” Trương Lương nghe được những lời này cũng gật đầu. Song con mắt hắn lại càng trĩu xuống. Hắn trầm tư nhìn về phía Hàn Phi hỏi: “Hàn huynh, chỉ là ta thắc mắc một điều. Làm thế nào mà Thiên Trạch lại có thể biết được đường địa đạo này tiến vào Hàn cung. Phải biết nếu là địa đạo mà Hàn Vương sử dụng, nó phải tuyệt đối bảo mật. E rằng những người thân cận nhất của Hàn Vương cũng khó lòng biết được. Thiên Trạch làm thế nào biết rõ như vậy?”


“Điểm này...” Hàn Phi trầm mặc lên tiếng nói: “Đến bây giờ ta cũng không rõ!”

“Đại nhân là Cửu công tử Hàn Phi!” Một người nam nhân có khuôn mặt bình phàm và ăn mặc rách rưới đã chờ đợi ở ngoài Hàn Vương cung. Khi mà Hàn Phi và Trương Lương vừa ra khỏi Hàn Vương cung thì người nam nhân này đã mở miệng nói: “Ta được người nhờ cậy đứa món đồ này cho đại nhân.”

“...” Trương Lương và Hàn Phi, cả hai người nhìn về phía nhau. Đầu tiên là Hàn Phi mở miệng hỏi: “Không biết là người phương nào nhờ cậy tiên sinh đưa thứ hộp này cho ta?”

“Thảo dân không biết!” Người nam nhân lắc lắc đầu mở miệng nói: “Thảo nhân được người nhờ cậy ở đây chờ Cửu công tử. Vị đó đưa cho thảo dân ít vụn bạc nói tiểu nhân ở nơi này chờ Cửu công tử. Nếu như giao thứ này cho Cửu công tử, tiểu nhân nhất định sẽ được Cửu công tử trọng thưởng!” 

“...” Hàn Phi nghe vậy nhăn mày một cái nhìn sang Trương Lương. Trương Lương lập tức hiểu chuyện nhìn sang thân binh. Thân binh bên cạnh Trương Lương đã lâu lên có thể ngay tức khắc hiểu ý. Hắn chắm tay khom người với hai người sau đó đi về phía người nam nhân kia đem chiếc hộp nhận lấy. Đồng thời mở chiếc hộp ra đảm bảo không có bất cứ cơ quan và nguy hiểm gì. Đồng thời còn dùng một thanh bạc nhỏ quết lên bức thư nhỏ nằm trong đó cùng với chiếc bình đảm bảo rằng sẽ không có độc dược ở nơi này. Gần như cẩn thận quả mức.


Trương Lương đem hộp nhận lấy và tờ giấy mở ra. Ngay sau đó một hàng chữ liền hiển lộ ra trong giấy. Bàn tay Trương Lương đem chiếc giấy chuyển qua cho Hàn Phi và nụ cười nhẹ trên mặt Trương Lương phát ra: “Hàn huynh, ngươi xem!”

“Đây là...” Đem nội dung bắt đầu đọc, Hàn Phi mừng rỡ nói: “Long huynh đúng là... Không nghĩ tới, chúng ta lại một lần nữa làm phiền Long huynh!” Lập tức Trương Lương ở bên cạnh mỉm cười gật đầu. Hàn Phi từ trong lòng ngực lập tức lấy ra một ít bạc vụn nhờ thân binh đưa cho nam nhân kia. Nhận được bạc từ Hàn Phi, nam nhân kia rối rít cúi đầu cảm tạ sau đó nhanh chóng rời đi.

Đứng ở trên lầu các cao, Cơ Vô Dạ lạnh lùng nhìn về phía Huyết Y Hầu mở miệng hỏi: “Ngươi nói cho ta biết làm sao mọi chuyện lại biến thành như vậy. Đừng nói cho ta ngươi không biết gì cả!”

“Việc này là ngoài dự đoán!” Huyết Y Hầu mở miệng nói. Hai tay chắp lại đặt ở sau lưng lẳng lặng nói: “Thái tử chết là một việc ngoài ý muốn. Thiên Trạch đã không còn có cách nào khác ngoài việc bắt giữ Hàn Vương An cùng với Hồng Liên công chúa. Hẳn là hắn sợ chúng ta cá chết lưới rách đối với hắn. Chính vì vậy mà mới bắt Hàn Vương An ý đồ thoát khỏi chúng ta khống chế...” Song Huyết Y Hầu tuyệt không để lộ ra Minh Châu đã giao cổ mẫu cho Long Ngạo Thiên.


“Ngươi...” Cơ Vô Dạ nắm tay chặt lại, vẻ mặt cực kỳ dữ tợn nói: “Đây là kế hoạch của ngươi đưa ra. Bây giờ ngươi lại nói với bản tướng quân xảy ra ngoài ý muốn!”

“Tướng quân, điều này chỉ có thể trách Tứ công tử Hàn Vũ quá cáo già!” Huyết Y Hầu chắp tay sau lưng hơi liếc đầu nhìn về phía Cơ Vô Dạ: “Điều này không hoàn toàn trách được Thiên Trạch. Đúng vì lý do này mà khi Hàn Vương bị bắt, ta mới đề bạt Hàn Phi tạm thời nắm giữ thái tử. Nếu như một khi Hàn Vương xảy ra chuyện như vậy Hàn Phi nhất định thành cái địch cho mọi người nhắm bắn. Cả Hàn quốc không có bất cứ ai muốn Hàn Phi trở thành Hàn Vương cả.”

“Đến lúc đó, Hàn Vũ vì vương toạ nhất định sẽ tìm mọi cách giết chết Hàn Phi. Chúng ta chỉ cần chờ đợi và nắm thật chặt chứng cứ. Đem cái chết Hàn Phi cắn chặt do Hàn Vũ. Lúc đó, chúng ta có thể lựa chọn một con rối khác trong đám người công tử vương tộc. Một con rối dễ dàng khống chế hơn mà không phải nhưng kẻ như Hàn Vũ và Hàn Phi.”

Minh Châu rời đi phòng tối không được bao lầu thì Lộng Ngọc cũng bắt đầu hành động. Nàng cũng cảm nhận được thấy không có người ở xung quanh. Thân thể mình cũng bị khoá lại bằng những dây xích. Ngay lập tức nàng đưa hai tay bị gống lên trực tiếp hướng về phía trên đầu kéo ra. 

Một chiếc cây kim nhỏ trực tiếp rơi xuống đất, ngón tay nhỏ cầm cây kim lên đem cây kím đưa vào miệng mịnh khẽ cắn chặt. Đầu cúi thấp đem cây kim tra vào ổ khoá. Với năng lực đặc biệt của nàng thì chỉ mấy giây sau đã đem chiếc khoá ở cổ tay nàng mở ra. Hiện giờ khoá cổ tay đã mở, nàng dùng hai tay mở khoá chân càng thêm dễ dàng.

Thân thể đứng dậy, Lộng Ngọc vươn bàn tay khẽ xoay xoay cổ tay mình, sau đó nàng lẩm bẩm: “Mình phải lập tức trở về đem chuyện này báo cho tỷ tỷ và Cửu công tử mới được!”


Tại một nơi khác, đoàn người Diễm Linh Cơ nhìn về phía Long Ngạo Thiên như một kẻ chết đói đang ăn thức ăn. Điều mà họ bàng hoàng chính là cứ mỗi giờ trôi qua, họ lại thấy rõ ràng thân thể Long Ngạo Thiên trở lên to béo hơn. Trông Long Ngạo Thiên lúc này bắt đầu có hình thể đo con vô cùng. Diễm Linh Cơ thấy vậy thì khoé miệng cũng theo đó liên tục co giật liên hồi. Nàng khẽ mở miệng nói: ”Chủ nhân, ngươi như thế này không thành vấn đề chứ?”

“Không sao?” Long Ngạo Thiên vừa ăn thịt gạo lại tiếp tục phẩy tay đối với đám người nói: “Bí thuật lần này nhất định cần phải bổ sung thật nhiều thức ăn. Trong vòng hai ngày, ta cần đem loại thuật này hoàn thành. Đến lúc đó chính là lúc chân chính kế hoạch bắt đầu.”

Đông Quân nhìn về phía Long Ngạo Thiên, thân hình to béo Long Ngạo Thiên lúc này cũng làm cho nàng hoảng sợ. Nàng không rõ được loại bí thuật nào cần phải có việc cần làm chính là ăn thật nhiều. Đối với điều này nàng vô cùng tò mò. Song nàng cũng chỉ là tù nhân chỉ im lặng không tiện lên tiếng chút nào.

Long Ngạo Thiên híp mắt lại sau đó tiếp tục ăn. Trong lòng hắn ngẫm nghĩ: “Có lẽ cũng là lúc đem Cơ Vô Dạ giết rồi. Hiện giờ mình cũng làm giả di chúc thư của Hàn Vương An. Không biết khi Hàn Vương An để lại di chúc thư bí mật này thì đám người cao tầng Hàn quốc sẽ có phản ứng gì đây. Mình quả thực rất là mong chờ đám người đó có phản ứng gì. Thật là thú vị...”

Nói đến đây, Long Ngạo Thiên mới nhớ được Hồng Liên công chúa. Hắn mở miệng hỏi: “Hồng Liên công chúa, nàng thế nào rồi?”

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ mở miệng nói: “Xem ra người còn rất quan tâm đến Hồng Liên công chúa sao? Hồng Liên công chúa... nàng ta...” Nói đến đây Diễm Linh Cơ hơi nhẹ nhàng hướng về phía Thiên Trạch dựa sát gần. Giọng nói tràn ngập mị hoặc: “Tính tình còn không nhỏ đâu...”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận