Đạo Chu

Đôi mắt Hồng Liên dưng dưng, bàn tay đưa lên. Ở trong đôi mắt ngây thơ to tròn của Hồng liên đã xuất hiện chút ươn ướt. Nàng tràn ngập chờ mòng nhìn về phía Long Ngạo Thiên. Chỉ thấy Long Ngạo Thiên đưa tay lên đối với mọi người ở nơi này nói: “Các vị, chủ nhân các vị đã đoạt được thuốc giải. Có hay không đem vị công chúa ngốc nghếch này trả lại cho ta!”

“Ngươi nói xem, tiểu soái ca!” Diễm Linh Cơ khẽ nhẹ động đôi môi. Nàng khẽ mỉm cười mở miệng nói. Ngay sau đó đôi mắt nàng biến thành nghiêm túc, nàng cũng theo đó động. Bàn tay nắm chặt hai cây châm dài, hai tay bắt chéo phất mạnh.

Phừng! Lập tức một đám cây cối bắt đầu bốc lên ngọn lửa hừng hực. Nó đem cả khu vực này vây lại tạo ra một chiếc vòng lửa nhốt đám người lại cùng với nhau. Hơi nóng làm cho Long Ngạo Thiên cảm giác được nhiệt độ tăng cao.

Xoẹt! Diễm Linh Cơ trực tiếp chém ra, một lưỡi nửa hình bán nguyệt đánh thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Lập tức Long Ngạo Thiên nghiêng đầu cười lớn: “Hahàha... Xem ra đàm phán thất bại rồi.” Bàn tay hắn vỗ mạnh vào lòng bàn chân, tà áo phất ra. Năm ngón tay hướng về phía trước phất ra: “Đến đây đi, để ta xem thủ hạ Thiên Trạch lợi hại như thế nào!”

Ngay lập tức Diễm Linh Cơ vọt lên cùng về phía Long Ngạo Thiên. Cùng lúc đó hình bán nguyệt bắn ra thực chất là cây phi châm của Diễm Linh Cơ. Nó trực tiếp xoay lại đường cong công về phía Long Ngạo Thiên. Hồng Liên thấy vậy đưa tay nắm chặt đặt ở ngực hét lên một tiếng: “Cẩn thận!”

“Hư...” Đột nhiên xuất hiện Bách Độc Vương, hắn trực tiếp vung tay ra. Một đám châm dài bắn ra. Chúng đều toả ra khói độc màu đen chết chóc. Tất cả chúng bắn nhanh về phía Long Ngạo Thiên. Lập tức chỉ thấy được Long Ngạo Thiên đưa tay lên kết một cái ấn ký.

Phanh, phanh, phanh... Toàn bộ những đòn tấn công đánh lên người Long Ngạo Thiên tạo ra một cái chuông vàng trong suốt khá lớn bao bọc lại xung quanh. Tất cả những gì đánh lên trên nơi này đều trực tiếp bị bắn ngược lại. Đám người Diễm Linh Cơ lập tức nhìn cảnh này mà sợ hãi.


“Hống!” Một tiếng rồng gầm phát ra. Bàn tay Long Ngạo Thiên đưa lên không trung hướng về phía Hồng Liên hư trảo một cái. Lập tức Hồng Liên hét lên một tiếng nhỏ: “A...” Nàng sợ hãi khi thấy được một cỗ hấp lực khủng bố đem nàng trực tiếp lôi kéo về phía Long Ngạo Thiên.

Ầm, ầm... Vô Song Quỷ lập tức chớp lấy thời cơ nhanh như chớp vọt thẳng về phía Long Ngạo Thiên. Bàn tay hắn đưa ra trực tiếp đánh về phía Long Ngạo Thiên. Ngay lập tức Long Ngạo Thiên đưa tay lên trực tiếp đón đỡ đòn tấn công của Vô Song Quỷ.

Chớp thời cơ trong tích tắc, Diễm Linh Cơ nheo mắt lại quay ra nhìn về phía Hồng Liên đang bị kéo tới. Thân mình nàng nhanh chóng vọt lên hướng về phía Hồng Liên. Cây châm mang lửa hừng hực hướng về phía Hồng Liên đâm đi.

Oanh! Cú va chạm giữa Vô Song Quỷ và Long Ngạo Thiên phát ra một trận đinh tai nhức óc. Khí kình trực tiếp bắn ra bên ngoài khiến cho cây cối đổ dạt, bụi mù bị hất lên. Trong lúc này, đôi mắt Long Ngạo Thiên nhìn thẳng về phía Hồng Liên, hắn trực tiếp từ tay còn lại đánh ra một chưởng.

Ngâm! Tiếng rộng gầm phát ra, một kình khí với hình con rồng trực tiếp đánh ra bên ngoài. Nó hung hăng hướng về phía Hồng Liên công chúa mà đánh ra. Diễm Linh Cơ thấy vậy kinh ngạc nghĩ chẳng lẽ Long Ngạo Thiên thật muốn ra tay với Hồng Liên công chúa.

Vù... Vậy mà trước con mắt kinh ngạc của Diễm Linh Cơ, con rồng lại trực tiếp uốn lượn qua thân hình Hồng Liên mà không làm bị thương nàng ta. Nó trực tiếp há miệng đánh thẳng về phía Diễm Linh Cơ với tốc độ nhanh chóng. Thân hình Hồng Liên vẫn trực tiếp bay về phía Long Ngạo Thiên.

Cùng lúc, bàn tay Long Ngạo Thiên gia tăng lực lượng đẩy mạnh Vô Song Quỷ. Ngay lập tức Vô Song Quỷ bị Long Ngạo Thiên đẩy lui vài bước. Ở bên cạnh, Khu Thi Ma lập tức chống gậy trên mặt đất. Một đồ án màu xanh sáng lên, một đám bọ lúc nhúc phát ra chui ra. Bàn tay Khi Thi Ma trực tiếp hất ra một đám bọ lập tức bay thẳng về phía Long Ngạo Thiên.


“A...” Hồng Liên kinh ngạc hô lên một tiếng. Sau đó nàng trực tiếp ngã vào trong lòng Long Ngạo Thiên. Đôi mắt nàng mê ly, một cảm giác an toàn khiến cho nàng trực tiếp tựa sát vào lồng ngực Long Ngạo Thiên. Nàng không hề băn khoăn một đám côn trùng đang đánh về phía này.

Ngay tức khắc, Long Ngạo Thiên ôm lấy Hồng Liên xoay tròn một vòng. Lòng bàn tay Long Ngạo Thiên như có một hấp lực kỳ quái. Một đám côn trùng lập tức xoay vòng trung quanh hai người sau đó đảo hướng trực tiếp đánh thẳng về phía Bách Độc Vương.

Con mắt Bách Độc Vương mở lớn, hắn sợ hãi nhìn về phía một đám côn trùng sáng rực kia đánh về phía mình. Ngay lập tức hắn lui lại, bàn tay trực tiếp xua đuổi ra một đám độc khí màu xanh đánh về phía đám côn trùng làm cho chúng trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Diễm Linh Cơ cũng rút ra trên đầu một đám phi châm. Trong tay nàng tổng cộng có tám phi châm tất cả. Chúng lập tức bốc lên ngọn lửa hửng hừng. Bàn tay nàng trực tiếp vung lên, một đám phi châm đánh về phía Long Ngạo Thiên. Đồng thời bàn tay nàng cũng vung lên, hai ngọn lửa khủng bố từ hai tay nàng bắn ra.

Ngâm, ngâm... Một đán phi châm cùng với rộng lửa trực tiếp phóng về phía Long Ngạo Thiên. Đặc biệt hai con rồng lửa trực tiếp từ hai bên vây công Long Ngạo Thiên. Chúng há cái miệng khổng lồ táp thẳng về phía hai người.

Ngâm! Một âm thanh rồng ngâm mạnh mẽ khủng bố phát ra. Một luồng kình khí hình rồng trực tiếp bao phủ hai người Long Ngạo Thiên và Hồng Liên. Nó liên tục mở rộng xoay tròn đem đám phi châm lửa đánh bay. Đồng thời hai con rồng lửa khủng bố cũng bị đánh tan. Con rồng xoay tròn mở rộng ra diện tích đồng thời nó lại phát ra tiếng ngâm rít gào to lớn. Sau đó nó trực tiếp há miệng đánh về phía Diễm Linh Cơ với tốc độ cực nhanh.

Oanh! Âm thanh vang dội phát ra, Diễm Linh Cơ trực tiếp nhảy sang một bên tránh trong đường tơ kẽ tóc. Rồng ngâm đánh thẳng về phía trước đem mặt đất cày tung toé. Theo đó những cây cối to lớn đều bị kình lực con rồng đánh nát ầm ầm đổ xuống.


“Bảo vệ đại vương, mau bảo vệ đại vương!” Một đoàn binh lính từ phía xa nhanh chóng vọt tới đem ba người Hàn Phi, Trương Lương và Hàn Vương An vây lại. Đồng thời một đám mũi tên hướng về phía Thiên Trạch bắn ra. Chúng chi chít như mưa sao trời. Lần này đám người khôn hơn rồi, mỗi người đều lấp ở một chỗ tản ra mà không có tập trung. Mưa tên từ bốn phương tám hướng mà tới.

“Hừ...” Thiên Trạch hừ nhẹ một tiếng. Đám cung tiễn bắn về phía hắn lập tức lại bị lực lượng kỳ dị lôi kéo. Chúng tạo ra hàng trăm nghìn mũi tên, tất cả đều chuyển hướng về phía đám người Hàn Phi mà công kích.

“Bảo vệ đại vương, mau bảo vệ đại vương.... A... A...” Tiếng hét lên của đám người vang lên. Từng người ngã xuống phía dưới mặt đất. Tất cả đều sợ hãi nhìn về phía bộ xương khô khổng lồ kia. Đặc biệt lúc này một người trong đám người đó hét lên: “Mau dừng bắn tên lại, mau dừng lại!”

“Vụt, vụt, vụt...” Âm thanh vang lên, những bóng đêm loé trong không khí. Thiên Trạch khinh thường nhìn về phía cảnh này. Đặc biệt hắn thấy được một đám binh lính đem Hàn Vương nhanh chóng rời đi nơi này. Đồng thời hàng nghìn tinh binh Hàn quốc bắt đầu cầm trường thương và chiến mâu nhanh chóng vọt về phía Thiên Trạch.

Đoàn người đi đầu lại là Huyết Y Hầu và Cơ Vô Dạ. Huyết Y Hầu uyển chuyển đưa tay lên hướng về phía Long Ngạo Thiên nói: “Nhiều năm như vậy nhốt ngươi lại, không nghĩ tới thực lực ngươi không giảm chút nào. Nhưng ngươi đã mất đi giọng nói, mất đi âm thanh. Ngươi làm thế nào dùng được âm công đây? Giống như trước đây, ngươi sẽ đối đầu với một nghìn tinh binh. Lần này là một vạn tinh binh Hàn quốc, ngươi sẽ làm thế nào đây?”

“Một vạn tinh binh Hàn quốc không tôi đâu!” Thiên Trạch nhìn về phía hàng trăm hàng nghìn người nhanh chóng bu kín tại nơi này. Khoé miệng Thiên Trạch hơi nhếch lên. Bấy giờ hắn mới dùng tay quệt miệng của mình: “Ai nói với ngươi ta bị mất đi âm thanh đây!”

“Không ổn...” Huyết Y Hầu lập tức mở miệng quát lên: “Lập tức rút lui!”

“Muộn rồi!” Thiên Trạch cười nhạt nói, hai tay hắn bắt đầu rộng mở: “Long Khiếu Cửu Thiên: Ngâm, ngâ...” Một tiếng rồng ngâm bắt đầu phát ra. Nó tạo ra một sóng xung kích mang theo tần số chết chóc bắt đầu lan tràn ra bên ngoài. Tốc độ nhanh chóng làm cho người khiếp đảm.


“Mau, mau bịt tai lại!” Cơ Vô Dạ cảm giác được đầu đau đến đinh tai nhức óc. Hắn cảm giác được thân thể giống như đặt ở một nơi gì đó liên tục bị các loại châm đâm khắp người từ bên trong lẫn bên ngoài. Mãng nhĩ đau đớn làm cho Cơ Vô Dạ vô cùng khó chịu. Bàn tay hắn trực tiếp đưa lên dùng hai tay đút vào tai của mình.

Thiên Trạch thấy cảnh này thì giễu cợt và châm chọc. Nếu như chỉ bịt tai vào mà có thể chống lại Long Khiếu Cửu Thiên của hắn thì đúng là ngây thơ. Nó tạo ra một sóng đánh thẳng vào não bộ khiến cho đầu óc choáng váng. Chỉ có thể dùng cao thâm nội lực chống lại mà không dùng tay hoặc đồ vật che lấp lỗ tai. Cơ thể người bảy thành là nước và nước cũng truyền được âm thanh hay sóng. Nó cũng theo sự rung động mạch máu công kích não bộ.

“Ta chỉ muốn cứu đi vị công cháu ngốc nghếch này... mà không!” Đột nhiên tiếng ngâm trực tiếp vang lên làm cho đám người Long Ngạo Thiên ở nơi này nghe được. Ngay lập tức vẻ mặt Long Ngạo Thiên dại ra, hắn lập tức ôm chặt lấy Hồng Liên. Một cái đại chung lập tức xuất hiện bao bọc lấy cơ thể hai người rồi Long Ngạo Thiên ôm nàng trực tiếp sử dụng khinh công bỏ chạy ra cách xa trung tâm tiếng hống vang lên.

“Phốc...” Tiếng ngâm vang lên không phân biệt địch ta, Thực lực ở đây có chút yếu đuối Bách Độc Vương trực tiếp phun ra một ngụm máu tươi. Ngay cả Vô Song Quỷ tinh thông ngoại công có nội lực khá thấp cũng trực tiếp phun ra một ngụm máu từ lỗ mũi.

Diễm Linh Cơ trực tiếp quát lên: “Mau ngồi xuống dùng nội lực bảo vệ tâm mạch!” Vừa nói thì nàng đã trực tiếp ngồi xuống điều công bảo vệ bản thân mình. Tất cả ngồi xuống, họ dựa theo công pháp mà Long Ngạo Thiên dạy dùng để chống lại loại âm ba công này.

Phốc, phốc... Một đám binh lính Hàn quốc ngã xuống mặt đất. Tất cả lỗ tai, mũi cùng với mắt bọn họ chảy ra máu tươi. Hơi thở họ dần dần yếu bớt và sau đó là tắt hắn.

Hai người Trương Lương và Hàn Phi đã chạy ra xa nhưng không có khá hơn gì. Miệng và lỗ mũi họ trực tiếp chảy ra máu tươi. Đầu óc trực tiếp choáng váng nhưng âm thanh rồng ngâm đó vẫn vang lên. Khi mà Hàn Phi gặp được nguy hiểm nhất thì lập tức khung cảnh xung quanh hơi thay đổi. Nó biến thành màu xám trắng và một thanh niên mái tóc màu trắng dài cùng với khuôn mặt xám xịt và đôi mắt bị vải màu đen che đậy. Trương Lương mơ màng nhìn về phía người này hỏi: “Hàn huynh, đây là...”

“Tử Phong, mau cùng ta đem phụ vương rời đi nơi này. Nơi này không thể ơ lâu!” Vừa nói thì Hàn Phi đã quay ra nhìn về phía người nam nhân kia nói: “Chúng ta còn cần ngươi bảo vệ. Cảm ta ngươi!” Hắn trực tiếp xách theo Hàn Vương sau đó Trương Lương cũng mang theo Hàn Vương nhanh chóng đi cách xa khu vực trung tâm. Người thanh niên kỳ quái này hộ tống ba người ở phía sau. Họ cũng để mặc những binh lính ngã xuống đất. Dường như có một loại cách trở nào đó ngăn cản âm thanh công kích lấy ba người từ người thanh niên kia phát ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận