Đạo Chu

Một con chim gỗ lẳng lặng vỗ nhẹ nhàng vỗ đôi cánh đem thân thể nó nâng lên không trung. Điểm kỳ quái chính là con chim gỗ khổng lồ kia ngồi tất cả sáu người nhưng nó vẫn nhẹ nhàng bay lên không trung. Điểm đặc biệt chính là bao xung quanh cơ thể con chim lưu động những văn lạ kỳ quái và đang sáng lên.

Nồi ở hàng ghế trước đó chính là hai người thiếu nữ cùng với một nam nhân. Ngồi ở hàng ghế sau là ba nam nhân trong đó tên đô con ôm ngực ngồi ở phía dưới. Trong khi đó bên cạnh hắn là một người thanh niên mặc áo choàng che kín toàn thân trong khi một tên khác, lão già đang ngồi bên cạnh hắn chống lên một cây gậy.



Người thanh niên và lão già thì thi thoảng từ trên cao nhìn cảnh vật trong đêm ở dưới. Ánh mắt họ không có tin tưởng nhìn được xuống phía dưới. Đặc biệt ở phía dưới thỉnh thoảng những cây đuốc lập loè ở phía dưới làm cho họ kinh hãi trợn to mắt. Điểm sáng cũng theo đó nhỏ lại khi con chim khổng lồ bay lên cao.

“Chúng ta thực sự đang ở trên trời cao sao?” Lão già cầm bàn tay vào thành con chim sau đó cúi đầu nhìn xuống phía dưới.

Người thanh niên thì dùng ngón tay vuốt mũ dài đang che kín khuôn mặt hắn, hắn cũng bộc lộ ra khác thường: “Ta vốn nghe nói cơ quan chu tước của Mặc gia có thể bay lên bầu trời. Không nghĩ tới là thật. Vật kỳ dị của Trung Nguyên này lại có thể bay lên bầu trời. Nhìn từ nơi này xuống dưới, mọi vật trở nên thật nhỏ bé!”

“Hưm...” Người nam nhân to con cởi trần ngồi ở chính giữa thì hai tay ôm ngực. Vẻ mặt hắn cao ngạo không thôi. Tuy nhiên thân thể hắn thì lại hơi run lên đồng thời ánh mắt liếc về phía dưới sau đó thân hình lại run lên. Khuôn mặt lại trắng bệch hơn một phần.

Người thiếu nữ có một thân quý khí ngồi bên cạnh người thanh niên tò mò thầm nghĩ: “Tại sao không cần điều khiển. Hơn nữa phù văn trên cơ quan thuật chu tước này là chuyện gì?” Nãy giờ để ý thì nàng phát hiện được con chim khổng lồ này không cần bất cứ thiết bị điều khiển nào vẫn tự vỗ cánh bắt đầu bay được. Đây là chuyện gì xảy ra, không phải cơ quan cũng cần có người điều khiển sao? Còn nữa phù văn như ẩn như hiện bao phủ trung quanh con chim này là thứ gì.


“Chủ nhân cảnh sắc trên này không tồi chút nào...” Người thiếu nữ yêu mị bên cạnh người thanh niên cười nói: “Chỉ là trên này không có chút gió nào. Nếu thêm một chút gió nữa có lẽ sẽ trở nên thú vị hơn! Chủ nhân, chàng có nghĩ như vậy không?”

“Linh Cơ, nàng muốn có gió sao?” Ngay sau đó bàn tay người thanh niên nắm thứ gì trong tay hơi sáng lên. Sau đó dường như thứ gì đó xung quanh đang bao bọc lấy con chim gỗ lập tức mất đi.

Ào... Âm thanh mạnh mẽ vang lên. Gió mạnh đến mức tóc tai và quần áo đám người bạt mạnh. Họ không nghĩ tới trên này gió lại lớn như vậy. Thứ gì đó trong bàn tay Long Ngạo Thiên lại sáng lên, nhất thời ở bên trong lại không có chút nào gió nữa. Mọi người lúc này mới hoảng hồn thở ra một hơi. Người thanh niên mở miệng hỏi: “Nàng muốn như vậy sao, Linh Cơ?”

“Chủ nhân, chàng thật là không thú vị!” Diễm Linh Cơ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc rồi bùi của nàng. Đôi môi đỏ mọng phản chiếu dưới ánh trắng trông nàng càng trở nên mê người hơn. Chúng nhẹ nhàng hơi mím phát ra âm thanh tràn đầy mị hoặc: “Chàng chẳng lẽ không biết tăng thêm một chút gió là được sao? Dưới ánh trăng và bầu trời đầy sao lại thêm chút gió nữa chẳng phải thơ mộng thú vị biết bao!”

“Nữ nhân a...” Người thanh niên Thiên Trạch đưa tay đỡ trán của mình sau đó thở ra môt hơi dài nói: “Thật là khó chiều!” Vừa nói đến đây hắn quay ra nhìn về phía ở bên cạnh mình. Đầu hơi nghiêng ra, khoé miệng nhếch lên để nở nụ cười tà tà: “Thế nào, cô không trốn cơ! Ta cứ nghĩ rằng để cô lại một mình, cô sẽ bỏ trốn cơ đấy. Không nghĩ tới cô lại ngoan ngoãn ngồi trên cơ quan Chu Tước như vậy. Tiểu mỹ nhân Đông Quân, cô đúng là kỳ lạ!”

“Hừ...” Ánh mắt Đông Quân lạnh lùng nhìn về Thiên Trạch sau đó châm chọc: “Nếu như ta thực sự cháy trốn, ngươi sẽ không đuổi theo bắt ta trở lại!?” Nghe được lời này, Thiên Trạch cười chỉ nhún nhún vai coi như không có nói chuyện nhưng ngầm thừa nhận. Đông Quân nheo lại đôi mắt đẹp nhìn về phía Long Ngạo Thiên: “Ngươi coi ta như một kẻ ngốc!?” Một lần nữa Thiên Trạch lại không nói. Ánh mắt Đông Quân lạnh như băng nhìn về phía hắn nói: “Nếu ta đã trốn không thoát, ta cần gì phải trốn. Còn nữa, tên ta là Phi Yên, Đông Quân chỉ là tên hiệu của ta.”

“Wow...” Tiếng hô kỳ quái từ trong miệng Thiên Trạch phát ra, sau đó hắn nhìn về phía Đông Quân và nghiêng đầu cười: “Phi Yên sao, cái tên thật đẹp. Người cũng như tên huyền ảo, quý khí lại xinh đẹp. Thật là đệ cho người ta không có cách nào tổn thương.” Hắn vừa nói đến đây thì cảm giác được đau xót từ eo truyền tới, lời lập tức không phát ra nổi nữa.

“Ngươi đừng nghĩ ta giống như nữ nhân khác!” Đông Quân nhìn về phía Thiên Trạch lạnh lùng nói: “Chỉ bằng vời lời nói ngọt ngạo, ta sẽ ngoan ngoãn bị lừa gạt như những nư nhân ngu ngốc đó!” Vừa nói thì nàng nhìn sang Diễm Linh Cơ. Nhất thời hai người đối mặt nhau, con mắt như va chạm tia điện bắn ra từng tia hoa lửa.


Diễm Linh Cơ nhoẻn miệng cười khẽ nói: “U, tính tình không nhỏ cút nào.” Hơi nghiêng đầu mở to con mắt xinh đẹp nhìn về phía Đông Quân, Diễm Linh Cơ tỏ ra cao ngạo nhìn về phía đó: “Cô cần biết tình cảnh hiện giờ, chẳng qua chỉ là một con tin trong tay chúng ta mà thôi. Dù cho trước đó, cô có là Đông Quân cao cao tại thượng của Âm Dương gia đi nữa. Con tin cần biết vị trí mình ở đâu?” Vừa nói nàng vừa cười khẽ nhìn về phía Đông Quân cười nói: “Nếu như cô chọc tức chúng ta, cẩn thận chủ nhân sẽ ném cô xuống phía dưới!”

“Các ngươi sẽ không!” Đông Quân lạnh lùng phản bác lại. Nàng không chút yếu thế nào cho Diễm Linh Cơ: “Trong bụng ta đang mang cốt nhục của chủ nhân các ngươi, các ngươi sẽ không ném ta xuống dưới!”

Đám người đăng sau nghe được lời này thì trợn tròn mắt nhìn về phía Thiên Trạch. Họ không nghĩ tới chủ nhân của họ lại trâu bò như vậy. Chỉ có mấy ngày mà đã có thể khiến cho người nữ nhân Đông Quân cao cao tại thượng này mang thai cốt nhục của hoàng tộc Bách Việt rồi. Xem ra hoàng tộc Bách Việt có hậu.

“Đừng nói những lời hiểu lầm như vậy!” Thiên Trạch cười khổ một tiếng sau đó thở ra một hơi nói: “Đó là cốt nhục của ta và Diễm Linh Cơ. Ta đem chúng đưa vào cơ thể cô để cô sinh hộ mà thôi. Hà...” Đến đây Thiên Trạch thở ra một hơi dài nói: “Sau khi cô sinh song, ta sẽ trả cô tự do. Coi như hoàn lại vì cô đã ám sát ta đi!”

Không khí nhất thời rơi vào tĩnh lặng một lúc, Diễm Linh Cơ sát lại gần Thiên Trạch, nàng dùng giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Chủ nhân, chúng ta quay về Bách Việt sao?”

“Không!?” Thiên Trạch lắc lắc đầu mở miệng nói: “Trước đó nàng cùng với Vô Song Quỷ, Khu Thi Ma và Bách Độc Vương đến Thục Sơn một chuyến. Đệ đệ nàng đang ở nơi đó. Ta muốn trở lại Hàn quốc Tân Trịnh một chuyến.”

Năm xưa, khi Diễm Linh Cơ bộc phát ra năng lực của mình. Nàng đã gây ra tại hoạ khiến cả một thôn bị nhấn chìm trong biển lửa. Đó cũng là tâm ma của Diễm Linh Cơ. Khi đó nàng có một đệ đệ đã thất lạc nhiều năm nhưng không biết tung tích. Mới đây không bao lâu, Diễm Linh Cơ được Thiên Trạch báo cho biết được đệ đệ nàng hiện giờ đang ở Thục Sơn còn có đã thành thân và sinh hài tử. Nghe được lời này, Diễm Linh Cơ cực kỳ vui vẻ.


“Chủ nhân...” Lão già Bách Độc Vương nghe thấy vậy có chút sợ hãi hoảng loạn hỏi: “Chủ nhân trở lại đó làm gì? Tại sao chúng ta không trở về Bách Việt. Chẳng lẽ chủ nhân không có ý định khôi phục huy hoàng của Bách Việt còn là...” Ở bên cạnh hai người Vô Song Quỷ và Khu Thi Ma không có lên tiếng nói chuyện.

“Chủ nhân...” Diễm Linh Cơ ngắt lời Bách Độc Vương, nàng nhẹ giọng lên tiếng hỏi: “Chàng vẫn không bỏ xuống được các nàng ấy?”

Nghe được mấy chứ các nàng ấy, mặt Thiên Trạch đen lại. Hắn hơi nghiêng đầu sang trái rồi lại nghiêng đầu sang phải, vẻ mặt ngẩn ngơ và thở dài. Lập tức Diễm Linh Cơ kéo cổ áo Thiên Trạch lại và dùng đôi mắt dò hỏi nhìn về phía hắn. Hai vai Thiên Trạch nhún nhún, hắn nói với giọng yếu ớt: “Hồng Liên, nàng ấy có lên ngôi Hàn Vương hay không đối với kế hoạch sau này của ta có chút ảnh hưởng. Vì vậy ta muốn trở lại Tân Trịnh. Các ngươi đừng lo, thuật thay đổi khuôn mặt của ta, các ngươi chẳng lẽ không biết. Trên đời này, người có thể nhận ra ta sợ rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.”

Hàn Vương cung...

Một đám đại thần tập trung ở trước cửa một căn phòng lớn, tất cả đều xuất hiện vẻ mặt lo lắng không thôi. Đám đại thần không dám nói một lời sợ ảnh hưởng ở bên trong. Điều đó làm cho không khí trở nên lặng lề hơn.

Cạch! Cánh cửa mở ra, một quan ngự y từ bên trong đi ra. Sặc mặt hắn nặng nề vô cùng. Một đám quan lại cầm đầu là Trương Khai Địa vọt tới. Ngay lập tức một đám hỏi thăm và những quan lại thì bắt đầu xì xầm to nhỏ với nhau. Quan ngự y chỉ chắp tay thở ra một hơi dài nói: “Các vị đại nhân, thứ cho tại hạ bất lực. Vương Thượng chỉ sợ...” hắn lắc lắc cúi đầu, vẻ mặt vô cùng khó coi: “Chỉ sợ sống được không quá ba ngày!”

“Cái gì?” Một số người không khỏi kinh ngạc hô to một tiếng. Đặc biệt là Trương Khai Địa, ánh mắt lão nhăn mày lại thật sâu nhìn về phía người ngự y. Một số quan lại đi đến bắt đầu chất vấn quan ngự y. Song Trương Khai Địa lại không có đặc biệt nổi nóng hoặc có biểu hiện khác thường mà chỉ cúi đầu như suy tư điều gì đó.

Vừa rồi, ngự y cũng gặp Trương Khai Địa nói với hắn về tình hình Tứ Công Tử Hàn Vũ. Nói rằng Tứ công tử Hàn Vũ bị thương rất nặng đặc biệt loại võ công này tán công vào trong đầu. Khi tỉnh lại rất có thể Tứ Công Tử sẽ có di chứng không nhỏ. Ánh mắt Trương Khai Địa lập tức nhìn sang Hàn Phi một chút nhưng sau đó lại lắc lắc đầu.


“Thứ cho ta bất lực...” Thấy được các vị quan lại xúm lại chỉ tội mình thì vị ngự y thở ra một hơi dài: “Trước đó... ta có một vật vô cùng quan trọng mà có lẽ là vương thượng để lại.” Vừa nói thì vị ngự y già nua này lấy ra một chiếc áo được gập một cách kỹ càng. Hắn hướng về phía Hàn Phi và Trương Khai Địa nói: “Cửu công tử, Trương tướng quốc, hai vị mời xem!”

Trương Khai Địa ở bên cạnh lập tức mở ra chiếc áo này. Ở phần áo bên trong nơi phần lưng quả thực có chữ viết của Hàn Vương An. Những chữ viết này đều là chữ viết bằng máu.Đặc biệt ở đó còn có con dấu năm ngón tay của Hàn Vương An. Tuy nhiên nội dung của nó để lại làm cho đám người ở đằng sau đọc lên cực kỳ doạ người.

“Này...” Một quan viên kinh hãi hô lên. Một người ở phía sau không nhịn được bắt đầu chẹn lên: “Vương thượng viết gì vậy!?”

Hàn Phi nheo lại đôi mắt nhìn về phía chiếc áo bị căng ra và nội dụng đập vào mắt hắn làm cho hắn hít một hơi thật sâu. Trên đó có ghi khá rõ ràng, nội dung đơn giản là Hàn Vương Ạn biết mình trúng độc không sống được bao lâu nên để lại di chiếu. Di chiếu viết có nhắc đến các sự tích Nữ Oa, thánh mấu tạo người hoặc như Cửu Thiên Huyền Nữ giúp đỡ Hoàng Đế đánh bại Xi Vưu để nhấn mạnh việc nữ nhân cũng không kém nam nhân. Lại đưa ra các vị công tử không đủ đảm nhiệm Hàn Vương. Trong đó nhấn mạnh Hàn Vũ mưu kế có thừa đáng tiếc tài năng không đủ, lòng dạ không lớn có thể dung người tài. Hàn Phi thì tài năng có đủ nhưng quá cứng nhắc không biết thoả hiệp.

Nhìn cả dòng dõi các vị công tử, Hàn Vương An không thấy được có người có thể thích hợp kế vị mình. Sau đó lại đưa ra Hồng Liên công chúa thông minh mặc dù còn có non nớt nhưng lại có một trái tim biết yêu thương người khác. Vì vậy mà Hàn Vương An quyết định lập Hồng Liên công chúa làm Hàn Vương đời tiếp theo nếu mình gặp bất chắc.

Đồng thời trong di chiếu còn viết vì Trương Khai Địa đã lớn tuổi nên Hàn Vương An quyết định để cho Trương Lương thay thế Trương Khai Địa trở thành tướng quốc. Đồng thời đưa ra khen ngợi tài năng Trương Lương nhưng vì Trương Lương nhỏ tuổi nên để Trương Khai Địa làm phó tướng quốc ở một bên phụ tá Trương Lương.

Ngoài ra vì Hồng Liên tuổi nhỏ không hiểu chuyện lên mệnh lệnh Trương Bình, nhi tử Trương Khai Địa, phụ thân Trương Lương vào cung dạy dỗ Hồng Liên để nàng thích hợp với một quốc quân. Không chỉ như vậy, Hàn Vương An còn trong di thư nói đến Hồng Liên khuyết thiếu tình thương mẫu hậu khi mẫu thân Hồng Liên mất sớm nên để lại di chiếu. Di chiếu lập Minh Châu phu nhân và Hồ mỹ nhân làm tả hữu thái hậu sau này chăm lo và đôn thúc Hồng Liên công chúa để nàng cảm nhận được tình thương phụ mẫu khi mà Hàn Vương An xảy ra chuyện.

Tất cả đám quan lại nhìn về phía bức di chiếu này thì đều há hốc mồm nhìn về phía này. Tất cả bọn họ đều đưa bàn tay lên rụi rụi mắt của mình. Họ xem lại một lần nữa xem có nhầm hay không? Thực sự hoặc là giả? Ngôi vị thực sự truyền cho Hồng Liên một vị công chúa mà không phải một vị công tử?

Đáng tiếc dù họ rụi mắt như thế nào thì bức chiếu thư cũng không có thay đổi. Ngôi vị truyền cho Hồng Liên công chúa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận